Đường Tuế đối diện với ánh mắt lạnh lẽo của anh, kiềm chế sợ hãi trong lòng, trên mặt nở nụ cười ấm áp, tay nhỏ trắng nõn giơ lên đồ ngọt trong tay lên: “À, tôi đến đưa đồ ngọt cho anh ăn.”
Cô nói xong thì đặt hộp được đóng gói kỹ lên bàn làm việc của Lục Thời Minh.
Ngón tay thon dài của Lục Thời Minh nhẹ nhàng đẩy mắt kính, tầm mắt sắc bén được che giấu sau thấu kính mỏng: “Tôi đã nói rồi, Đường Tuế, chúng ta đều có nhu cầu riêng, cô không cần đến lấy lòng tôi.”
“Cô cứ quấy rầy đến cuộc sống của tôi, tôi cảm thấy rất phiền.”
Giọng Lục Thời Minh càng thêm trầm thấp.
Trong lòng Đường Tuế có chút chột dạ, nhưng cô nghĩ buổi tối anh lại có dáng vẻ khác, trong lòng bình tĩnh lại, cô cong môi cười, đôi tay chống lên bàn.
“Đúng vậy, đều có nhu cầu riêng, hiện tại tôi yêu cầu anh ăn bánh kem này, sau đó tôi muốn đăng lên vòng bạn bè, muốn cho người khác biết tình cảm của chúng ta rất tốt, đây là yêu cầu của tôi, anh có thể thỏa mãn không??”
Đường Tuế nói xong thì cười khanh khách nhìn Lục Thời Minh.
Lục Thời Minh hít sâu một hơi, vẫn mở hộp đồ ngọt ra, lấy bánh kem nhỏ được tạo hình rất tinh xảo.
Bánh kem nhỏ tỏa ra mùi hương ngọt ngào, nhưng Lục Thời Minh không thích vị này.
“Tôi không thích ăn dâu tây.” Lục Thời Minh nhíu mày, nhìn bánh kem dâu tây trước mặt: “Tôi có thể chỉ tạo dáng chụp hình được không.”
Đây là sự nhượng bộ cuối cùng của anh.
“Không được.” Đường Tuế chắc chắn không thể đồng ý, nói đùa, nếu chỉ tạo dáng chụp hình thì sao nhiệm vụ của mình có thể hoàn thành được??
Cô vừa nói, bàn tay nhỏ trắng nõn cầm lấy điện thoại, chuẩn bị chụp hình Lục Thời Minh.
Lục Thời Minh cầm muỗng, cúi đầu ăn bánh kem dâu tây khó ăn này.
Sau khi anh ăn một miếng, biểu cảm trên mặt khó có thể miêu tả được.
Đường Tuế tươi cười chụp ảnh lại, trong đầu vang lên âm thanh thông báo hoàn thành nhiệm vụ của Luân Hồi Kính.
“Tôi về đây.”
Cô xoay người, vẫy tay, nhẹ nhàng rời khỏi văn phòng của Lục Thời Minh.
Đường Tuế quyết định lát nữa sẽ đi mua nhiều dâu tây, xem buổi tối anh có ăn hay không.
Cửa đóng lại, Lục Thời Minh ghét bỏ bánh kem trên bàn, lập tức ném vào thùng rác, lại lấy nước súc miệng.
Đến khi trong miệng hoàn toàn không còn dâu tây, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Ánh mắt sắc bén lạnh lẽo sắc bén lại nhìn vào tập tài liệu trước mặt.
Bỗng nhiên có chút hối hận.
Vì sao mình lại đồng ý với yêu cầu của Đường Tuế chứ. “Leng keng --” Điện thoại trên bàn bỗng nhiên vang lên.
Lục Thời Minh cầm điện thoại, trợ lý Trương Thành gửi tin nhắn đến.
“Ông chủ, máy giám sát đã được lắp đặt xong, anh có thể xem rồi.”
Lục Thời Minh nhìn thoáng qua, ánh mắt càng thêm sâu hơn.
Anh chuẩn bị đặt điện thoại xuống thì tiếng chuông WeChat lại vang lên.
Anh cầm lên xem qua, là Đường Tuế.
“Chồng ơi, nhớ nhấn nút like trong vòng bạn bè của tôi, P.S, đây cũng là một trong những yêu cầu của tôi.”
Lục Thời Minh không thay đổi sắc mặt mở tường nhà cô, đến vòng bạn bè, nhìn thấy một phút trước cô mới đăng bài viết còn đang nóng hổi.
Đưa đồ ngọt cho chồng yêu.
Có kèm theo hình ảnh anh cúi đầu ăn bánh kem. Anh biết cô chụp ảnh, lại không ngờ cô chụp toàn cảnh như vậy.
Cô nói xong thì đặt hộp được đóng gói kỹ lên bàn làm việc của Lục Thời Minh.
Ngón tay thon dài của Lục Thời Minh nhẹ nhàng đẩy mắt kính, tầm mắt sắc bén được che giấu sau thấu kính mỏng: “Tôi đã nói rồi, Đường Tuế, chúng ta đều có nhu cầu riêng, cô không cần đến lấy lòng tôi.”
“Cô cứ quấy rầy đến cuộc sống của tôi, tôi cảm thấy rất phiền.”
Giọng Lục Thời Minh càng thêm trầm thấp.
Trong lòng Đường Tuế có chút chột dạ, nhưng cô nghĩ buổi tối anh lại có dáng vẻ khác, trong lòng bình tĩnh lại, cô cong môi cười, đôi tay chống lên bàn.
“Đúng vậy, đều có nhu cầu riêng, hiện tại tôi yêu cầu anh ăn bánh kem này, sau đó tôi muốn đăng lên vòng bạn bè, muốn cho người khác biết tình cảm của chúng ta rất tốt, đây là yêu cầu của tôi, anh có thể thỏa mãn không??”
Đường Tuế nói xong thì cười khanh khách nhìn Lục Thời Minh.
Lục Thời Minh hít sâu một hơi, vẫn mở hộp đồ ngọt ra, lấy bánh kem nhỏ được tạo hình rất tinh xảo.
Bánh kem nhỏ tỏa ra mùi hương ngọt ngào, nhưng Lục Thời Minh không thích vị này.
“Tôi không thích ăn dâu tây.” Lục Thời Minh nhíu mày, nhìn bánh kem dâu tây trước mặt: “Tôi có thể chỉ tạo dáng chụp hình được không.”
Đây là sự nhượng bộ cuối cùng của anh.
“Không được.” Đường Tuế chắc chắn không thể đồng ý, nói đùa, nếu chỉ tạo dáng chụp hình thì sao nhiệm vụ của mình có thể hoàn thành được??
Cô vừa nói, bàn tay nhỏ trắng nõn cầm lấy điện thoại, chuẩn bị chụp hình Lục Thời Minh.
Lục Thời Minh cầm muỗng, cúi đầu ăn bánh kem dâu tây khó ăn này.
Sau khi anh ăn một miếng, biểu cảm trên mặt khó có thể miêu tả được.
Đường Tuế tươi cười chụp ảnh lại, trong đầu vang lên âm thanh thông báo hoàn thành nhiệm vụ của Luân Hồi Kính.
“Tôi về đây.”
Cô xoay người, vẫy tay, nhẹ nhàng rời khỏi văn phòng của Lục Thời Minh.
Đường Tuế quyết định lát nữa sẽ đi mua nhiều dâu tây, xem buổi tối anh có ăn hay không.
Cửa đóng lại, Lục Thời Minh ghét bỏ bánh kem trên bàn, lập tức ném vào thùng rác, lại lấy nước súc miệng.
Đến khi trong miệng hoàn toàn không còn dâu tây, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Ánh mắt sắc bén lạnh lẽo sắc bén lại nhìn vào tập tài liệu trước mặt.
Bỗng nhiên có chút hối hận.
Vì sao mình lại đồng ý với yêu cầu của Đường Tuế chứ. “Leng keng --” Điện thoại trên bàn bỗng nhiên vang lên.
Lục Thời Minh cầm điện thoại, trợ lý Trương Thành gửi tin nhắn đến.
“Ông chủ, máy giám sát đã được lắp đặt xong, anh có thể xem rồi.”
Lục Thời Minh nhìn thoáng qua, ánh mắt càng thêm sâu hơn.
Anh chuẩn bị đặt điện thoại xuống thì tiếng chuông WeChat lại vang lên.
Anh cầm lên xem qua, là Đường Tuế.
“Chồng ơi, nhớ nhấn nút like trong vòng bạn bè của tôi, P.S, đây cũng là một trong những yêu cầu của tôi.”
Lục Thời Minh không thay đổi sắc mặt mở tường nhà cô, đến vòng bạn bè, nhìn thấy một phút trước cô mới đăng bài viết còn đang nóng hổi.
Đưa đồ ngọt cho chồng yêu.
Có kèm theo hình ảnh anh cúi đầu ăn bánh kem. Anh biết cô chụp ảnh, lại không ngờ cô chụp toàn cảnh như vậy.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook