Xuyên Nhanh Miêu Ta Tự Mình Tu Dưỡng
-
2: Ba Ba Của Ta Là Mèo 2
Trường Sinh ngồi dưới đất, nghiêm túc xếp gỗ, trên khuôn mặt nhỏ trắng nõn đáng yêu lại mang theo thần sắc nghiêm trang.
Mèo mướp nhỏ lúc này đang nằm trên mặt đất, thỉnh thoảng lại di chuyển vài khối gỗ, bỗng nhiên mèo nhỏ động đậy tai, bắt đầu dỏng lên nghe ngóng âm thanh bên ngoài.
"Cái TV này bị làm sao vậy, mới sáng nay vẫn còn dùng tốt, tại sao bây giờ lại không mở lên được? Vương Lệ Hoa cô lại đây nhìn xem!" Thanh âm bực tức từ bà nội mới của Trường Sinh vang lên từ bên ngoài, không chút khách khí chất vấn mẹ Trường Sinh.
Vương Lệ Hoa đi tới nhìn nhìn, xem ra là không mở lên được, cho dù là mở lên được rồi cũng sẽ lập tức tắt phụt đi, bà không khỏi có chút buồn bực.
"Con cũng nhớ là ban đầu vẫn dùng rất tốt mà? Hình như trước đó con thấy Diệu Huy ngồi đây xem phim hoạt hình."
Diệu Huy chính là con trai của người chồng hiện tại, cũng chính là con riêng của bà.
Nghe thấy tiếng động, Trương Diệu Huy lập tức chạy tới, đứng ở bên người bà nội, đúng lý hợp tình nói: "Không phải tôi làm! Đây là TV nhà tôi, tại sao tôi có thể làm hư chứ, TV vẫn còn tốt khi tôi xem mà."
Bà nội cũng che chở cho cháu ruột của mình, trừng mắt nhìn Vương Lệ Hoa nói: "Thật là không phải con trai ruột của mình thì không quan tâm, mở miệng liền bôi nhọ cháu trai ta, ta đã nói bao nhiêu lần là không thể vội vàng tìm mẹ kế, nhưng con trai lại không nghe, ai u cháu trai đáng thương của ta.
Bà vừa khóc vừa ôm Trương Diệu Huy tỏ vẻ đang cực kỳ đau lòng."
Trương Diệu Huy nghe xong những lời này, lại nhìn về phía người đã trở thành mẹ kế của hắn, trong mắt mang theo ác ý, "Chắc chắn là do thằng con chồng trước Trường Sinh kia làm.
Nó cũng xem TV, cả ngày không nói lời nào, bà nội từng nói vừa nhìn nó đã biết trong bụng toàn ý đồ xấu xa, tâm tư đen tối!"
Nghe xong lời này, Vương Lệ Hoa sắc mặt trắng bạch, vội vàng giải thích: "Chuyện này sao có thể do Trường Sinh làm được, Trường Sinh luôn luôn thành thật...."
Ý cô là cháu trai tôi là người không thành thật? Mẹ chồng bắt được cơ hội chỉ vào bà xả giận.
Vương Lệ Hoa: "Mẹ, con không có ý này, Trường Sinh ngày thường cũng không thích xem TV cho lắm, hơn nữa hôm nay con cũng không thấy Trường Sinh xem TV ở đây."
Mẹ chồng hừ lạnh một tiếng, ngồi trên sô pha, châm chọc mỉa mai nói: "Cái này ai biết được, dù sao hôm nay có tổng cộng hai người đã động vào TV, không phải Diệu Huy thì chính là Trường Sinh.
Nhưng Diệu Huy đã tận mắt nhìn thấy Trường Sinh xem TV hôm nay, tuy cô là mẹ ruột của nó cũng không nên quá bất công như vậy.
Đợi lát nữa, tôi phải cho con trai tôi nhìn xem nó đã cưới về người vợ như thế nào, tìm cho con trai mình một người mẹ đã khi dễ nó như nào."
Khóe môi Vương Lệ Hoa giật giật, nhìn mẹ chồng, lại quay ra nhìn đứa con riêng đang làm mặt quỷ với mình, đột nhiên đi về phía cửa một căn phòng, lớn tiếng gọi:
"Trường Sinh, mau ra đây cho mẹ!"
Tiểu Trường Sinh bị thanh âm bất ngờ này làm cho hoảng sợ, cái miệng nhỏ bẹp bẹp, đôi to mắt đen láy có chút kinh hách mà chớp chớp, ngay sau đó thành thành thật thật đứng lên, đi ra phía cửa phòng.
"Mẹ." Tiểu Trường Sinh ngưởng đầu nhìn người phụ nữ trước mặt, ngoan ngoãn gọi.
Vương Lệ Hoa kéo lấy cổ áo sau của Trường Sinh, trực tiếp lôi nhóc đến trước TV, chỉ vào TV chất vấn nói: "Chuyện cái TV này là như thế nào, có phải con đã lén xem TV rồi làm hỏng có phải không? Đã nói với con bao nhiêu lần rồi, nơi này không phải nhà của con, không thể tùy ý nghịch ngợm giống như trước đây có hiểu hay không, con có biết là con đang làm khó mẹ hay không, mẹ đi đến nước này cũng chẳng dễ dàng gì..."
Nhưng mẹ ơi, TV không phải do con làm hỏng mà.
Trường Sinh nãi thanh nãi khí* nói, vẻ mặt mờ mịt nhìn mẹ cậu.
*Nãi thanh nãi khí: tiếng con nít ngây ngô
Vương Lệ Hoa thấy thế, liếc liếc mắt nhìn sắc mặt mẹ chồng, quay qua đưa mắt ra hiệu với Trường Sinh, nói: "Trường Sinh, con bây giờ mau nhận sai, mẹ và bà nội sẽ không trách con, một đứa trẻ tốt là đứa trẻ biết chủ động nhận sai con có biết không?"
Đứa nhóc có chút nóng nảy, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ lên, hai mắt mở to không tin tưởng, "Thật sự không phải con làm, cả ngày hôm nay con chưa từng ra khỏi phòng!"
Trương Diệu Huy: "Mày còn giảo biện, chính là mày làm, tao đã nhìn thấy mày làm hỏng! Mày mau thừa nhận đi!"
Vương Lệ Hoa nhìn bộ dáng ủy khuất của con trai, trong lòng cảm thấy rất khó chịu.
Nhưng bà lại là người mang theo con trai gả vào Trương gia, vốn dĩ thấp hơn người khác một đầu, mẹ kế khó làm, chỉ có thể nơi nơi chốn chốn nhường nhịn.
Trường Sinh chịu vài điểm ủy khuất cũng không có gì, nó còn nhỏ sẽ không thể nhớ lâu, đến lúc đó mẹ chồng bà nhìn Trường Sinh bị ủy khuất như vậy có lẽ cũng sẽ sinh ra áy náy mà đối tốt với nó hơn chút.
"Con...!Đứa nhỏ này sao lại bướng bỉnh như vậy."
Nói xong, Vương Lệ Hoa liền bụm mặt khóc.
Thấy mẹ khóc, cậu nhóc có chút kinh hoảng nhìn bà, vươn bàn tay nhỏ bụ bẫm bắt lấy vạt áo của mẹ, nãi thanh nãi khí nói: "Mẹ, người đừng khóc được không, thật sự không phải con làm hỏng TV đâu."
Thanh âm nhỏ bé của cậu nhóc không hề được người phụ nữ này chú ý tới, căn bản bà ta cũng không muốn nghe.
Vương Lệ Hoa lau nước mắt, cúi đầu nhìn về phía Trường Sinh, thần sắc trở nên nghiêm khắc hơn, "Con đứng đây cho mẹ! Làm hỏng đồ vật còn có mặt mũi mà ở trong phòng chơi! Ngoan ngoãn tự kiểm điểm cho tốt nếu không thì tối nay cũng không cần ăn cơm nữa!"
Mẹ chồng hừ một tiếng, thầm mắng một câu gì đó.
Trường Sinh nghe thấy không được ăn cơm, đôi mắt dần dần trở nên mù mịt bởi hơi nước, cậu nhóc oa một tiếng khóc lớn.
"Thật sự không phải con mà, con.., ô ~ con ở trong phòng cùng ba ba chơi trò chơi, oa ô ô ô! Con không biết ai làm hỏng TV ô ô ô ô.
mẹ, người đừng tức giận với con mà."
Nghe được cái xưng hô kia, sắc mặt Vương Lệ Hoa trong nháy mắt trở nên khó coi, tát một cái vào mặt cậu nhóc: "Đã nói với con bao nhiêu lần rồi, ba con đã sớm không còn nữa, hiện tại con cũng chỉ có một người ba thôi có biết hay chưa!"
Lê Bạch nghe được động tĩnh bên ngoài, từ trong phòng chui ra, vừa lúc nhìn thấy một màn người phụ nữ đánh này cậu nhóc.
Vừa nghĩ đến mới nãy nhóc con còn cười, đôi mắt sáng lấp lánh cùng cô chơi xếp gỗ, bây giờ lại khóc thành cái dạng này, mèo mướp nhỏ tức khắc liền nổi giận, cong người lên, ánh mắt nhìn chằm chằm Vương Lệ Hoa, trong cổ họng phát ra âm thanh uy hiếp.
Vương Lệ Hoa còn đang tức giận quay qua liền nhìn thấy mèo nhỏ, muốn đi lấy cái chổi đuổi mèo, sau đó liền thấy thằng nhóc lôi kéo vạt áo bà, một bên khóc một bên nghiêm túc nói: "Mẹ, con không lừa người, miêu miêu thật sự là ba ba, nó sẽ chơi trò chơi mà con cùng ba ba từng chơi, còn dạy con cách xếp gỗ mà ngày trước ba ba hay xếp!"
Chồng gỗ Tiểu Hoàng xếp giống với chồng gỗ của ba ba xếp giống nhau như đúc, Tiểu Hoàng cũng sẽ cùng nhóc chơi vỗ vỗ tay, ba ba cũng vậy.
Sau khi ba ba rời đi, nhất định là không có biến thành ngôi sao trên bầu trời, mà đã biến thành Tiểu Hoàng trở lại bên cạnh nhóc.
Mèo mướp nhỏ đi đến bên chân Trường Sinh, hùng hổ meo một tiếng, cho ấu tể nhân loại này một chỗ chống lưng.
Lúc cô vừa tới thế giới này, thấy nhóc con đang nằm co quắp ở mép giường, mắt đã sưng hết lên vì khóc, trong nhà rất náo nhiệt, sự chú ý đều đặt hết lên hai người vừa mới kết hôn kia, mà không có ai chú ý tới đứa trẻ này.
Cô biến thành con mèo hoang nhỏ mà ba Trường Sinh đã nhặt được ở ven đường tặng cho Trường Sinh, sau đó lại được đưa tới ngôi nhà mới cùng nhau.
Lê Bạch nghĩ đến phần tóm tắt về thế giới nhiệm vụ mà cô đã xem trước đó, nhớ tới cách mà ba ba dỗ dành nhóc con, sau đó chơi với nhóc con một hồi.
Cô phát hiện mỗi lần dẫn đứa nhóc này chơi cùng nhau như vậy, nhóc con luôn rất vui vẻ.
Sau vài lần như vậy, nhãi con từ nhà trẻ trở về liền cực kì vui vẻ phấn chấn mà thay đổi cách xưng hô với cô, gọi là ba ba.
Mèo mướp nhỏ vẻ mặt ngưng trọng ngồi xổm dưới đất.
Ba ba...Cái tên này, cô thực sự rất thích.
Trường Sinh nhìn về phía mèo mướp nhỏ bên cạnh chân mình, khuôn mặt nhỏ đã khóc thành mèo hoa luôn rồi: "Ba ba, ba mau nói cho mẹ biết, ba chính là ba ba phải không."
Mèo mướp nhỏ ngưởng mặt nhìn cậu, trịnh trọng nghiêm mặt meo một tiếng, như là đang trả lời.
Trường Sinh tức khắc nín khóc mỉm cười, ngẩng đầu một bộ muốn nói người xem đi với mẹ.
Vương Lệ Hoa một người một mèo làm cho tức giận đến cạn lời, chỉ vào Trường Sinh nói: "Giỏi, giỏi lắm, con không chịu nhận sai đúng không, vậy tối nay con cùng với con mèo này cũng không cần ăn cơm nữa.
Nhìn thử xem ba mèo của con có tìm cơm cho con ăn được không!"
Nói xong, bà liền đẩy cậu nhóc vào trong phòng, khóa cửa lại.
Mẹ chồng thấy Vương Lệ Hoa đã giáo huấn thằng nhóc kia xong, lúc này mới lôi kéo Trương Diệu Huy về phòng.
Vừa đi vừa dỗ dành cháu trai của mình, "Đợi lát nữa bà nội sẽ làm thịt kho tàu cho cháu bà ăn nhé, hôm nay cháu ngoan của bà đã bị người nào đó dọa sợ rồi."
Chỉ còn lại một mình Vương Lệ Hoa ở trong phòng khách, nhìn căn phòng quạnh quẽ, bà bụm mặt khóc.
-
Dạo này mình hơi bận do sắp đến thời gian thi hết kì, cần ôn thi với viết nhiều bài tiểu luận nên có thể ra chương hơi chậm xíu.
Mọi người thông cảm nha ToT
Gợi ý nhỏ: Đố các bạn biết chương sau tiểu hoa miêu của chúng ta sẽ kiếm loại thức ăn gì về cho Trường Sinh bé bỏng nhỉ???
-
Ôi...sao truyện bị mất hết dấu câu như này nhỉ ToT.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook