Lúc này ánh mắt cô ấy nhìn Đường Tuế một lần nữa đã xảy ra một ít biến đổi.
Khúc đó khó như vậy, cô ấy học cả tháng mới mới nhớ bản nhạc tương đối.
Cô chỉ cần mười phút ngắn ngủi, thế mà có thể đàn tấu nhịp nhàng, hơn nữa...Còn khiến người ta có cảm giác lạc vào trong cảnh.
Nghe giống như ở phòng hòa nhạc cao cấp.
Thật sự quá giỏi.
Chỉ chớp mắt, ánh mắt Tần Linh nhìn Đường Tuế giống như mê muội.
"Còn ai muốn thi đấu với tôi không?"
Đường Tuế nhìn trái nhìn phải, cuối cùng mãi mới có một cô gái khí chất tao nhã bước ra.
"Chào cô, tôi tên là Thung Dung, tôi muốn khiêu chiến điệu múa cổ điển phi thiên với cô."
Thung Dung tiến về phía trước, quẹt trước một trăm vạn, đưa điện thoại cho mẹ.
Cô ấy đỏ mắt, thật ra là có hơi kích động.
Thung Dung hồi hộp cắn môi dưới, "Có thể chứ?"
Trong hai mắt Thung Dung thậm chí còn mang theo sự mong chờ mãnh liệt.
"Cô đã quét mã trả tiền, đương nhiên là có thể."
Đường Tuế gật gật đầu.
Thung Dung cũng nhéo ngón tay, đứng trên khoảng đất trống.
Chờ âm nhạc vang lên, cô ấy bắt đầu nhảy.
Vũ đạo của Phi Thiên thật ra được lưu truyền từ thời Đường đến nay, nhưng theo thời gian, rất nhiều bước nhảy đã bị thiếu hụt, chính bởi vậy, dù có nhiều vũ công cố gắng hết sức tìm điển cố, một lần nữa biên soạn điệu Phi Thiên, cố gắng khiến cho vũ đạo trở nên trôi chảy.
Nhưng có vẻ đều không có khả năng lắm.Thung Dung cũng cảm thấy nếu Đường Tuế có thể đàn ra một khúc dương cầm hiếm có thể kia, vũ đạo này đương nhiên cũng có thể.
Nói không chừng, cô còn cảm thấy đoạn nào trì trệ không phù hợp, còn thay đổi một chút.
Đây là điệu múa cổ điển, tiết tấu linh hoạt.
Tưởng tượng như vậy, Thung Dung nhảy theo nhạc càng thêm linh hoạt động lòng người.
Cho đến khi kết thúc, Thung Dung thở hổn hển.
Cô ấy lại nhìn Đường Tuế, lúc này cô đã thay quần áo xong, đứng bên kia chờ.
"Có thể."
Đường Tuế khẽ gật đầu, đi tới trước mặt Thung Dung.
"Đúng vậy."
Thung Dung kích động nắm tay mình, đôi mắt to đen láy nhìn chằm chằm Đường Tuế không chớp mắt.
m nhạc vang lên, Đường Tuế cũng bắt đầu múa, nhẹ nhàng như chim, uyển chuyển như rồng.
Thung Dung kích động dùng tay bịt kín miệng.
Đường Tuế thật sự có thể làm được.
Lúc cô ấy múa có cảm giác chậm chạp, nhưng không có cách nào thay thế bằng một vũ đạo tốt hơn.
Nhưng Đường Tuế có thể.
Thung Dung kích động, nước mắt trực tiếp đảo quanh trong hốc mắt.
Cô, thật sự quá đỉnh.
Chờ đến khi điệu múa kết thúc, Thung Dung cũng chưa có cách nào thoát khỏi sự ngạc nhiên Đường Tuế mang lại.
Mãi cho đến khi...Cô ấy tự nhận ra rằng mình chưa ghi lại.
Tiếc nuối, hối hận đến nỗi mặt trở nên trắng nhợt.
"Đứa bé ngốc." Mẹ Thung Dung đưa điện thoại qua, "Mẹ quay hình lại cho con rồi."
Đứa bé ngày chính là một người si mê nhảy múa.
"Cảm ơn cô Đường, vũ đạo này thật sự quá tuyệt vời, quá đã mắt, một ngàn vạn này là tất cả tiền thưởng và phí diễn từ việc nhảy múa, đều gửi cô, cảm ơn."
Thung Dung nói xong, lại cúi người thật sâu với Đường Tuế.
Đường Tuế hơi ngại, gương mặt nhỏ hơi phiếm đỏ ửng, cơ thể cũng muốn né sang bên cạnh.
"Cô sao thế, cô Đường?"
Khúc đó khó như vậy, cô ấy học cả tháng mới mới nhớ bản nhạc tương đối.
Cô chỉ cần mười phút ngắn ngủi, thế mà có thể đàn tấu nhịp nhàng, hơn nữa...Còn khiến người ta có cảm giác lạc vào trong cảnh.
Nghe giống như ở phòng hòa nhạc cao cấp.
Thật sự quá giỏi.
Chỉ chớp mắt, ánh mắt Tần Linh nhìn Đường Tuế giống như mê muội.
"Còn ai muốn thi đấu với tôi không?"
Đường Tuế nhìn trái nhìn phải, cuối cùng mãi mới có một cô gái khí chất tao nhã bước ra.
"Chào cô, tôi tên là Thung Dung, tôi muốn khiêu chiến điệu múa cổ điển phi thiên với cô."
Thung Dung tiến về phía trước, quẹt trước một trăm vạn, đưa điện thoại cho mẹ.
Cô ấy đỏ mắt, thật ra là có hơi kích động.
Thung Dung hồi hộp cắn môi dưới, "Có thể chứ?"
Trong hai mắt Thung Dung thậm chí còn mang theo sự mong chờ mãnh liệt.
"Cô đã quét mã trả tiền, đương nhiên là có thể."
Đường Tuế gật gật đầu.
Thung Dung cũng nhéo ngón tay, đứng trên khoảng đất trống.
Chờ âm nhạc vang lên, cô ấy bắt đầu nhảy.
Vũ đạo của Phi Thiên thật ra được lưu truyền từ thời Đường đến nay, nhưng theo thời gian, rất nhiều bước nhảy đã bị thiếu hụt, chính bởi vậy, dù có nhiều vũ công cố gắng hết sức tìm điển cố, một lần nữa biên soạn điệu Phi Thiên, cố gắng khiến cho vũ đạo trở nên trôi chảy.
Nhưng có vẻ đều không có khả năng lắm.Thung Dung cũng cảm thấy nếu Đường Tuế có thể đàn ra một khúc dương cầm hiếm có thể kia, vũ đạo này đương nhiên cũng có thể.
Nói không chừng, cô còn cảm thấy đoạn nào trì trệ không phù hợp, còn thay đổi một chút.
Đây là điệu múa cổ điển, tiết tấu linh hoạt.
Tưởng tượng như vậy, Thung Dung nhảy theo nhạc càng thêm linh hoạt động lòng người.
Cho đến khi kết thúc, Thung Dung thở hổn hển.
Cô ấy lại nhìn Đường Tuế, lúc này cô đã thay quần áo xong, đứng bên kia chờ.
"Có thể."
Đường Tuế khẽ gật đầu, đi tới trước mặt Thung Dung.
"Đúng vậy."
Thung Dung kích động nắm tay mình, đôi mắt to đen láy nhìn chằm chằm Đường Tuế không chớp mắt.
m nhạc vang lên, Đường Tuế cũng bắt đầu múa, nhẹ nhàng như chim, uyển chuyển như rồng.
Thung Dung kích động dùng tay bịt kín miệng.
Đường Tuế thật sự có thể làm được.
Lúc cô ấy múa có cảm giác chậm chạp, nhưng không có cách nào thay thế bằng một vũ đạo tốt hơn.
Nhưng Đường Tuế có thể.
Thung Dung kích động, nước mắt trực tiếp đảo quanh trong hốc mắt.
Cô, thật sự quá đỉnh.
Chờ đến khi điệu múa kết thúc, Thung Dung cũng chưa có cách nào thoát khỏi sự ngạc nhiên Đường Tuế mang lại.
Mãi cho đến khi...Cô ấy tự nhận ra rằng mình chưa ghi lại.
Tiếc nuối, hối hận đến nỗi mặt trở nên trắng nhợt.
"Đứa bé ngốc." Mẹ Thung Dung đưa điện thoại qua, "Mẹ quay hình lại cho con rồi."
Đứa bé ngày chính là một người si mê nhảy múa.
"Cảm ơn cô Đường, vũ đạo này thật sự quá tuyệt vời, quá đã mắt, một ngàn vạn này là tất cả tiền thưởng và phí diễn từ việc nhảy múa, đều gửi cô, cảm ơn."
Thung Dung nói xong, lại cúi người thật sâu với Đường Tuế.
Đường Tuế hơi ngại, gương mặt nhỏ hơi phiếm đỏ ửng, cơ thể cũng muốn né sang bên cạnh.
"Cô sao thế, cô Đường?"
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook