Cô không hề quan tâm rốt cuộc lắp đặt bao nhiêu camera giám sát trong nhà này, dù sao mình cũng không có bí mật gì.
Đường Tuế quay về trên giường, đắp lên chăn, ngủ một giấc ngon lành.
Cô ngủ đến chạng vạng tối, lúc này mới dần tỉnh lại.
Cô ôm chăn mềm mại, nằm ở trên giường, ngây người một lúc.
Luân Hồi Kính: Nhiệm vụ làm cho Lục Thời Minh đi theo cô đến công viên trò chơi vào buổi tối.
Đường Tuế vừa nghe xong, lại bắt đầu làm nhiệm vụ.
Nhưng cô không hề lo lắng.
Chỉ cần đến buổi tối, Lục Thời Minh sẽ trở nên vô cùng ngoan ngoãn.
Chẳng phải nhiệm vụ nho nhỏ này dễ như trở bàn tay, hoàn toàn không cần phí sức.
Đường Tuế vừa chuẩn bị đứng dậy đi tìm đồ ăn, di động bắt đầu vang lên.
Cô cầm lấy điện thoại, nhìn thoáng màn hình thông báo.
Là Tống Nhuyễn Nhuyễn.
Đúng là dai như đỉa đói, lại tìm đến cửa.
Nhưng…
Cô ta không lấy được lợi ích nào từ chỗ Lục Dữ Phong sao?
Bây giờ cô lại tìm đến, rõ ràng mấy ngày nữa tới lễ trao giải.
Từ trước đến nay cô ta có hoạt động nào, trên người mặc váy cao cấp nào cũng do cô chuẩn bị cho cô ta, gần đây mình không quan tâm đến cô ta, hiện tại biết không có đồ mặc nên tìm tới cửa.
Đường Tuế suy nghĩ một chút, quyết định nghe điện thoại.
“Tuế Tuế, sao cô lại nghe điện thoại của tôi lâu như vậy, trước kia cô không như thế? Do tôi làm không tốt chỗ nào sao?”
Tống Nhuyễn Nhuyễn đợi một lúc lâu, trong bụng đầy lửa giận.
Điện thoại vừa được kết nối, cô ta tức giận hỏi Đường Tuế.
Tuy rằng giọng nói chuyện vẫn dịu dàng uyển chuyển, nhưng Đường Tuế vẫn nghe ra được mang theo sự chất vấn.
“Tôi lại không phải là điện thoại viên, cần phải chờ nghe điện thoại của cô, nực cười.”
Đường Tuế cười lạnh hai tiếng, cầm lấy kem dưỡng da tay trên bàn, cẩn thận bôi lên tay.
Tống Nhuyễn Nhuyễn nghe cô nói như vậy, sắc mặt nứt ra, nhưng vẫn đè xuống, bắt đầu thút tha thút thít.
“Tuế Tuế, tôi cũng không có ý này, sao tự nhiên cô lại mắng tôi, hu hu hu.”
“Cô còn không nói chuyện chính thì tôi cúp máy đây.”
Giọng Đường Tuế dần lạnh đi.
Có lẽ Đường Tuế có chút lạnh nhạt làm cho Tống Nhuyễn Nhuyễn cảm thấy hiện tại Đường Tuế cũng không dễ khống chế, cho nên cũng không dám nói gì với Đường Tuế.
Cũng không tiếp tục khóc lóc tỏ vẻ đáng thương. “Tuế Tuế, mấy ngày tôi phải tham gia lễ trao giải Vinh Hoa, cô xem có thể tìm váy cho tôi hay không.”
Đường Tuế vừa nghe xong thì cong môi cười, quả nhiên là như vậy.
Ừm… Chuyện này có chút khó khăn!”
Trong giọng nói của Đường Tuế mang theo vẻ do dự.
Nhưng cô do dự như vậy làm cho Tống Nhuyễn Nhuyễn lo lắng.
“Nhưng cũng không phải không có cách.” Cô ta biết trong lòng Đường Tuế vẫn rất để ý đến người bạn này.
“Được, vậy tôi làm phiền cô chuyện lễ phục nhé.”
Tống Nhuyễn Nhuyễn cười khanh khách nói, bởi vì chuyện này được giải quyết nên thoải mái nằm trên sô pha.
“Được, chờ tôi thông báo, sau đó đi thử đồ.”
“Ừm ừm ừm, tôi nghe theo cô.”
Tống Nhuyễn Nhuyễn vừa mới nói xong thì nghe thấy tiếng tút tút vang lên.
Đường Tuế vốn không chờ mình nói thêm đã cúp điện thoại, dường như không muốn nói chuyện phiếm với mình.
Sắc mặt Tống Nhuyễn Nhuyễn lại trở nên u ám.
Trước kia Đường Tuế luôn đến trước mặt, muốn nói chuyện vụn vặt.
Đường Tuế quay về trên giường, đắp lên chăn, ngủ một giấc ngon lành.
Cô ngủ đến chạng vạng tối, lúc này mới dần tỉnh lại.
Cô ôm chăn mềm mại, nằm ở trên giường, ngây người một lúc.
Luân Hồi Kính: Nhiệm vụ làm cho Lục Thời Minh đi theo cô đến công viên trò chơi vào buổi tối.
Đường Tuế vừa nghe xong, lại bắt đầu làm nhiệm vụ.
Nhưng cô không hề lo lắng.
Chỉ cần đến buổi tối, Lục Thời Minh sẽ trở nên vô cùng ngoan ngoãn.
Chẳng phải nhiệm vụ nho nhỏ này dễ như trở bàn tay, hoàn toàn không cần phí sức.
Đường Tuế vừa chuẩn bị đứng dậy đi tìm đồ ăn, di động bắt đầu vang lên.
Cô cầm lấy điện thoại, nhìn thoáng màn hình thông báo.
Là Tống Nhuyễn Nhuyễn.
Đúng là dai như đỉa đói, lại tìm đến cửa.
Nhưng…
Cô ta không lấy được lợi ích nào từ chỗ Lục Dữ Phong sao?
Bây giờ cô lại tìm đến, rõ ràng mấy ngày nữa tới lễ trao giải.
Từ trước đến nay cô ta có hoạt động nào, trên người mặc váy cao cấp nào cũng do cô chuẩn bị cho cô ta, gần đây mình không quan tâm đến cô ta, hiện tại biết không có đồ mặc nên tìm tới cửa.
Đường Tuế suy nghĩ một chút, quyết định nghe điện thoại.
“Tuế Tuế, sao cô lại nghe điện thoại của tôi lâu như vậy, trước kia cô không như thế? Do tôi làm không tốt chỗ nào sao?”
Tống Nhuyễn Nhuyễn đợi một lúc lâu, trong bụng đầy lửa giận.
Điện thoại vừa được kết nối, cô ta tức giận hỏi Đường Tuế.
Tuy rằng giọng nói chuyện vẫn dịu dàng uyển chuyển, nhưng Đường Tuế vẫn nghe ra được mang theo sự chất vấn.
“Tôi lại không phải là điện thoại viên, cần phải chờ nghe điện thoại của cô, nực cười.”
Đường Tuế cười lạnh hai tiếng, cầm lấy kem dưỡng da tay trên bàn, cẩn thận bôi lên tay.
Tống Nhuyễn Nhuyễn nghe cô nói như vậy, sắc mặt nứt ra, nhưng vẫn đè xuống, bắt đầu thút tha thút thít.
“Tuế Tuế, tôi cũng không có ý này, sao tự nhiên cô lại mắng tôi, hu hu hu.”
“Cô còn không nói chuyện chính thì tôi cúp máy đây.”
Giọng Đường Tuế dần lạnh đi.
Có lẽ Đường Tuế có chút lạnh nhạt làm cho Tống Nhuyễn Nhuyễn cảm thấy hiện tại Đường Tuế cũng không dễ khống chế, cho nên cũng không dám nói gì với Đường Tuế.
Cũng không tiếp tục khóc lóc tỏ vẻ đáng thương. “Tuế Tuế, mấy ngày tôi phải tham gia lễ trao giải Vinh Hoa, cô xem có thể tìm váy cho tôi hay không.”
Đường Tuế vừa nghe xong thì cong môi cười, quả nhiên là như vậy.
Ừm… Chuyện này có chút khó khăn!”
Trong giọng nói của Đường Tuế mang theo vẻ do dự.
Nhưng cô do dự như vậy làm cho Tống Nhuyễn Nhuyễn lo lắng.
“Nhưng cũng không phải không có cách.” Cô ta biết trong lòng Đường Tuế vẫn rất để ý đến người bạn này.
“Được, vậy tôi làm phiền cô chuyện lễ phục nhé.”
Tống Nhuyễn Nhuyễn cười khanh khách nói, bởi vì chuyện này được giải quyết nên thoải mái nằm trên sô pha.
“Được, chờ tôi thông báo, sau đó đi thử đồ.”
“Ừm ừm ừm, tôi nghe theo cô.”
Tống Nhuyễn Nhuyễn vừa mới nói xong thì nghe thấy tiếng tút tút vang lên.
Đường Tuế vốn không chờ mình nói thêm đã cúp điện thoại, dường như không muốn nói chuyện phiếm với mình.
Sắc mặt Tống Nhuyễn Nhuyễn lại trở nên u ám.
Trước kia Đường Tuế luôn đến trước mặt, muốn nói chuyện vụn vặt.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook