Tác giả: Cửu Thiên Tuế
Editor: 2508_Ngọt
Beta-er: 2508_Tiểu Tỷ Tỷ

Nụ cười mới chớm nở của chị An đông cứng lại trong nháy mắt, giọng nói cũng tràn đầy vẻ kinh ngạc và khó tin: “Em nói gì vậy? Kiểu nhân vật chính phái thế này rất hợp với em, rất tương thích với khí chất của em. Vả lại em nên biết, diễn vai phản diện sẽ chỉ tốn công vô ích mà thôi.”
Nét mặt của Nguyễn Tiểu Ly không chút dao động, ngữ điệu lại càng kiên định hơn lúc nãy: “Em quyết định rồi, em nhất định phải đi thử vai phản diện này. Em rất có hứng thú với nó.”
“Em cân nhắc thêm đi, nhân vật này không hợp với tính cách của em đâu. Hơn nữa…”
Nguyễn Tiểu Ly lắc đầu: “Em không cần suy xét. Không phải chị đã từng nói diễn liên tục một kiểu nhân vật sẽ làm hình tượng của mình bị một màu sao? Em dự định lần này sẽ thử thách bản thân một chút. Cứ quyết định như vậy đi.”

“Thế nhưng nhân vật phản diện dù diễn tốt cũng sẽ bị mắng chửi…”
“Chị phải tin tưởng em chứ. Nhân vật này rất có chiều sâu, nếu diễn đạt thì sẽ hút fan hơn nữ chính nhiều.”
Nhìn thái độ vô cùng kiên định của Nguyễn Tiểu Ly, bất kể mình khuyên thế nào cô cũng không thay đổi quyết định, chị An lờ mờ cảm thấy Nguyễn Tiểu Ly có chỗ nào đó không giống như lúc trước.
Bề ngoài thì trông Nguyễn Tiểu Ly vẫn là đại tiểu thư xinh đẹp được yêu chiều, nhưng khí chất trên người đã thay đổi rất nhiều, mang lại cho chị An cảm giác rất khác.
Nguyễn Tiểu Ly của hiện tại cho chị An cảm giác là một người cực kỳ lạnh nhạt nhưng khí chất lại rất xuất chúng, nếu so với trước đây thì bây giờ càng hút mắt hơn.
Không những thế, ánh mắt Nguyễn Tiểu Ly còn vô cùng kiên định. Chị An có thể cảm giác được rõ ràng bất kể mình nói gì thì cũng sẽ không thay đổi được thái độ của Nguyễn Tiểu Ly, có lẽ còn sẽ khiến cho người trước mặt này thấy phiền chán.
Trong phút chốc, trong lòng của chị An bỗng mơ hồ có cảm giác Nguyễn Tiểu Ly thế này thật ra lại có đôi phần tương tích với nhân vật phản diện kia. Nghĩ đến đây, rốt cuộc chị An cũng không còn khăng khăng với ý kiến của mình nữa, sau đó gật đầu với Nguyễn Tiểu Ly.
“Nếu em nhất định phải đi thử vai nhân vật này thì cứ thử xem. Nhưng mà chúng ta phải thỏa thuận với nhau trước, nếu thử vai không thành công thì em phải nghe theo lời chị.”

Tuy rằng chị An đã đồng ý với quyết định của Nguyễn Tiểu Ly một cách bất đắc dĩ, nhưng tựu trung lại trong lòng cô vẫn còn ôm một tia hy vọng.
“Sẽ không có chuyện đó đâu.” Nguyễn Tiểu Ly cong môi, vô cùng tự tin mà quăng ra một câu, sau đó nhanh chóng trao đổi thời gian và địa điểm thử vai với người đại diện rồi đứng dậy rời đi.
Thời điểm chuẩn bị xuống lầu, Nguyễn Tiểu Ly theo thói quen đi về hướng thang máy mình đã đi lên. Đến khi đứng trước cửa thang máy, Nguyễn Tiểu Ly thình lình nhớ đến cái gì đó, khóe miệng câu lên một nụ cười tà ác rồi dứt khoát ấn nút đi xuống, không hề lưỡng lự mà đi thang máy chuyên dụng của tổng giám đốc xuống lầu.
Khoảnh khắc Nguyễn Tiểu Ly bước vào thang máy cũng là lúc Lệ Thâm Bạch ở lầu 3 đang chuẩn bị dùng thang máy lên lầu. Lệ Thâm Bạch chợt phát hiện thang máy đang biểu thị trạng thái đang vận hành, hắn liền hiểu rõ thang máy chuyên dụng của mình lại bị người ta chiếm dụng. Chỉ trong chớp mắt, khuôn mặt vốn vô cảm của Lệ Thâm Bạch đã sa sầm, nhìn qua còn lạnh lùng hơn vừa nãy, hơn nữa trong ánh mắt còn ẩn chứa tức giận.
Thư ký bên cạnh Lệ Thâm Bạch không nhịn được mà rụt cổ. Nhìn thang máy trước mặt đang biểu thị trạng thái đang vận hành, trong lòng thư ký không ngừng mặc niệm cho người bên trong.
Tuy rằng Lệ Thâm Bạch không nói lời nào nhưng đến lúc thang máy xuất hiện trước mặt mình thì hắn vẫn quay đầu, lạnh lùng liếc mắt nhìn thư ký một cái làm thư ký cảm thấy giống như có một cơn ớn lạnh chạy qua sống lưng. Trong lòng thư ký thầm quyết định, chốc nữa nhất quyết phải điều tra rõ ràng là ai lớn gan dám sử dụng thang máy chuyên dụng của tổng giám đốc, tuyệt đối phải phê bình giáo dục người này một phen mới được.
Lệ Thâm Bạch bước vào thang máy rồi nhưng trong lòng vẫn cảm thấy không thoải mái lắm. Chỉ mới nửa ngày thôi mà thang máy của hắn đã bị chiếm dụng đến những hai lần. Thậm chí trong lòng hắn còn nảy sinh một suy nghĩ là có nên kêu người dán một tấm bảng với dòng chữ “chuyên dụng của tổng giám đốc” trước cửa thang máy hay không.

“Lát nữa nhớ đi kiểm tra xem lúc nãy ai đã sử dụng thang máy.”
“Vâng.” Thư ký nghe thấy trong giọng nói của Lệ Thâm Bạch có kèm theo sự tức giận liền vô thức đứng thẳng người.
Nguyễn Tiểu Ly không hề quan tâm đến chuyện mình đã chiếm dụng thang máy của Lệ Thâm Bạch, cũng hoàn toàn không nghĩ đến nếu Lệ Thâm Bạch muốn dùng thang máy nhưng lại phát hiện thang máy bị chiếm dụng sẽ có tâm trạng gì. Cô cứ thế thảnh thơi đi thang máy chuyên dụng xuống tầng trệt.
Thời điểm cửa thang máy mở ra, Nguyễn Tiểu Ly đang chuẩn bị bước chân ra ngoài thì đột nhiên phát hiện bóng dáng của Nguyễn Mộ Mộ trong đại sảnh, phía trước Nguyễn Mộ Mộ còn có một cô gái tóc ngắn. Nguyễn Tiểu Ly nhìn thấy tổ hợp hai người họ thì không khỏi nhướng mày, ánh mắt toát lên vẻ hiểu rõ.
Cô gái tóc ngắn trước mặt Nguyễn Mộ Mộ chính là Tương Vân, quản lý kim bài của công ty Lệ Thâm Bạch. Căn cứ vào tổ hợp hai người họ và kết hợp với cốt truyện gốc mà suy luận thì chắc là Tương Vân vừa ý Nguyễn Mộ Mộ, đang chuẩn bị ký hợp đồng với cô ta.
Nhưng nói một cách công bằng thì Nguyễn Mộ Mộ cũng mang dòng máu của nhà họ Nguyễn, diện mạo khá giống với Nguyễn Hào, thật sự rất xinh đẹp. Hơn nữa, Nguyễn Mộ Mộ đã chăm chỉ đóng vai phụ nhiều năm, vả lại còn có tính cách chịu khổ chịu cực nên được người đại diện phát hiện cũng chỉ là vấn đề thời gian mà thôi.
Ngay lúc Nguyễn Tiểu Ly chú ý đến Nguyễn Mộ Mộ thì Nguyễn Mộ Mộ cũng thấy được bóng dáng bước ra khỏi thang máy của Nguyễn Tiểu Ly, nét mặt của cô không khỏi thay đổi.
Cô trở về nhà họ Nguyễn đã lâu như vậy rồi nhưng Nguyễn Tiểu Ly vẫn luôn chèn ép cô cả trong tối lẫn ngoài sáng, chưa từng thể hiện sắc mặt tốt với cô. Trong thời gian chung sống với Nguyễn Tiểu Ly, cô chưa bao giờ được thắng thế dù chỉ một lần. Vậy nên khi trông thấy Nguyễn Tiểu Ly, Nguyễn Mộ Mộ bỗng trở nên căng thẳng. Nhưng đó chẳng qua cũng chỉ xảy ra trong một giây mà thôi, Nguyễn Mộ Mộ đã lập tức điều chỉnh lại tâm tình của mình.
Dù sao hiện tại cô cũng là nghệ sĩ của một công ty lớn, chỉ cần có sự giúp đỡ của Tương Vân thì thành danh chỉ là chuyện sớm muộn. Nghĩ đến đây, Nguyễn Mộ Mộ liền ưỡn ngực, ngẩng cao đầu.

Nguyễn Tiểu Ly nhìn thấy Nguyễn Mộ Mộ làm dáng thì cười khinh một tiếng, sau đó nhanh chóng dời mắt sang hướng khác. Cô không hề để ý đến động thái muốn hấp dẫn sự chú ý của cô của Nguyễn Mộ Mộ, như thể cô vốn dĩ không đặt Nguyễn Mộ Mộ vào mắt.
Lúc Nguyễn Mộ Mộ đang muốn nhìn kĩ để tìm ra sự chuyển biến trong nét mặt của Nguyễn Tiểu Ly thì ánh mắt của Nguyễn Tiểu Ly đã rời khỏi người cô và chuyển sang phía Tương Vân, tiếp đó là gật đầu chào hỏi.
Nguyễn Mộ Mộ nhìn dáng vẻ hoàn toàn làm lơ mình của Nguyễn Tiểu Ly thì không nhịn được mà nảy sinh ghen ghét. Nhưng nhìn đến trang dung hiện tại cùng với phong thái tự nhiên khi ở công ty của Nguyễn Tiểu Ly và cả việc ra đến bên ngoài rồi mà vẫn có người đi theo săn sóc thì không khỏi cảm thấy hơi hâm mộ.
Trong đầu Nguyễn Mộ Mộ âm thầm suy tính. Đợi một thời gian nữa, tất nhiên cô cũng sẽ được như thế, thậm chí có khi danh tiếng và giá trị của cô còn cao hơn Nguyễn Tiểu Ly nữa kìa.
Ngay lúc tầm mắt của Nguyễn Mộ Mộ đang lộ ra chút hâm mộ nhìn theo Nguyễn Tiểu Ly ngồi xe bảo mẫu rời đi, Tương Vân cũng chú ý đến ánh mắt của cô. Tương Vân nhìn theo ánh mắt của Nguyễn Mộ Mộ, đúng lúc nhìn thấy Nguyễn Tiểu Ly đang ngồi trên xe chuẩn bị đi.
“Em quen cô ấy à?” Tuy là một câu hỏi nhưng âm thanh của Tương Vân nghe vào lại vô cùng bình thản.
Nguyễn Mộ Mộ vừa nghe Tương Vân nói thế, lập tức chuyển dời tầm mắt.
“Không, em không quen.” Giọng điệu nói chuyện nghe giống như hơi chột dạ.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương