Trương Thành đưa bọn họ về nhà, trên đường đi cũng nghe thấy bọn họ nói chuyện phiếm, biết được Lục Thời Minh thật sự không có việc gì, rõ ràng vừa rồi anh ta bị hố.
Nhưng cũng không sao.
Chỉ cần tổng giám đốc, mọi chuyện đều tốt, vậy thì sẽ bình an vô sự.
Trương Thành đưa bọn họ đến nhà, muốn đi theo thì Lục Thời Minh sắc bén nhìn qua anh ta.
“Tổng giám đốc, bà chủ, hai người cứ nghỉ ngơi cho tốt nhé!”
Trương Thành đứng yên, cười gượng, chỉ cần tổng giám đốc không sao thì mọi chuyện vẫn tốt.
Anh ta nhìn Lục Thời Minh ôm vai Đường Tuế, hai người thân thiết đi lên lầu.
Trương Thành đứng từ xa nhìn bọn họ, thở dài một tiếng.
Anh ta bỗng nhiên cũng muốn yêu đương.
…
Lúc này, người nhà họ Lục cũng chạy tới bệnh viện.
Khương San đi giày cao gót, bước đi lộc cộc, trên mặt tươi cười không thể kiềm chế được.
Đúng là không tệ.
Cuối cùng Lục Thời Minh vẫn ngã xuống.
Mấy năm trước bà ta biết kết quả kiểm tra sức khỏe của anh, biết sức khỏe của anh có vấn đề.
Ha ha ha, nếu như vậy, bà ta không cần con trai mình làm gì, quá mệt mỏi, đến khi Lục Thời Minh chuẩn bị xong tất cả, sau khi anh đi gặp Diêm Vương thì con trai của mình có thể tiếp nhận tập đoàn lớn từ trong tay anh rồi.
Mọi chuyện quá tốt đẹp.
Khương San nghĩ đến đây thì không nhịn được cười lên tiếng.
Lục Dữ Phong đi bên cạnh bà ta, lại không có tâm trạng tốt như vậy.
Hiện tại anh ta và Tống Nhuyễn Nhuyễn đang bùng nổ trên mạng, danh tiếng của anh ta hoàn toàn bị hủy hoại.
Anh ta vừa xuống xe, còn nhận được mấy tin nhắn, đều châm chọc anh ta.
“Mẹ, mẹ chú ý một chút, nếu người khác nhìn thấy thì sẽ bàn tán.” Lục Dữ Phong nhìn vẻ mặt của bà ta không thể kiềm chế được, vì thế khuyên bảo một tiếng.
Bà ta cười nhạt, vỗ vai Lục Dữ Phong, đến gần thấp giọng nói chuyện: “Con có ngốc hay không, chú nhỏ của con không xong rồi, con sẽ được làm chủ tập đoàn lớn của nhà họ Lục như vậy, con trở thành người có quyền thế, muốn làm gì mà không được, chỉ là một tin tức xấu nhỏ, có là gì chứ.”
Lục Dữ Phong nghe vậy, vẻ mặt có chút giật mình, sau đó suy nghĩ thông suốt, khóe môi vốn mím chặt cũng bắt đầu thả lỏng, khẽ cong môi lên.
“Được rồi, đi thôi.”
Khương San tiếp tục nhanh chóng ở phía trước, vẻ mặt cũng không chờ nổi.
Lục Dữ Phong nghe Khương San khuyên bảo, lúc này bước đi cũng có chút nhẹ nhàng.
Hai người vừa đến phòng bệnh săn sóc đặc biệt, nhưng bên trong không có ai.
“Người đâu rồi?”
Lục Dữ Phong quay đầu nhìn xung quanh, có chút không hiểu.
“Không lẽ có người đưa đi rồi!”
Khương San hơi nhíu mày lại, trong lòng mừng như điên, cảm giác vui sướng đến rất nhanh làm cho bà ta có chút không thể chấp thu được.
“Không đến mức đó chứ!?”
Lục Dữ Phong đè xuống cảm giác vui mừng trong lòng, khóe miệng không nhịn được cong lên.
Lục Thời Minh đã chết, Đường Tuế là quả phụ, tuy rằng hiện tại quan hệ của bọn họ có chút xấu hổ, nhưng anh ta có thể cho Đường Tuế một cơ hội, làm cho cô khâm phục mình. Khụ, cũng không phải không được.
Lục Dữ Phong cong môi cười, anh ta và Khương San nhìn nhau, hai mẹ con vô cùng vui vẻ.
Nhưng cũng không sao.
Chỉ cần tổng giám đốc, mọi chuyện đều tốt, vậy thì sẽ bình an vô sự.
Trương Thành đưa bọn họ đến nhà, muốn đi theo thì Lục Thời Minh sắc bén nhìn qua anh ta.
“Tổng giám đốc, bà chủ, hai người cứ nghỉ ngơi cho tốt nhé!”
Trương Thành đứng yên, cười gượng, chỉ cần tổng giám đốc không sao thì mọi chuyện vẫn tốt.
Anh ta nhìn Lục Thời Minh ôm vai Đường Tuế, hai người thân thiết đi lên lầu.
Trương Thành đứng từ xa nhìn bọn họ, thở dài một tiếng.
Anh ta bỗng nhiên cũng muốn yêu đương.
…
Lúc này, người nhà họ Lục cũng chạy tới bệnh viện.
Khương San đi giày cao gót, bước đi lộc cộc, trên mặt tươi cười không thể kiềm chế được.
Đúng là không tệ.
Cuối cùng Lục Thời Minh vẫn ngã xuống.
Mấy năm trước bà ta biết kết quả kiểm tra sức khỏe của anh, biết sức khỏe của anh có vấn đề.
Ha ha ha, nếu như vậy, bà ta không cần con trai mình làm gì, quá mệt mỏi, đến khi Lục Thời Minh chuẩn bị xong tất cả, sau khi anh đi gặp Diêm Vương thì con trai của mình có thể tiếp nhận tập đoàn lớn từ trong tay anh rồi.
Mọi chuyện quá tốt đẹp.
Khương San nghĩ đến đây thì không nhịn được cười lên tiếng.
Lục Dữ Phong đi bên cạnh bà ta, lại không có tâm trạng tốt như vậy.
Hiện tại anh ta và Tống Nhuyễn Nhuyễn đang bùng nổ trên mạng, danh tiếng của anh ta hoàn toàn bị hủy hoại.
Anh ta vừa xuống xe, còn nhận được mấy tin nhắn, đều châm chọc anh ta.
“Mẹ, mẹ chú ý một chút, nếu người khác nhìn thấy thì sẽ bàn tán.” Lục Dữ Phong nhìn vẻ mặt của bà ta không thể kiềm chế được, vì thế khuyên bảo một tiếng.
Bà ta cười nhạt, vỗ vai Lục Dữ Phong, đến gần thấp giọng nói chuyện: “Con có ngốc hay không, chú nhỏ của con không xong rồi, con sẽ được làm chủ tập đoàn lớn của nhà họ Lục như vậy, con trở thành người có quyền thế, muốn làm gì mà không được, chỉ là một tin tức xấu nhỏ, có là gì chứ.”
Lục Dữ Phong nghe vậy, vẻ mặt có chút giật mình, sau đó suy nghĩ thông suốt, khóe môi vốn mím chặt cũng bắt đầu thả lỏng, khẽ cong môi lên.
“Được rồi, đi thôi.”
Khương San tiếp tục nhanh chóng ở phía trước, vẻ mặt cũng không chờ nổi.
Lục Dữ Phong nghe Khương San khuyên bảo, lúc này bước đi cũng có chút nhẹ nhàng.
Hai người vừa đến phòng bệnh săn sóc đặc biệt, nhưng bên trong không có ai.
“Người đâu rồi?”
Lục Dữ Phong quay đầu nhìn xung quanh, có chút không hiểu.
“Không lẽ có người đưa đi rồi!”
Khương San hơi nhíu mày lại, trong lòng mừng như điên, cảm giác vui sướng đến rất nhanh làm cho bà ta có chút không thể chấp thu được.
“Không đến mức đó chứ!?”
Lục Dữ Phong đè xuống cảm giác vui mừng trong lòng, khóe miệng không nhịn được cong lên.
Lục Thời Minh đã chết, Đường Tuế là quả phụ, tuy rằng hiện tại quan hệ của bọn họ có chút xấu hổ, nhưng anh ta có thể cho Đường Tuế một cơ hội, làm cho cô khâm phục mình. Khụ, cũng không phải không được.
Lục Dữ Phong cong môi cười, anh ta và Khương San nhìn nhau, hai mẹ con vô cùng vui vẻ.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook