Tác giả: Cửu Thiên Tuế
Editor: 2508_Tiểu Tỷ Tỷ

Tuy nhiên, trong lòng Nguyễn Tiểu Ly cũng cảm thấy yên tâm phần nào, có lẽ Lệ Thâm Bạch sẽ không nhắc lại chuyện này đâu. Dù sao bị đối tượng kết hôn có gia cảnh không bằng mình từ chối, chắc hẳn anh ta sẽ không muốn giao lưu gì với cô thêm nữa.
Một lúc lâu sau, khi trước mắt đã mơ hồ có thể nhìn thấy được phim trường, giọng nói của Lệ Thâm Bạch đột nhiên vang lên sau tai cô.
“Chuyện tôi đã quyết định chưa ai có thể cự tuyệt được.”
Nguyễn Tiểu Ly quay đầu liền thấy Lệ Thâm Bạch chuyển tầm mắt từ trên người mình đi, cô không khỏi nhíu mày.
Cái thái độ tổng tài bá đạo như cuồng phong vũ bão này là chuyện gì?
Phản diện như cô thật sự không cần mấy thứ đó, cũng chẳng có chút hứng thú gì với chuyện kia. Bá tổng nên ở bên tiểu bạch liên mới đúng chứ.
Tuy nhiên, Nguyễn Tiểu Ly cũng không có cơ hội mở miệng, bởi sau khi Lệ Thâm Bạch nói câu ấy không lâu thì xe đã dừng lại ở cổng phim trường.

Nguyễn Tiểu Ly lập tức thở phào một hơi, nhanh chóng đẩy cửa xe bước xuống. Ngay khi cô đang chuẩn bị đi vào đoàn phim, Lệ Thâm Bạch lại lần nữa đứng bên cạnh cô.
“Nguyễn tiểu thư, đi thôi.”
Nguyễn Tiểu Ly vốn định từ chối, muốn duy trì một khoảng cách nhất định với Lệ Thâm Bạch. Thế nhưng khi thấy Lệ Thâm Bạch giống như không hề để bụng chuyện vừa rồi, thái độ cũng hoàn toàn không thèm bận tâm, tất cả khiến Nguyễn Tiểu Ly cảm thấy dường như là cô đã nghĩ nhiều.
Cô nhanh chóng điều chỉnh lại cảm xúc của mình, giả vờ như chưa từng có chuyện gì xảy ra mà cùng với Lệ Thâm Bạch đi vào phim trường.
Thế nhưng hai người lại không hề chú ý đến vài người ở phía sau cách đó không xa đang chỉ chỉ trỏ trỏ vào bóng đang rời đi của cả hai, đồng thời còn châu đầu ghé tai nói nhỏ.
“Mấy người có thấy cô gái lúc nãy có chút quen quen không?”
“Mặc kệ có quen hay không, tôi phải chụp tấm ảnh cái đã.”

Sau khi đến đoàn phim, Nguyễn Tiểu Ly vội vàng cách xa Lệ Thâm Bạch. Lệ Thâm Bạch thấy bộ dáng của Nguyễn Tiểu Ly giống như muốn phủi sạch quan hệ của hai người họ thì hứng thú với cô lại càng tăng lên.
Tuy nhiên, lần này Lệ Thâm Bạch cũng không đi theo phía sau Nguyễn Tiểu Ly mà là đi thẳng đến trước mặt đạo diễn.
Chỉ lát sau, trong lúc Nguyễn Tiểu Ly đang nghiên cứu kịch bản thì đạo diễn đã đưa Lệ Thâm Bạch xuất hiện ở trước mặt những người trong đoàn phim.
Mọi người vốn đang tụm năm tụm ba nói chuyện lập tức nhìn chú mục vào Lệ Thâm Bạch. Những ánh mắt đó nào là tò mò, cực kỳ hâm mộ, kinh ngạc, cảm thán… gì cũng đều có đủ. Thậm chí có người còn hỏi thăm người bên cạnh xem rốt cuộc người đàn ông trông giống như tiên nhân giáng trần trước mặt này là ai.
Vẻ mặt tò mò và âm thanh thảo luận của những người phía dưới đều lọt hết vào tai của đạo diễn và Lệ Thâm Bạch. Thấy phản ứng của họ, đạo diễn ho khan một tiếng.
“Được rồi, để tôi giới thiệu cho các anh chị một chút. Vị bên cạnh tôi đây chính là tổng giám đốc của Lệ thị, kiêm tác giả của kịch bản của bộ phim mà chúng ta đang quay.”
Đạo diễn vừa dứt lời, ánh mắt nhìn Lệ Thâm Bạch của nhóm người phía dưới càng nóng bỏng hơn lúc nãy.
Về phần mình, Lệ Thâm Bạch cũng coi như đã quen với những chuyện thế này, vẻ mặt của hắn không có gì thay đổi. Hắn chỉ ngẩng đầu, lạnh nhạt gật đầu với mọi người.
Chỉ là, cho dù Lệ Thâm Bạch không nói gì, nhưng động tác này của hắn lại làm không ít các cô gái hoa si bên dưới liên tục kinh ngạc và cảm thán, ánh mắt cũng càng không thể rời khỏi người hắn.
Thấy tình hình như thế, rốt cuộc Lệ Thâm Bạch đã không nhịn được mà khẽ nhíu mày. Đạo diễn vừa thấy vậy thì lập tức lên tiếng lần nữa: “Ở phần sau của bộ phim, đích thân Lệ tổng sẽ chỉ đạo các anh chị diễn. Trong thời gian này, các anh chị phải biểu hiện hết công suất cho tôi, nhất định không được để xảy ra sự cố kéo chân đoàn phim.”

“Đạo diễn yên tâm đi, cho dù có như thế nào thì chúng tôi cũng tuyệt đối sẽ không để xảy ra sự cố ở thời điểm này.”
“Đúng vậy đúng vậy, Lệ tổng đích thân tới chỉ đạo chính là vinh hạnh của chúng tôi.”

Thấy những người bên dưới đã thu lại ánh mắt đánh giá Lệ Thâm Bạch, đã thế lại còn cực kỳ phối hợp với lời dặn dò của mình, vẻ mặt của đạo diễn lúc này mới tốt lên một chút.
Hắn lập tức xoay người nhìn Lệ Thâm Bạch, “Không biết Lệ tổng còn có điều gì muốn nói không?”
Nói đến Lệ Thâm Bạch, trước khi chào hỏi, hắn đã đưa mắt nhìn quét qua mọi người ở đây một vòng để tìm kiếm bóng hình Nguyễn Tiểu Ly. Đến lúc đạo diễn hỏi câu này, sự chú ý của hắn vẫn luôn đặt trên người Nguyễn Tiểu Ly đang cầm kịch bản, yên tĩnh ngồi ở một bên kia.
Ánh mắt của tất cả những người khác đều tập trung trên người mình, vậy mà Nguyễn Tiểu Ly lại giống như không hề để ý gì đến hắn.
Thấy hình ảnh như vậy, Lệ Thâm Bạch không khỏi nhớ tới lời nói không thích mình của Nguyễn Tiểu Ly lúc trên xe, sau đó thì nhíu mày.
Hình động này của Lệ Thâm Bạch đúng lúc bị đạo diễn thu vào mắt làm đạo diễn tưởng rằng mình đã nói sai điều gì, hoặc biểu hiện của những người bên dưới đã khiến cho Lệ Thâm Bạch bất mãn. Vì thế, giọng điệu khi hỏi chuyện của hắn cũng pha thêm chút thấp thỏm: “Lệ tổng, ngài còn muốn nói gì sao?”
Lúc này, Lệ Thâm Bạch mới nhanh chóng thu hồi tầm mắt: “Không có gì, mọi người hãy tập trung đóng phim là được.”
“Lệ tổng yên tâm, chúng tôi nhất định sẽ đóng phim thật tốt.” Phía dưới có một vài cô gái hoa si cứ liên miệng lên tiếng giống như là được gặp thần tượng.
Tầm mắt Lệ Thâm Bạch không khỏi nhìn về hướng phát ra âm thanh. Đúng lúc đó, gương mặt của Nguyễn Mộ Mộ, người vẫn luôn nhìn chằm chằm vào Lệ Thâm Bạch đột nhiên rơi vào mắt hắn.

Vừa thấy Nguyễn Mộ Mộ, trong đầu Lệ Thâm Bạch bất giác lại vang lên những lời nói bêu xấu Nguyễn Tiểu Ly trước đó của cô, sắc mặt của hắn lập tức trầm xuống.
Những diễn viên ở bên cạnh Nguyễn Mộ Mộ vừa lớn giọng đáp lại khi thấy vậy còn tưởng rằng lời nói của mình đã làm Lệ Thâm Bạch không vui, bèn vội vàng rụt cổ tránh sang bên cạnh, không lên tiếng nữa. Nhưng thật ra Nguyễn Mộ Mộ rất rõ ràng Lệ Thâm Bạch đang nhìn mình.
Nguyễn Mộ Mộ nhìn thấy sự chán ghét trong mắt Lệ Thâm Bạch thì nhất quyết ngẩng đầu, quật cường đối mắt với Lệ Thâm Bạch, cứ như muốn lưu lại ấn tượng gì đó trong lòng hắn, lại giống như muốn nói cho Lệ Thâm Bạch biết những lời trước kia cô đã nói đều là sự thật.
Tuy nhiên, đối lập với vẻ chờ mong của Nguyễn Mộ Mộ, Lệ Thâm Bạch lại nhanh chóng dời đi tầm mắt tựa như hai người họ chưa từng gặp nhau.
Nguyễn Mộ Mộ thấy vậy thì sắc mặt biến đổi, trong lòng chợt xuất hiện một nỗi ghen ghét mà ngay cả bản thân cô cũng không khống chế được. Cô bất giác phóng mắt nhìn sang Nguyễn Tiểu Ly đang ở một bên kia.
Sau đó, Lệ Thâm Bạch lại dặn dò mọi người hai câu rồi xoay người về phòng nghỉ bên cạnh nghỉ ngơi.
Đến khi Lệ Thâm Bạch đi rồi, rốt cuộc những người phía dưới không kiềm nén được suy nghĩ và lời nói nữa, nhanh chóng quay đầu thảo luận với những người xung quanh.
“Hóa ra tổng giám đốc của Lệ thị đẹp trai như vậy. Trước đây tôi cũng chỉ mới nghe người ta nói qua thôi chứ chưa được nhìn thấy người thật bao giờ.”
“Quả thật là không thể tin mấy tin đồn mà. Lời đồn còn bảo tổng giám đốc của Lệ thị là một người đàn ông lớn tuổi bị tàn tật nữa cơ.”
Người này nói xong còn nhìn nhìn bốn phía, giống như rất sợ lời nói của mình sẽ lọt vào tai của người khác.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương