Đường Tuế nghe thấy vậy thì gật đầu.
Bởi vậy, càng ngày giá trị hắc hóa của anh sẽ chỉ giảm đi thôi.
Cô rất vừa lòng.
Đường Tuế cười khanh khách nhìn Tần Tiễn Dư, cặp con ngươi trong veo và gợn sóng, giống như chứa hàng ngàn hàng vạn vì sao.
Tần Tiễn Dư hỏi.
"Muốn gì?" Đường Tuế cúi đầu tự hỏi, lời này của Tần Tiễn Dư là muốn báo đáp cô à, có điều, dường như cô không muốn gì cả, nhưng mà... Đường Tuế nhanh trí nói: "Em muốn làm việc bên cạnh anh."
Chỉ cần có thể ở bên cạnh Tần Tiễn Dư, cô sẽ không lo bị chết đói.
"Làm việc bên cạnh tôi? Em có thể làm gì?"
Tần Tiễn Dư hỏi.
"Em có thể làm vệ sinh cho anh nè! Sức lực của em rất lớn, một mình có thể cân mấy chục người, tin tưởng em."
Đường Tuế nói xong, còn siết chặt nắm tay nhỏ của mình, dường như để chứng minh cho Tần Tiễn Dư là mình có thể.
Nhưng mà, dù cô siết chặt thế nào cũng không nổi lên cơ bắp.
Giả bộ thất bại!
Đường Tuế lắc lắc tay, mỉm cười nghiêng đầu nhìn Tần Tiễn Dư, con người đen nhánh long lanh nhìn anh.
"Anh thấy sao?"
Tần Tiễn Dư cúi đầu, dường như cân nhắc xem mình có cần vệ sĩ không.
Đường Tuế liếm liếm môi, trong lòng có chút khẩn trương.
Không biết Tần Tiễn Dư có đồng ý với mình không.
"Được rồi, vậy về sau em sẽ là vệ sĩ của tôi."
Tần Tiễn Dư đồng ý.
"Tốt quá."
Đường Tuế cực kì vui vẻ.
"Tốt quá rồi, về sau tôi có thể cùng làm việc với cô Đường."
Tiểu Liễu cũng cực kì vui vẻ, vì cảm thấy được an toàn sinh mạng của mình được đảm bảo.
"Về sau mọi người đều là đồng nghiệp rồi, anh không cần gọi tôi là cô Đường đâu, gọi tôi là Tuế Tuế là được rồi."
Đôi mắt Đường Tuế cong cong, nhìn Tiểu Liễu cười khanh khách.
"Được, Tuế Tuế."
Tiểu Liễu thực sự rất vui vẻ, chẳng những sinh mệnh được bảo đảm mà ngay cả tâm tình cũng được bảo đảm.
Thật sung sướng mà.
"Khụ khụ."
Tần Tiễn Dư nhìn cảnh tượng trước mặt, lại cảm thấy cực kì chói mắt.
"Em rót nước cho anh."
Đường Tuế vội vàng cầm cái chén bên cạnh, rót một chén nước bưng qua.
"Giám đốc, tôi ra ngoài trước."
Nhận được sự đồng ý của Tần Tiễn Dư, Tiểu Liễu mang theo tâm trạng tốt đi ra ngoài.
Đường Tuế lại ngồi xuống ghế một lần nữa, bởi vì ghế rất cao, hai chân của cô không với tới mặt đất, cho nên bèn tụ do đong đưa lúc ẩn lúc hiện.
Tần Tiễn Dư uống mấy ngụm nước, lông mi vừa dài vừa cong hơi rũ xuống, tầm mắt dừng lại trước hình ảnh này, có một chỗ trong lòng dường như bị thứ gì đập trúng, bỗng nhiên mềm mại hẳn đi.
Cô thật sự rất đáng yêu.
Luân Hồi Kính: Giá trị hắc hóa của Tần Tiễn Dư giảm 5, tổng giá trị hắc hóa còn lại là 70.
Vẻ mặt không thể tin được.
Cũng không làm gì nặng nề cả, chỉ rót một chén nước, giá trị hắc hóa đã giảm mười điểm.
Ôi ôi ôi, Tần Tiễn Dư đúng là thiên sứ mà.
Nếu vậy thì dễ giải quyết rồi.
"Bên kia có cháo gà, anh có muốn ăn không?"
Đường Tuế khẽ hỏi một câu.
"Được."
Đúng lúc, Tần Tiễn Dư cũng có chút đói bụng.
"Em múc cho anh."
Đường Tuế vội vàng đến trước bàn trà, mở bình giữ nhiệt ra, đổ cháo trong đó ra một chiếc bát.
Cô tiêu sái bưng bát đến trước mặt Tần Tiễn Dư, nhìn anh cười khanh khách.
"Em đút anh ăn. Tay anh còn đang bị thương mà."
Tần Tiễn Dư rũ mi mắt, khẽ gật đầu.
Đường Tuế dùng thìa xúc một thìa cháo, nhẹ nhàng đưa đến bên miệng cô thổi thổi, chờ đến khi nguội hẳn mới đứa đến bên môi Tần Tiễn Dư.
Tần Tiễn Dư hé đôi môi mỏng ra, ăn vào.
Bởi vậy, càng ngày giá trị hắc hóa của anh sẽ chỉ giảm đi thôi.
Cô rất vừa lòng.
Đường Tuế cười khanh khách nhìn Tần Tiễn Dư, cặp con ngươi trong veo và gợn sóng, giống như chứa hàng ngàn hàng vạn vì sao.
Tần Tiễn Dư hỏi.
"Muốn gì?" Đường Tuế cúi đầu tự hỏi, lời này của Tần Tiễn Dư là muốn báo đáp cô à, có điều, dường như cô không muốn gì cả, nhưng mà... Đường Tuế nhanh trí nói: "Em muốn làm việc bên cạnh anh."
Chỉ cần có thể ở bên cạnh Tần Tiễn Dư, cô sẽ không lo bị chết đói.
"Làm việc bên cạnh tôi? Em có thể làm gì?"
Tần Tiễn Dư hỏi.
"Em có thể làm vệ sinh cho anh nè! Sức lực của em rất lớn, một mình có thể cân mấy chục người, tin tưởng em."
Đường Tuế nói xong, còn siết chặt nắm tay nhỏ của mình, dường như để chứng minh cho Tần Tiễn Dư là mình có thể.
Nhưng mà, dù cô siết chặt thế nào cũng không nổi lên cơ bắp.
Giả bộ thất bại!
Đường Tuế lắc lắc tay, mỉm cười nghiêng đầu nhìn Tần Tiễn Dư, con người đen nhánh long lanh nhìn anh.
"Anh thấy sao?"
Tần Tiễn Dư cúi đầu, dường như cân nhắc xem mình có cần vệ sĩ không.
Đường Tuế liếm liếm môi, trong lòng có chút khẩn trương.
Không biết Tần Tiễn Dư có đồng ý với mình không.
"Được rồi, vậy về sau em sẽ là vệ sĩ của tôi."
Tần Tiễn Dư đồng ý.
"Tốt quá."
Đường Tuế cực kì vui vẻ.
"Tốt quá rồi, về sau tôi có thể cùng làm việc với cô Đường."
Tiểu Liễu cũng cực kì vui vẻ, vì cảm thấy được an toàn sinh mạng của mình được đảm bảo.
"Về sau mọi người đều là đồng nghiệp rồi, anh không cần gọi tôi là cô Đường đâu, gọi tôi là Tuế Tuế là được rồi."
Đôi mắt Đường Tuế cong cong, nhìn Tiểu Liễu cười khanh khách.
"Được, Tuế Tuế."
Tiểu Liễu thực sự rất vui vẻ, chẳng những sinh mệnh được bảo đảm mà ngay cả tâm tình cũng được bảo đảm.
Thật sung sướng mà.
"Khụ khụ."
Tần Tiễn Dư nhìn cảnh tượng trước mặt, lại cảm thấy cực kì chói mắt.
"Em rót nước cho anh."
Đường Tuế vội vàng cầm cái chén bên cạnh, rót một chén nước bưng qua.
"Giám đốc, tôi ra ngoài trước."
Nhận được sự đồng ý của Tần Tiễn Dư, Tiểu Liễu mang theo tâm trạng tốt đi ra ngoài.
Đường Tuế lại ngồi xuống ghế một lần nữa, bởi vì ghế rất cao, hai chân của cô không với tới mặt đất, cho nên bèn tụ do đong đưa lúc ẩn lúc hiện.
Tần Tiễn Dư uống mấy ngụm nước, lông mi vừa dài vừa cong hơi rũ xuống, tầm mắt dừng lại trước hình ảnh này, có một chỗ trong lòng dường như bị thứ gì đập trúng, bỗng nhiên mềm mại hẳn đi.
Cô thật sự rất đáng yêu.
Luân Hồi Kính: Giá trị hắc hóa của Tần Tiễn Dư giảm 5, tổng giá trị hắc hóa còn lại là 70.
Vẻ mặt không thể tin được.
Cũng không làm gì nặng nề cả, chỉ rót một chén nước, giá trị hắc hóa đã giảm mười điểm.
Ôi ôi ôi, Tần Tiễn Dư đúng là thiên sứ mà.
Nếu vậy thì dễ giải quyết rồi.
"Bên kia có cháo gà, anh có muốn ăn không?"
Đường Tuế khẽ hỏi một câu.
"Được."
Đúng lúc, Tần Tiễn Dư cũng có chút đói bụng.
"Em múc cho anh."
Đường Tuế vội vàng đến trước bàn trà, mở bình giữ nhiệt ra, đổ cháo trong đó ra một chiếc bát.
Cô tiêu sái bưng bát đến trước mặt Tần Tiễn Dư, nhìn anh cười khanh khách.
"Em đút anh ăn. Tay anh còn đang bị thương mà."
Tần Tiễn Dư rũ mi mắt, khẽ gật đầu.
Đường Tuế dùng thìa xúc một thìa cháo, nhẹ nhàng đưa đến bên miệng cô thổi thổi, chờ đến khi nguội hẳn mới đứa đến bên môi Tần Tiễn Dư.
Tần Tiễn Dư hé đôi môi mỏng ra, ăn vào.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook