Lòng Đường Tuế mềm nhũn.

Không thể không nói, lúc Lục Thời Minh phát bệnh còn khá dễ mến.

Hơn nữa, cô không sợ hãi chút nào.

Đặc biệt là hai tai sói của anh, nhìn còn hơi đáng yêu nữa.

Thú vị.

"Ăn ngon."

Đường Tuế gật đầu, môi đỏ khẽ cong, tràn ra nụ cười.

Cơm nước xong, Đường Tuế ngáp một cái, vừa về phòng, quay người lại liền thấy Lục Thời Minh đi theo đằng sau.

"Anh, anh đi vào làm gì?"

Đột nhiên, cơn buồn ngủ không cánh mà bay.

"Muốn ngủ cùng vợ."

Lục Thời Minh bước qua, duỗi tay ôm chặt Đường Tuế.

"Ngoan nào." Giọng Đường Tuế càng mềm mại nhẹ nhàng: “Anh về phòng mình ngủ."

Nghe cô nói vậy, hai tay Lục Thời Minh ôm chặt, đầu cũng dụi nhẹ vào cổ cô: “Anh không muốn."

"Vì sao?"

Cơ thể Đường Tuế cứng đờ, vươn tay vỗ vỗ trên vai anh, muốn anh thả lỏng chút.

"Anh sợ."



Đầu Lục Thời Minh hoàn toàn chôn trước ngực cô, bởi vậy giọng nói cũng có chút bị nghẹt.

Đường Tuế:???

Đừng như vậy???

Anh thế này, tôi còn sợ hơn!

Lục Thời Minh này rốt cuộc bị bệnh gì thế?

Quá đáng sợ.

Nếu anh muốn ngủ ở đây, sáng mai thức dậy, không biết sẽ tạo nên sóng gió thế nào nữa.

"Vợ, ngủ thôi." Giọng Lục Thời Minh ấm áp, nhẹ nhàng như gió xuân: “Được không?"

Đường Tuế ăn no nê, vốn cảm thấy rất buồn ngủ, nghe giọng anh như vậy càng thấy buồn ngủ hơn.

Thôi, kệ đi.

Bất chấp tất cả!!!

Hơn nữa, bây giờ Lục Thời Minh quyết tâm ngủ ở chỗ này, hệt như cái kẹo mạch nha, căn bản đánh đuổi không đi.

Thà rằng cô cứ hẹn giờ, sáng mai thức dậy rồi ra ngoài trước.

Đến lúc đó Lục Thời Minh có làm khó dễ, cô còn có thể trách anh tu hú chiếm tổ.

Đường Tuế gật gật đầu, nằm trên giường, đôi mắt xinh đẹp khép hờ, đầu ngón tay hồng hào nhẹ nhàng nhấn trên màn hình điện thoại di động, đặt đồng hồ báo thức 4 giờ rưỡi sáng mai.

Như vậy chẳng những có thể chuồn êm ra ngoài, còn có thể vuốt ve tai sói của anh.



Điện thoại bị ném sang một bên: “Ngủ đi."

Lục Thời Minh thấy sau khi cô lên giường vẫn không ôm mình, trong lòng hơi rầu rĩ, ngồi giận dỗi trên giường.

Đường Tuế nửa mê nửa tỉnh, không nhận được câu trả lời của Lục Thời Minh, cô buồn bực mở mắt, trong giọng nói cũng xen lẫn tia mệt mỏi: "Lục Thời Minh, sao anh không ngủ?" "Anh sao thế?" Tay Đường Tuế chống trên giường mềm mại, ngồi dậy: “Hả?" "Em không ôm anh ngủ."

m thanh ấm ức.

"Ha?" Đường Tuế dại ra, vì sao cô cảm thấy tối nay Lục Thời Minh cứ như một đứa bé ba tuổi?

Càng ấu trĩ hơn.

Có thể làm sao bây giờ, dỗ thôi.

Non nớt như vậy.

"Anh có ôm không?"

Đột nhiên, Lục Thời Minh quay người lại, con ngươi đen trong suốt, ướt át nhìn anh.

Mắt nai bị thương gì đó, mắt cún bị vứt bỏ gì đó, lúc này đều bị anh hạ gục ngay lập tức.

"Ôm." Đường Tuế duỗi tay: “Sao lại không ôm chứ?"

Lục Thời Minh duỗi tay ôm lấy Đường Tuế, mặt chôn trong chiếc cổ mảnh khảnh như thiên nga của cô, dùng gương mặt đẹp trai lạnh lùng cấm dục ngày thường, cực kỳ đáng thương cọ cổ cô.

"Mệt quá! ~”

“Chúng ta ngủ thôi."

Giọng Đường Tuế càng lúc càng trầm, mí mắt dường như nặng ngàn cân, đè xuống.

Sau khi nằm xuống, chưa tới vài giây cô đã ngủ thiếp đi.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương