Xuyên Nhanh Làm Khó Nữ Chính
-
Chương 26: Cô Dâu Tỷ Phú Của Tổng Tài Hào Môn (25)
Nói chào mọi người xong, hai người đi ra xe tùng, Thẩm Thu Nguyệt mở cửa xe xách túi của mình xuống, từ trong túi lấy ra ly giữ nhiệt, mở nắp đưa cho cô ta, “Đây là thuốc cảm, đề phòng bị cảm, uống đi, rơi xuống nước nhiều lần như vậy, nếu như không dự phòng khả năng sẽ bị cảm”.
Ly này của Dương Oánh, cô ta nhận rồi một ngụm uống xong, đưa ly xong trả về lại, “Tôi nhớ trong túi của tôi không có thuốc cảm, cô đi ra ngoài mua sao?”
Thẩm Thu Nguyệt gật đầu, “Cô đang quay phim, tôi rảnh rỗi không có việc gì làm nên thì cửa hàng tiện lợi không xa mua ít đồ, đúng rồi”. Cô vừa nói vừa đưa ra miengs sandwich đưa cho cô ta, “Còn có cái này, cô nếu như đói, có thể ăn cái này lót dạ, có chút nguội, chắc không ngon lắm”.
Dương Oánh dạ dạy có chút đau ngầm ngầm, đối với sandwich lạnh không muốn ăn, nhưng cô vẫn nhận từ tay Thẩm Thu Nguyệt, vô tình thấy túi hiệu hơn mấy vạn trong tay Thẩm Thu Nguyệt, nhịn không được có chút lẩm bẩm, một người trợ lý có thể dùng túi đắt như vậy? Dường như có chút không hợp lý.
Vừa vào xe, Dương Oánh hỏi cô: “Cô làm trong ngành này bao lâu rồi?”
Thẩm Thu Nguyệt nói thật: “Mới vào nghề, tôi năm nay vừa tốt nghiệp đại học”.
Lúc này Dương Oánh có chút tin lời chị Linh, Thẩm Thu Nguyệt trước mắt, thân phận thật sự không đơn giản.
Trên đường trở về, Dương Oánh vẫn nhắm mắt ngủ, cũng có lúc chau mày, nhìn ra có chút đau khổ, Thẩm Thu Nguyệt đưa cho cô ta miếng sandwich, nhưng không ăn miếng nào, tay còn lại lúc này ấn dạ dày của bản thân.
Thẩm Thu Nguyệt nhìn ra cơ thể cô ta không thoải mái, vẫn mở miệng hỏi cô ta: “Cô có phải không thoái mái không?”
Dương Oánh nhắm mắt trả lời cô, “Không có gì, chỉ là có chút đau dạ dày”.
Lẽ nào Sandwich vẫn không ăn, thì ra là đau dạ dày, Thẩm Thu Nguyệt lại hỏi cô ta: “Vậy cô có đưa thuốc dạ dày theo không?”
“Không sao, bệnh cũ thôi”.
Thẩm Thu Nguyệt tin lời cô ta, nhưng sau hơn mười mấy phút, Dương Oánh đột nhiên bắt đầu ra mồ hôi lạnh, cả người bắt đầu run, Thẩm Thu Nguyệt giật mình, vội vàng gọi tài xế đến bệnh viện.
Sau nửa tiếng, Thẩm Thu Nguyệt thấy Dương Oánh đang nằm trên giường bệnh truyền dịch nhịn không được oán trách: “Cô là lấy tính mạng mình ra làm việc, cơ thể không thoải mái không nói sớm, muộn một ngày chụp cũng không sao”.
Dương Oánh không kiên nhẫn nói: “Quảng cáo này được lên kế hoạch từ lâu rồi, địa điểm, máy móc, nhân công đều là tốn tiền, không thể vì một mình tôi mà ảnh hưởng đế quá trình quay phim”.
Nghe được Thẩm Thu Nguyệt trầm mặc, quả thật là một công nhân gương mẫu, lần đầu tiên gặp hoàn toàn là thành một người khác.
Qua không bao lâu, chị Linh nhận được thông tin vội vàng đến bệnh viện, mắng Dương Oánh một trận như trút nước, Thẩm Thu Nguyệt vẫn tưởng rằng hai người sẽ cải nhau, kết quả Dương Oánh ngoài dự đoán nghe lời, có lẽ chị Linh có thể trở thành quản lý của Dương Oánh, xem ra chỉ có chị ấy mới kìm chế được tính khí nóng nãy của cô ta.
Mắng xong Dương Oánh, chị Linh quay đầu nói với Thẩm Thu Nguyệt: “Không còn sớm rồi, để tài xế đưa cô về nhà”.
“Cái này....” Dương Oánh vẫn đang truyền nước, một người trợ lý như cô đi như vậy không hợp lý cho lắm?
Chị Linh cười nói: “Không có gì, đợi cô ấy truyền dịch xong thì tôi đưa cô ấy về nhà được rồi, cái này cô không cần lo lắng”.
Vậy thì tôi cáo từ rồi”. Thẩm Thu Nguyệt cầm túi của bản thân, “Tôi gọi xe về được rồi, không cần tài xế”.
Chị Linh cười nói: “Thu Nguyệt cô đừng khách sáo, tôi cũng lái xe đến, dù sao tài xế cũng rảnh, để cô ấy đưa cô về”.
Ly này của Dương Oánh, cô ta nhận rồi một ngụm uống xong, đưa ly xong trả về lại, “Tôi nhớ trong túi của tôi không có thuốc cảm, cô đi ra ngoài mua sao?”
Thẩm Thu Nguyệt gật đầu, “Cô đang quay phim, tôi rảnh rỗi không có việc gì làm nên thì cửa hàng tiện lợi không xa mua ít đồ, đúng rồi”. Cô vừa nói vừa đưa ra miengs sandwich đưa cho cô ta, “Còn có cái này, cô nếu như đói, có thể ăn cái này lót dạ, có chút nguội, chắc không ngon lắm”.
Dương Oánh dạ dạy có chút đau ngầm ngầm, đối với sandwich lạnh không muốn ăn, nhưng cô vẫn nhận từ tay Thẩm Thu Nguyệt, vô tình thấy túi hiệu hơn mấy vạn trong tay Thẩm Thu Nguyệt, nhịn không được có chút lẩm bẩm, một người trợ lý có thể dùng túi đắt như vậy? Dường như có chút không hợp lý.
Vừa vào xe, Dương Oánh hỏi cô: “Cô làm trong ngành này bao lâu rồi?”
Thẩm Thu Nguyệt nói thật: “Mới vào nghề, tôi năm nay vừa tốt nghiệp đại học”.
Lúc này Dương Oánh có chút tin lời chị Linh, Thẩm Thu Nguyệt trước mắt, thân phận thật sự không đơn giản.
Trên đường trở về, Dương Oánh vẫn nhắm mắt ngủ, cũng có lúc chau mày, nhìn ra có chút đau khổ, Thẩm Thu Nguyệt đưa cho cô ta miếng sandwich, nhưng không ăn miếng nào, tay còn lại lúc này ấn dạ dày của bản thân.
Thẩm Thu Nguyệt nhìn ra cơ thể cô ta không thoải mái, vẫn mở miệng hỏi cô ta: “Cô có phải không thoái mái không?”
Dương Oánh nhắm mắt trả lời cô, “Không có gì, chỉ là có chút đau dạ dày”.
Lẽ nào Sandwich vẫn không ăn, thì ra là đau dạ dày, Thẩm Thu Nguyệt lại hỏi cô ta: “Vậy cô có đưa thuốc dạ dày theo không?”
“Không sao, bệnh cũ thôi”.
Thẩm Thu Nguyệt tin lời cô ta, nhưng sau hơn mười mấy phút, Dương Oánh đột nhiên bắt đầu ra mồ hôi lạnh, cả người bắt đầu run, Thẩm Thu Nguyệt giật mình, vội vàng gọi tài xế đến bệnh viện.
Sau nửa tiếng, Thẩm Thu Nguyệt thấy Dương Oánh đang nằm trên giường bệnh truyền dịch nhịn không được oán trách: “Cô là lấy tính mạng mình ra làm việc, cơ thể không thoải mái không nói sớm, muộn một ngày chụp cũng không sao”.
Dương Oánh không kiên nhẫn nói: “Quảng cáo này được lên kế hoạch từ lâu rồi, địa điểm, máy móc, nhân công đều là tốn tiền, không thể vì một mình tôi mà ảnh hưởng đế quá trình quay phim”.
Nghe được Thẩm Thu Nguyệt trầm mặc, quả thật là một công nhân gương mẫu, lần đầu tiên gặp hoàn toàn là thành một người khác.
Qua không bao lâu, chị Linh nhận được thông tin vội vàng đến bệnh viện, mắng Dương Oánh một trận như trút nước, Thẩm Thu Nguyệt vẫn tưởng rằng hai người sẽ cải nhau, kết quả Dương Oánh ngoài dự đoán nghe lời, có lẽ chị Linh có thể trở thành quản lý của Dương Oánh, xem ra chỉ có chị ấy mới kìm chế được tính khí nóng nãy của cô ta.
Mắng xong Dương Oánh, chị Linh quay đầu nói với Thẩm Thu Nguyệt: “Không còn sớm rồi, để tài xế đưa cô về nhà”.
“Cái này....” Dương Oánh vẫn đang truyền nước, một người trợ lý như cô đi như vậy không hợp lý cho lắm?
Chị Linh cười nói: “Không có gì, đợi cô ấy truyền dịch xong thì tôi đưa cô ấy về nhà được rồi, cái này cô không cần lo lắng”.
Vậy thì tôi cáo từ rồi”. Thẩm Thu Nguyệt cầm túi của bản thân, “Tôi gọi xe về được rồi, không cần tài xế”.
Chị Linh cười nói: “Thu Nguyệt cô đừng khách sáo, tôi cũng lái xe đến, dù sao tài xế cũng rảnh, để cô ấy đưa cô về”.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook