Khi thấy Kiều Niệm thực sự định đi, mẹ Kiều cũng lo lắng, vội vàng dỗ dành: “Mẹ biết con không cố ý, Ninh Ninh cũng không trách con.

”Một hai người đều đã nói như vậy, Kiều Niệm cũng bị bất ngờ vì sự việc phát triển không như trong kịch bản.

Đành nhìn về phía cha cô, đợi ông nói câu thoại trong cuốn sách: "Để nó đi, không ai được ngăn cản nó!".

Không ngờ, sắc mặt cha cô vẫn rất bình tĩnh, ho khan một cái rồi nói sang chuyện khác: “Hay là ta gọi người mang cái bánh khác tới đây?”Kiều Niệm không thể tin được: "! "Những người này cho rằng đây là chuyện ăn miếng bánh ngọt có thể dỗ được sao?Kiều Niệm nghĩ mãi không ra tại sao phản ứng của họ lại khác với nguyên tác đến vậy, cô rõ ràng đã làm đầy đủ như trong sách, vì sao họ vẫn không làm ầm lên?Nhưng tối nay cô nhất định phải đi, cô phải chạy trốn khỏi nhà để được nam chính tới đón trở về.

Kiều Niệm nghĩ tới đây liền trở nên sốt sắng: “Đừng cản tôi, tôi không muốn ở lại đây nữa, tôi đã không còn là con gái Kiều gia.

”Nhìn bộ dạng kiên trì của cô, mẹ cô quả là không đau lòng không được, đang muốn tiến lên tiếp tục khuyên giải, nhưng Kiều Hứa Thâm đã trao cho mẹ Kiều một ánh mắt, ngụ ý: “Để con.

”Mẹ cô cũng biết rõ Kiều Hứa Thâm là nhìn Kiều Niệm lớn lên, dành thời gian ở bên cô còn nhiều hơn hai người làm cha mẹ bọn họ.


Chắc hẳn phải biết nên làm thế nào để ứng phó trong tình huống này, chỉ đành tạm thời đứng ngoài quan sát.

Kiều Hứa Thâm ngữ khí ôn hoà, nhẹ nhàng nói: “Được rồi, nếu em không muốn ở chỗ này, vậy trước tiên ra ngoài sống một thời gian, ở Bắc Thành anh có….

”Kiều Niệm vừa nghe đến đây đã lập tức từ chối: “Em không muốn sống trong nhà của Kiều gia các người, em đã trưởng thành rồi, có thể tự mình tìm một nơi để sống.

”“Cái này….

” cha cô nhịn không được muốn mở miệng, cô sống một mình không sợ bị người ta bán lấy tiền sao.

Kiều Hứa Thâm ngắt lời: “ Được rồi, vậy để anh tiễn em ra cửa.

”Kiều Niệm nhìn anh một cái, mặc dù cảm thấy phản ứng của anh ta có chút không đúng, nhưng vẫn gật đầu.

Nhìn Kiều Niệm đi ra ngoài, mẹ Kiều cau mày nói: “Làm sao có thể để nó đi được?”Kiều Hứa Thâm nhìn Tần Ninh rồi nói; “ Mẹ, Niệm Niệm ở trong nhà sẽ càng khó chịu, để cô ấy yên tĩnh ở bên ngoài trước, đừng thúc ép quá, con sẽ tìm người chăm sóc con bé.

”Mẹ Kiều lúc này mới không nói thêm gì, cũng chỉ đành như vậy.

Tần Ninh nhìn Kiều Hứa Thâm tiễn Kiều Niệm đi, trong nhà chỉ còn cô là đứa con gái duy nhất, nhưng trong lòng một chút cũng không thấy vui.

Bởi vì cái cô muốn không chỉ có vậy, cô muốn trong mắt người nhà họ Kiều chỉ có cô, muốn Kiều Niệm mất đi tất cả mọi thứ cô không nên có, đem Kiều Niệm dẫm nát trong lòng bàn chân.

Nhưng bây giờ Kiều Niệm đã rời khỏi nhà họ Kiều, vậy kế hoạch của cô cũng tan vỡ.

Ngược lại sẽ làm cho người nhà Kiều gia nhớ đến Kiều Niệm, thậm chí trong lòng còn trách cô vì cô mà Kiều Niệm rời đi.


“Tiễn em tới đây là được rồi.

” Kiều Niệm nói với vẻ mặt buồn bã, sợ rằng sau này sẽ không gặp lại.

Rồi lại làm bộ mạnh mẽ, nói với giọng như sắp khóc: “Anh, em đi đây.

”Nhưng Kiều Hứa Thâm lại bình tĩnh hơn rất nhiều, nhẹ nhàng ôm cô một cái rồi nói lời từ biệt: “Được rồi, đi đi.

”Nhìn anh ta như vậy, Kiều Niệm do dự: “Em đi thật đấy.

”Kiều Hứa Thâm “Ừm” một tiếng, quan tâm nói: “Đừng tắt máy, anh sẽ gọi cho em.

”Đây mới là phản ứng nên có, lúc này anh ta và em gái vẫn còn tình cảm, sao có thể bình thản để cô rời đi.

Kiều Niệm nhìn anh ta một chút, sau đó mới quay người đi ra cửa lớn.


Hôm nay trong bữa tiệc diễn ra trò cười như vậy Tần Ninh không thể không liên quan.

Sau khi khách mời đã về hết, người nhà Kiều gia đều tập trung trong phòng khách, đương nhiên là muốn làm rõ chuyện vừa xảy ra.

Sự thật về cô con gái thật - giả được che đậy hết sức cẩn thận bị phơi bày, Kiều Niệm tức giận bỏ đi, gia đình vốn dĩ hoà thuận chỉ sau một đêm đã tan vỡ, cha Kiều và mẹ Kiều ít nhiều cũng khó chịu trong lòng.

Nhưng Tần Ninh quả là co được dãn được, cô ta tỏ ra vô cùng áy náy, nước mắt từng giọt rơi xuống, nhìn rất thương tâm.

“Thật xin lỗi, tất cả đều là lỗi của con, người nên đi là con mới đúng.

”Cô ta vừa khóc, cha cô liền quở trách những lời như vậy về sau không được nói nữa, mẹ cô lại càng không biết phải làm sao, chỉ đau lòng quay lại an ủi.

.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương