Tác giả: Cửu Thiên Tuế
Editor: 2508_Giai Nghi
Beta-er: 2508_Tiểu Tỷ Tỷ

“Được, hiện tại em đang chạy đến hướng đó. Chị An, tốc độ của chị cũng nhanh thật đó.” Nguyễn Tiểu Ly cười nói, sau đó lập tức cúp điện thoại.
Chị An nghe thấy lời này của Nguyễn Tiểu Ly thì không khỏi cảm thấy hơi kỳ quái, nhưng điện thoại lúc này cũng đã bị ngắt máy nên cô cũng không muốn nghĩ nhiều.
Nguyễn Tiểu Ly đi hết trung tâm thương mại và nhanh chóng lẻn đến cửa sau. Cô vừa ra khỏi cửa liền thấy một chiếc xe ô tô đang đợi ở phía trước. Nguyễn Tiểu Ly hớn hở, chân không dừng bước mà cứ thế kéo cửa xe ngồi vào.
“Đi thôi.” Sau khi ngồi vào, Nguyễn Tiểu Ly không chút ngần ngại bảo tài xế lái xe. Thế nhưng nói xong rồi cô mới cảm giác được có một ánh mắt đang nhìn mình. Đến lúc này, cô mới phát hiện tình hình trên xe có chút không đúng.
Nguyễn Tiểu Ly tức khắc quay đầu lại, đúng lúc đụng phải ánh mắt đen như mực của Lệ Thâm Bạch. Đến khi thấy rõ người ngồi bên cạnh mình là ai, Nguyễn Tiểu Ly không khỏi sững người.
Tuy nhiên cô cũng điều chỉnh lại tâm trạng của mình rất nhanh, sau đó nở một nụ cười xán lạn và lên tiếng chào hỏi Lệ Thâm Bạch: “Xin chào Lệ tổng, đây là xe của anh à?”
“Nếu không thì của ai?” Lúc Lệ Thâm Bạch nói chuyện còn khẽ nhướng mày, trông có vẻ tâm trạng cũng không tệ lắm.

Khi Nguyễn Tiểu Ly phát hiện Lệ Thâm Bạch ngồi bên cạnh mình, cô đã biết có khả năng mình đã nhầm lẫn gì đó. Bây giờ Lệ Thâm Bạch lại nói như vậy thì cô đã có thể chắc chắn rồi.
“Thành thật xin lỗi, có lẽ tôi đã lên nhầm xe. Chị An nói với tôi có một chiếc xe đang đợi chỗ này…”
“Không sai, chính là đang đợi cô.”
Nghe được lời này, Nguyễn Tiểu Ly không khỏi ngẩn người, tuy nhiên cô cũng không thể hiện gì trên mặt.
Lúc này, cô đã sắp xếp xong đầu đuôi mọi chuyện, e rằng những gì mà lúc nãy chị An chỉ dẫn cho cô đều là sắp xếp của Lệ Thâm Bạch.
“Cảm ơn tổng giám đốc. Những fan hâm mộ đó thực sự quá điên cuồng. Nếu không phải tôi chạy trốn nhanh thì có lẽ bây giờ vẫn còn đang bị họ chặn lại.”
Lệ Thâm Bạch nhìn Nguyễn Tiểu Ly thoải mái nói lời cảm ơn với mình nhưng trong mắt lại không có thêm ý gì khác thì ấn tượng với cô lại càng tốt hơn.
“Cô là nghệ sĩ của công ty tôi. Cô gặp rắc rối, sao tôi có thể không để ý đến được chứ.”
Lệ Thâm Bạch nói xong lại nhìn thấy Nguyễn Tiểu Ly nhếch miệng như đang chuẩn bị nói gì đó, khoé miệng của hắn đột nhiên cong lên, đánh đòn phủ đầu.
“Cô biết tôi.”
Nguyễn Tiểu Ly nghe thấy câu này thì ngẩn người, sau đó mới kịp phản ứng: “Anh nói đùa sao? Anh là sếp tổng, là người lãnh đạo trực tiếp của tôi, làm sao tôi có thể không biết anh.”
“Nếu đã biết tôi thì chắc cô cũng biết quan hệ của hai nhà chúng ta rồi.”
Khi Lệ Thâm Bạch nói lời này, Nguyễn Tiểu Ly liền nghĩ đến chuyện nhà họ Lệ muốn liên hôn với nhà họ Nguyễn và chuyện Lệ Thâm Bạch từ chối Nguyễn Mộ Mộ, nhất quyết muốn kết hôn với cô mà Nguyễn Hào đã nói.
Nguyễn Tiểu Ly thu lại nụ cười xã giao không thể bắt bẻ trên môi, vẻ mặt của cô trông nghiêm túc hơn rất nhiều so với lúc nãy.
“Tôi biết. Nhưng mà Lệ tổng, nhà họ Nguyễn chúng tôi hoàn toàn không xứng với nhà họ Lệ. Hai nhà quả thật là khác nhau một trời một vực, vì vậy chuyện liên hôn vẫn nên bỏ đi thì hơn.”
“Nhưng nhà họ Lệ chúng tôi chưa bao giờ quá coi trọng chuyện gia thế.” Tầm mắt của Lệ Thâm Bạch vẫn luôn đặt trên người Nguyễn Tiểu Ly không hề dời đi.
Nguyễn Tiểu Ly nghe hắn nói vậy thì không khỏi nhíu mày. Cô không ngờ Lệ Thâm Bạch lại thẳng thắn và cố chấp như thế.
Phía ghế lái, tài xế cũng đơ người khi nghe thấy cuộc đối thoại giữa hai người họ. Nếu không phải hắn có kinh nghiệm lái xe lâu năm cùng với tay nghề cao thì chỉ sợ xe đã xóc nảy mấy lần. Bây giờ, tài xế cực kỳ tò mò, vô cùng muốn xem người Lệ Thâm Bạch nói muốn cưới, còn không quan tâm đến gia cảnh rốt cuộc có dáng vẻ như thế nào.

Tài xế vẫn luôn chú ý đến tình hình phía sau qua gương chiếu hậu. Tuy nhiên Lệ Thâm Bạch đã phát hiện ra điều này, hắn hừ lạnh một tiếng.
Chỉ trong nháy mắt, tài xế cảm thấy sau lưng có một đợt rét lạnh, bèn vội vàng thu hồi lại tầm mắt và chuyên tâm lái xe. Lúc bấy giờ, Lệ Thâm Bạch mới đặt sự chú ý của mình lên người Nguyễn Tiểu Ly một lần nữa.
“Việc liên hôn của hai nhà chúng ta là di nguyện của ông nội tôi, và tôi sẽ không làm trái nguyện vọng của ông ấy.”
Nhưng Nguyễn Tiểu Ly nghe vậy thì càng thêm rối rắm. Cô cau chặt mày, nói: “Bây giờ cũng không phải là xã hội cũ mà phải đặt nặng lệnh của cha mẹ và người mai mối. Dù là di nguyện của ông cụ nhưng nếu ông biết cả hai chúng ta đều không muốn kết hôn với nhau thì sẽ không trách gì anh đâu.”
“Nhưng tôi không thể vượt qua rào cản trong lòng mình.”
Cho dù Nguyễn Tiểu Ly nghĩ gì, nói gì, hay lấy cớ gì đi nữa thì Lệ Thâm Bạch đều giữ được dáng vẻ điềm tĩnh, lãnh đạm. Hắn luôn có thể đáp trả lại lời của Tiểu Ly, khiến cô nhất thời cũng không biết nên nói gì cho phải.
Nguyễn Tiểu Ly: “Ta thật sự cảm thấy nam chính này có vấn đề.”
Tiểu Ác: “Không cần cô nói ta cũng nhận ra. Làm gì có ai như hắn. Nữ chính thì bỏ mặc không cần mà lại sống chết đi muốn một nhân vật phản diện.”
Nguyễn Tiểu Ly: “Cốt truyện của ngươi thật sự không có vấn đề gì chứ?”
Tiểu Ác bị hoài nghi tức thì tức muốn bốc khói, ở trong không gian giậm chân đùng đùng.
Giọng nói trẻ con non nớt ẩn chứa tức giận: “Cô nghi ngờ ta? Cốt truyện của ta tuyệt đối sẽ không có bất kỳ vấn đề gì. Ai biết tên nam chính này phát điên cái gì chứ.”
Trong lúc Nguyễn Tiểu Ly đang nói chuyện với Tiểu Ác, hình ảnh này rơi vào trong mắt lệ Thâm Bạch lại giống như là Nguyễn Tiểu Ly đang cúi đầu nhận mệnh. Thấy Nguyễn Tiểu Ly như vậy, khoé miệng Lệ Thâm Bạch bất giác hơi cong lên.

Đúng lúc đó, tài xế nhìn vào kính chiếu hậu của xe vừa khéo nhìn thấy được dáng vẻ này của Lệ Thâm Bạch thì lập tức giật mình. Hắn đi theo Lệ Thâm Bạch đã nhiều năm, số lần nhìn thấy Lệ Thâm Bạch cười có thể đếm trên đầu ngón tay, càng đừng nói nụ cười lúc này còn mang theo chút vui mừng. Trong nháy mắt, địa vị Nguyễn Tiểu Ly ở trong lòng tài xế đã được nâng cao lên vài bậc.
Lúc Lệ Thâm Bạch đang chăm chú quan sát Nguyễn Tiểu Ly thì cô lại đột nhiên ngẩng đầu lên, vừa hay đối diện với ánh mắt của Lệ Thâm Bạch.
“Lệ tổng, tôi còn có rất nhiều dự định trong tương lai. Cuộc hôn nhân này vẫn nên bỏ đi thôi.”
Lệ Thâm Bạch vốn tưởng Nguyễn Tiểu Ly đã chấp nhận nhưng không ngờ lại nghe cô nói vậy, hơn nữa thái độ của Nguyễn Tiểu Ly bây giờ còn kiên quyết hơn so với lúc nãy. Vẻ mặt của Lệ Thâm Bạch không khỏi thay đổi. Hắn nhíu mày, giọng điệu cũng có chút không vui: “Vì sao cô không muốn kết hôn với tôi?”
Lệ Thâm Bạch hỏi xong thì trong lòng cũng đã có suy đoán. Có khả năng Nguyễn Tiểu Ly đã thích người khác nên mới từ chối hắn, hoặc là cô chê tuổi tác của hắn quá lớn.
“Tôi không thích anh.”
Ngay lúc trong đầu Lệ Thâm Bạch đang đưa ra vô số suy đoán thì nghe được câu nói như chém đinh chặt sắt, không chút do dự của Nguyễn Tiểu Ly.
Sau khi Nguyễn Tiểu Ly nói xong câu đó, trong xe cũng trở nên yên tĩnh. Vốn dĩ tài xế còn muốn ngóng tai nghe Nguyễn Tiểu Ly và Lệ Thâm Bạch nói gì, lúc này cũng không dám thở mạnh.
Lệ Thâm Bạch ngay lập tức thu lại vẻ mặt vui vẻ. Thậm chí, Nguyễn Tiểu Ly còn có thể cảm giác được bầu không khí đã trở nên yên tĩnh thêm một chút.
Dưới bầu không khí nặng nề này, Nguyễn Tiểu Ly cảm thấy không thoải mái. Cô không nhịn được mà quay sang một bên ngắm nhìn phong cảnh lướt qua cửa xe, không để ý tới Lệ Thâm Bạch.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương