Anh nghiêng đầu, cũng nhìn Đường Tuế.

"Không có gì, chỉ là cảm thấy đồ ăn rất ngon, anh cũng ăn đi."

Nói xong, Đường Tuế nở một nụ cười yếu ớt, gắp một miếng thịt vào bát của Tần Tiễn Dư.

"Ừm." Tần Tiễn Dư cắn một miếng, thịt chua chua ngọt ngọt, so sánh hương vị, dường như Đường Tuế thích mấy loại thức ăn chua chua ngọt ngọt thế này.

"Bác cũng ăn đi ạ."

Đường Tuế cũng gắp cho bác Tần một miếng.

"Ôi."

Bác Tần cười tủm tỉm gật đầu, chỉ cảm thấy đồ ăn mà Đường Tuế gắp cho mình càng thơm ngon hơn.

Ăn cơm xong, bác Tần bèn đi về trước, Tiểu Liễu cũng ra ngoài.

Bên trong phòng bệnh, chỉ còn lại Đường Tuế và Tần Tiễn Dư.

"Tôi làm việc, em muốn làm gì thì làm nhé."

Tần Tiễn Dư định làm việc ngay trên bàn ăn trước mặt.

Đường Tuế vừa định gật đầu chợt nghe thấy âm thanh của Luân Hồi Kính vang lên trong đầu.

Luân Hồi Kính: Có nhiệm vụ, bảo Tần Tiễn Dư cùng xem một bộ phim với cô, cố lên nhé, nhiệm vụ đếm ngược mười phút, nếu không hoàn thành sẽ bị điện giật đó.



Cô đi tới trước mặt Tần Tiễn Dư, bàn tay nhỏ bé trắng noãn, gập laptop của anh lại.

Tần Tiễn Dư:?

"Em làm gì thế?"

Tần Tiễn Dư cau mày, không vui nhìn Đường Tuế.

Đường Tuế bị ánh mắt của anh uy hiếp, trong lòng có chút hoảng sợ, nhưng nghĩ đến việc không hoàn thành nhiệm vụ thì sẽ bị điện giật, điều này chắc chắn không được phép xảy ra.

Dù trong lòng đang cực kì sợ hãi, Đường Tuế cũng cố gắng kiềm chế, răng nanh tuyết trắng cắn chặt lấy môi dưới, trong mắt cũng mang theo một tia quật cường.

"Anh, anh đến bệnh viện để dưỡng thương mà, sao anh lại còn làm việc cơ chứ, làm vậy không tốt cho cơ thể anh."

"Công việc làm mãi không hết, kiếm tiền bao nhiêu cũng không đủ, hơn nữa, anh kinh doanh lời nhiều tiền như thế, cuối cùng mất mạng thì làm sao mà tiêu được."

Đường Tuế trợn tròn mắt nhìn Tần Tiễn Dư.

Tần Tiễn Dư thấy cặp con ngươi của cô cực kì trong suốt, giống hệt đôi mắt nai.

"Ừm, em nói đúng." Anh dừng tay, hai tay khoanh hai trước ngực: "Vậy muốn làm gì?"

"Chúng ta... chúng ta có thể xem phim nha, chỗ này dù sao cũng có một cái máy chiếu mà, cả một bức tường, chúng ta có thể xem thoải mái."

Đường Tuế vươn ngón tay trắng nõn, chỉ chỉ vách tường bên cạnh.

"Có thể."

Tần Tiễn Dư khẽ gật đầu.



Xem phim.

Lần trước xem phim hình như là lúc anh còn học cấp hai, hình như là do trường học tổ chức.

Sau lần đó, ngoại trừ đến trường, thì anh sẽ đến công ty giúp đỡ, không có thời gian xem phim hay chơi mấy trò giải trí gì đó.

"Đỡ tôi qua đó."

Tần Tiễn Dư bị gãy một chân, bây giờ vẫn đang bó thạch cao, không thể động đậy được.

"Được."

Đường Tuế gật đầu, vội vàng vươn tay đỡ Tần Tiễn Dư.

Ách.

Chỉ cần một cái tay hơi nhấc lên, nửa người của anh dường như bị cô khống chế trong tay, không có chút gắng sức nào.

Điều đó khiến Tần Tiễn Dư cực kì giật mình.

Hóa ra sức lực lại lớn đến mức này.

Cơ bản là Tần Tiễn Dư bị Đường Tuế nhấc tới sô pha, sau khi ngồi xuống, Đường Tuế cũng kéo rèm lại, bên trong phòng bệnh nhanh chóng trở nên tối đen.

"Em tìm bừa một bộ phim để xem."

Sau khi Đường Tuế mở máy chiếu lên thì tìm bừa một bộ.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương