Xuyên Nhanh: Nam Chủ Khai Quải Sao?
Chương 11: Hào Môn Đại Thiếu Có Điểm Lãnh 11



Edit by Vân Hi
A Chiêu cười tủm tỉm nhìn nam chủ: "Cảm ơn đã khích lệ, cô cũng cảm thấy mình lớn lên trông rất đẹp."
Tiêu Nghiên: "......"
Bình thường dưới tình huống được khen xinh đẹp, phản ứng của đối phương chẳng lẽ không nên khiêm tốn một chút sao?
Thế nhưng nữ nhân này lại yên tâm thoải mái, dứt khoát nhận lấy, đây là tình huống như thế nào?
Hắn có chút hoài nghi nhìn A Chiêu đang mừng ra mặt, đối với suy đoán trước kia của mình mà sinh ra một tia hoài nghi.

Một nữ nhân tâm tư gì cũng để hiện lên trên mặt như vậy, thật sự sẽ là cùng Triệu Lệ hợp tác làm hại mình?
Hay là dáng vẻ hiện tại của cô ta đều là diễn cho hắn xem?
Nội tâm Tiêu Nghiên hướng về vế sau hơn.


Nếu là diễn......!
Hắn nhìn A Chiêu cười tủm tỉm không chút nào làm ra vẻ, chỉ cảm thấy đáy lòng có điểm lạnh cả người -- có kỹ thuật diễn như vậy, lại có một khuôn mặt như thế, đi vào giới giải trí nhất định sẽ thành công lớn, vậy thì cần gì phải tới tìm hắn?
A Chiêu hoàn toàn không biết, suy nghĩ nam chủ lúc này đã xoay chuyển biết bao nhiêu lần.

Thật ra chân tướng kỳ thật rất đơn giản: A Chiêu cảm thấy mình thực sự rất đẹp, cô tán đồng lời nhận xét của nam chủ.

Đến nỗi...!khiêm tốn là cái gì?
- - không tồn tại!
A Chiêu tự thấy quan hệ của mình cùng nam chủ đã tiến thêm một bước, chỉ cảm thấy tiến độ nhiệm vụ quả thật thuận lợi hơn nhiều so với cô tưởng!
Kết quả là tâm trạng của A Chiêu rất tốt, chính là lôi kéo Tiêu Nghiên, chạy suốt một giờ đồng hồ.

Này đối Tiêu Nghiên mà nói, tuyệt đối là một tra tấn cực lớn.

Mấy năm nay, vì muốn lừa gạt Triệu Lệ, hắn thật sự không có tập thể dục.

Không tồn tại tình huống cái gì mà bên ngoài trông gầy gò ốm yếu, dưới lớp quần áo cả người đầy cơ bắp, toàn bộ biệt thự đều là người của Triệu Lệ, căn bản không có khả năng giấu diếm.

Cho nên hắn là một Tiêu - gà luộc - Nghiên hàng thật giá thật.


Chạy tận một giờ, thậm chí là chạy chậm, cũng là làm hắn sắp mất nửa cái mạng.

Trước khi chạy, sắc mặt Tiêu Nghiên không quá khỏe mạnh, có chút xanh xao.

Vậy mà đến bây giờ, sắc mặt của hắn đã là một mảnh trắng bệch.

Nửa mái tóc dài màu đen dán trên mặt, da thịt trắng gần như trong suốt, thậm chí môi cũng thâm lại, bộ dáng như có thể gục ngã bất cứ lúc nào.

A Chiêu nhìn nam chủ như vậy, kiên quyết không thừa nhận, chính mình thế nhưng từ trên người Tiêu Nghiên cảm nhận được một loại vẻ đẹp yếu ớt.

Có chút không thể giải thích được muốn khi dễ một chút, khiến hắn có biểu hiện bất lực hơn......!
Đợi đã, dừng lại!
A Chiêu lắc lắc đầu, đem cái ý tưởng kỳ quái này sang một bên.

Cô có chút lo lắng đi đến bên người Tiêu Nghiên, hỏi: "Em có sao không?"
Cường độ này, cô đã cùng hệ thống thương lượng qua.

Theo lý thuyết mà nói, hẳn là nó phải nằm trong khả năng chịu đựng của Tiêu Nghiên.

Chỉ là bộ dáng Tiêu Nghiên hiện tại, nhìn thật sự không được tốt lắm.


Tiêu Nghiên khẽ lắc đầu, áp xuống cỗ máu tanh trào ra từ cổ họng.

Hắn trong lòng rất rõ: Mặc kệ Hứa Chiêu có mục đích gì, trước mắt chuyện cô làm, đối với mình mà nói, là một chuyện rất tốt.

Không chỉ có thể rèn luyện thân thể gầy yếu của mình một phen, cũng sẽ không khiến cho Triệu Lệ hoài nghi.

Cho dù Triệu Lệ có hỏi, hắn cũng có thể đem chuyện này đẩy hết lên đầu Hứa Chiêu.

Trong khoảng thời gian ngắn, suy nghĩ trong đầu Tiêu Nghiên đột nhiên thay đổi, trong nháy mắt, đã thay đổi một kế hoạch khác......!
Dáng vẻ trầm mặc lại quật cường của hắn đã lọt vào mắt A Chiêu, càng lúc càng đau lòng cho nam chủ.

Tiêu Nghiên điển hình chính là như vậy, khó chịu cũng không dám nói, chỉ là một đứa bé biết yên lặng, luôn chịu đựng một mình đi? A Chiêu thương tiếc thầm nghĩ.

"Chúng ta hôm nay đến đây thôi, bây giờ cứ từ từ mà đi bộ về, dì Trương làm bữa sáng chắc sắp xong rồi." A Chiêu nói..


Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương