"Ăn nhiều một chút đi, con cũng gầy quá rồi." Bác Tần nhìn thấy dáng người nhỏ nhắn của Đường Tuế, cực kì đau lòng, phải nuôi béo thêm một chút thịt, nếu không về sau...
Nghĩ đến đây, tầm mắt bác Tần lại chuyển đến Tần Tiễn Dư vẫn nằm im không nhúc nhích ở trên giường.
Bà không ngờ đến, thằng nhóc con Tần Tiễn Dư này lại có thể im hơi lặng tiếng tìm được một cô gái tốt như vậy, còn cực kì lanh lợi đáng yêu. Ôi, đứa nhỏ Tiễn Dư này, từ nhỏ đã không cha không mẹ, cực kì đáng thương, bình thường cho dù xảy ra bất cứ chuyện gì, hắn cũng đều mang một bộ dáng lạnh như băng.
Bây giờ thì tốt rồi, có một cô gái như Đường Tuế ở bên cạnh, miễn bàn có bao nhiêu tốt.
Bác Tần mỉm cười, ánh mắt hiền dịu dừng lại trên người Đường Tuế.
Tâm trạng Đường Tuế cũng rất tốt, vốn nghĩ đến, trong vị diện này cô không thể nào ăn đồ ăn nửa, sợ là sẽ bị đói mà chết.
Ai biết được lại gặp được Tần Tiễn Dư, không chỉ là mục tiêu nhiệm vụ của cô, mà còn tú sắc khả xan như thế.
Nghĩ thôi đã thấy đẹp rồi.
Tâm trạng Đường Tuế rất tốt, mở miệng ngậm miệng đều gọi bác, cực kì thân thiết.
Gọi đến nỗi trong lòng bác Tần nở hoa, thằng nhóc thối trong nhà sao có thể so sánh được cơ chứ.
"Tuế Tuế, bác thấy bộ quần áo này của con rất khó coi, bác giúp con mua vài bộ. Con luyến tiếc thằng nhóc thối này thì cứ ở lại đây đi, bên phía trung tâm thương mại kia vẫn còn rất nhiều đồ ăn ngon, chút nữa bác lại mang đến cho con."
Nói xong, bác Tần thu dọn mọi thứ rồi vội vàng rời đi.
Vì thế, bên trong căn phòng bệnh xa hoa, chỉ có mỗi Đường Tuế và Tần Tiễn Dư đang nằm trên giường.
Đường Tuế được ăn no nên tâm trạng cũng trở nên tốt hơn, cô khẽ xoa xoa cái bụng tròn vo của mình, đi tới bên cạnh Tần Tiễn Dư, kéo cái ghế dựa ngòi đối diện Tần Tiễn Dư, hay tay chống lấy khuôn mặt nhỏ nhắn của chính mình, đôi mắt to tròn sáng rực lên nhìn Tần Tiễn Dư.
Dáng vẻ của anh rất đẹp.
Chính là có khí chất của công tử nhà lành, cảm giác mạch thượng nhân như ngọc, công tử thế vô song.
Thật sự rất đẹp.
Càng nhìn, ánh mắt Đường Tuế càng sáng rực như sao.
Ôi, thật là thích quá đi.
Mà quan trọng hơn là, anh thật sự rất thơm ngon.
Đường Tuế đưa khuôn mặt nhỏ nhắn lại gần Tần Tiễn Dư rồi hít sâu một hơi, ôi, thật đúng là thơm ngào ngạt.
Như được cắn một ngụm rồi ấy.
Ánh mắt Đường Tuế lấp lánh như sao, tầm mắt cũng cực kì nóng rực nhìn chằm chằm vào thân thể của Tần Tiễn Dư.
Nên cắn từ chỗ nào đây?
Trong khoảng thời gian ngắn, vẻ mặt của Đường Tuế trở nên cực kì rối rắm.
Cô liếm liếm môi.
Trong lúc ngủ, Tần Tiễn Dư cảm thấy có một ánh mắt nóng rực nhìn chằm chằm vào mình.
Lúc đôi mắt lạnh lùng mở ra thì đối diện với ánh mắt của Đường Tuế.
Một lạnh như băng, một ôn hòa, một thâm thúy, một mềm mại.
Chỉ chạm một cái đã bùng nổ.
"Cô là ai?"
Ngay cả giọng nói cũng vô tình lặng như băng, còn mang theo một chút khàn khàn.
Đoán chừng là vì giọng nói của anh quá mức lạnh lùng, điều này khiến Đường Tuế cảm thấy khí chất ở trên mặt anh dần dần tan biến.
Đúng là đáng tiếc thật.
Có điều, cái mùi hương thơm ngào ngạt trên người anh vẫn không biến mất, cô vẫn thèm ăn như trước.
Nghĩ thế, Đường Tuế lại liếm liếm môi.
"Tôi là ân nhân cứu mạng của anh."
Đường Tuế tận lực khiến giọng nói trở nên bình tĩnh, nhưng bởi vì giọng nói nhẹ nhàng nên ngược lại không có sự tín nhiệm.
Nghĩ đến đây, tầm mắt bác Tần lại chuyển đến Tần Tiễn Dư vẫn nằm im không nhúc nhích ở trên giường.
Bà không ngờ đến, thằng nhóc con Tần Tiễn Dư này lại có thể im hơi lặng tiếng tìm được một cô gái tốt như vậy, còn cực kì lanh lợi đáng yêu. Ôi, đứa nhỏ Tiễn Dư này, từ nhỏ đã không cha không mẹ, cực kì đáng thương, bình thường cho dù xảy ra bất cứ chuyện gì, hắn cũng đều mang một bộ dáng lạnh như băng.
Bây giờ thì tốt rồi, có một cô gái như Đường Tuế ở bên cạnh, miễn bàn có bao nhiêu tốt.
Bác Tần mỉm cười, ánh mắt hiền dịu dừng lại trên người Đường Tuế.
Tâm trạng Đường Tuế cũng rất tốt, vốn nghĩ đến, trong vị diện này cô không thể nào ăn đồ ăn nửa, sợ là sẽ bị đói mà chết.
Ai biết được lại gặp được Tần Tiễn Dư, không chỉ là mục tiêu nhiệm vụ của cô, mà còn tú sắc khả xan như thế.
Nghĩ thôi đã thấy đẹp rồi.
Tâm trạng Đường Tuế rất tốt, mở miệng ngậm miệng đều gọi bác, cực kì thân thiết.
Gọi đến nỗi trong lòng bác Tần nở hoa, thằng nhóc thối trong nhà sao có thể so sánh được cơ chứ.
"Tuế Tuế, bác thấy bộ quần áo này của con rất khó coi, bác giúp con mua vài bộ. Con luyến tiếc thằng nhóc thối này thì cứ ở lại đây đi, bên phía trung tâm thương mại kia vẫn còn rất nhiều đồ ăn ngon, chút nữa bác lại mang đến cho con."
Nói xong, bác Tần thu dọn mọi thứ rồi vội vàng rời đi.
Vì thế, bên trong căn phòng bệnh xa hoa, chỉ có mỗi Đường Tuế và Tần Tiễn Dư đang nằm trên giường.
Đường Tuế được ăn no nên tâm trạng cũng trở nên tốt hơn, cô khẽ xoa xoa cái bụng tròn vo của mình, đi tới bên cạnh Tần Tiễn Dư, kéo cái ghế dựa ngòi đối diện Tần Tiễn Dư, hay tay chống lấy khuôn mặt nhỏ nhắn của chính mình, đôi mắt to tròn sáng rực lên nhìn Tần Tiễn Dư.
Dáng vẻ của anh rất đẹp.
Chính là có khí chất của công tử nhà lành, cảm giác mạch thượng nhân như ngọc, công tử thế vô song.
Thật sự rất đẹp.
Càng nhìn, ánh mắt Đường Tuế càng sáng rực như sao.
Ôi, thật là thích quá đi.
Mà quan trọng hơn là, anh thật sự rất thơm ngon.
Đường Tuế đưa khuôn mặt nhỏ nhắn lại gần Tần Tiễn Dư rồi hít sâu một hơi, ôi, thật đúng là thơm ngào ngạt.
Như được cắn một ngụm rồi ấy.
Ánh mắt Đường Tuế lấp lánh như sao, tầm mắt cũng cực kì nóng rực nhìn chằm chằm vào thân thể của Tần Tiễn Dư.
Nên cắn từ chỗ nào đây?
Trong khoảng thời gian ngắn, vẻ mặt của Đường Tuế trở nên cực kì rối rắm.
Cô liếm liếm môi.
Trong lúc ngủ, Tần Tiễn Dư cảm thấy có một ánh mắt nóng rực nhìn chằm chằm vào mình.
Lúc đôi mắt lạnh lùng mở ra thì đối diện với ánh mắt của Đường Tuế.
Một lạnh như băng, một ôn hòa, một thâm thúy, một mềm mại.
Chỉ chạm một cái đã bùng nổ.
"Cô là ai?"
Ngay cả giọng nói cũng vô tình lặng như băng, còn mang theo một chút khàn khàn.
Đoán chừng là vì giọng nói của anh quá mức lạnh lùng, điều này khiến Đường Tuế cảm thấy khí chất ở trên mặt anh dần dần tan biến.
Đúng là đáng tiếc thật.
Có điều, cái mùi hương thơm ngào ngạt trên người anh vẫn không biến mất, cô vẫn thèm ăn như trước.
Nghĩ thế, Đường Tuế lại liếm liếm môi.
"Tôi là ân nhân cứu mạng của anh."
Đường Tuế tận lực khiến giọng nói trở nên bình tĩnh, nhưng bởi vì giọng nói nhẹ nhàng nên ngược lại không có sự tín nhiệm.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook