Lúc Lục Dữ Phong trở về, lông mày luôn nhíu lại, trong lòng có chút mất mát, loại cảm giác này giống như có con chó luôn chờ đợi bạn, bỗng dưng chạy mất.
Đường Tuế chính là con chó đó, từ nhỏ đến lớn, bất kể anh ta làm gì với cô, cô đều tha thứ vô điều kiện, đứng sau lưng chờ anh ta.
Lần này hình như chơi quá trớn??
Lục Dữ Phong đè thấp mi, trong con ngươi đen kịt cuộn trào sóng gió.
"Dữ Phong."
Khương San đang ngồi trên sô pha co quắp bất an, vừa nâng mắt liền nhìn thấy con trai mình trở về, lúc bấy giờ mới có người có thể dựa vào.
"Con sao thế hả, đang yên đang lành đào hôn làm gì?"
Khương San tỏ vẻ hận sắt không thành thép.
Bây giờ xí nghiệp trong nhà cơ bản đều do mình Lục Thời Minh cầm quyền, nhưng mà... Dữ Phong nhà bọn họ là cháu trai cả đích tôn, nên tiếp quản công ty như lẽ đương nhiên.
Ha ha, coi như Lục Thời Minh làm công cho nhà bà ta vậy.
Dù sao, bà ta đã đầu độc anh từ lâu, không màu không vị, chờ anh âm thầm chết đi... Tất cả mọi thứ của nhà họ Lục đều thuộc về Dữ Phong.
Chỉ là, lần này Dữ Phong đào hôn, ông cụ đã không vui, đợi lát nữa phải ăn nói cẩn thận.
"Không có gì."
Lục Dữ Phong ngòi xuống, vẻ mặt hơi mất tự nhiên.
"Con với Tống Nhuyễn Nhuyễn kia ở bên nhau?" Không ai hiểu con bằng mẹ, chỉ cần liếc mắt một cái Khương San liền rõ ràng ngay, bà ta ngồi xuống bên cạnh Lục Dữ Phong: “Con hồ đồ quá, con bé Đường Tuế muốn chết muốn sống vì con, cũng một lòng một dạ với con, hơn nữa con bé đó còn là con gái duy nhất của nhà họ Đường! Dù chỉ làm cho có lệ thì con cũng phải giấu diếm con bé đó cho kỹ chứ! Chỉ cần con kết hôn với nó, chưa kể vị trí người thừa kế của con ổn định, đến cả nhà họ Đường sau này cũng là của con, đến lúc đó, con muốn chơi thế nào còn không tùy con ư?"
"Mấy cái này con đều rõ ràng." Lục Dữ Phong day day chân mày, giọng điệu không kiên nhẫn: “Đường Tuế chặn số con rồi."
Khương San nghe thấy thế, mặt bà ta lập tức tối sầm.
Trong mắt bà ta, Đường Tuế chính là đứa thấp kém, con trai bà ta đồng ý cưới cô, cũng là vì cha mẹ cô có chỗ lợi dụng, trong nhà có ít tài sản, nếu không người cứng đầu ngu ngốc như cô, ai thèm ngó ngàng.
Con trai bà ta có thể làm bất cứ chuyện gì, nhưng Đường Tuế không được!
"Cô ta dám!"
Sắc mặt Lục Dữ Phong xanh mét, hiển nhiên là tâm trạng rất tệ.
Khương San thấy anh ta không nói gì, dần nhăn mày: “Chẳng lẽ chuyện của con với Tống Nhuyễn Nhuyễn bị nó phát hiện?"
"Không đâu!" Nghe vậy Lục Dữ Phong lập tức phủ phận: “Cô ấy không thể nào... "
"Phu nhân, cô Đường tới."
Lúc này, người hầu đột nhiên mở miệng, mẹ con hai người ăn ý im lặng, đồng loạt nhìn ra phía cửa.
Dứt lời, Đường Tuế đã đi đến. Dẫn đến đám hầu gái xung quanh liếc nhìn.
Lục Dữ Phong nhìn, trong lòng hoảng hốt, cảm thấy dường như hôm nay Đường Tuế khác khác chỗ nào đó.
Mặt khác lòng hư vinh cũng đang làm loạn.
Xem đi, phụ nữ chính là ra vẻ như vậy.
Chặn anh ta, bây giờ còn không phải tự mình đưa tới cửa hay sao.
Mẹ con hai người liếc nhau một cái, trong lòng đều thở phào nhẹ nhõm.
Đặc biệt là Khương San, bà ta càng thẳng lưng, bày ra đầy đủ vẻ mẹ chồng.
Bà ta nhíu mày dùng ánh mắt bắt bẻ, nhìn cách ăn mặc của Đường Tuế từ trên xuống dưới: “Cháu đang mặc cái gì thế? Vừa lộ ngực vừa lộ chân, Dữ Phong không thích loại phong cách này."
Dứt lời, không đợi Đường Tuế trả lời, bà ta lại tiếp tục chất vấn: "Nghe nói cháu chặn Dữ Phong? Bình thường Dữ Phong bận rộn như vậy, cháu có thể hiểu chuyện chút không? Đừng bắt nó dỗ dành cháu nữa, mau đưa thằng bé ra khỏi danh sách chặn!"
Đường Tuế chính là con chó đó, từ nhỏ đến lớn, bất kể anh ta làm gì với cô, cô đều tha thứ vô điều kiện, đứng sau lưng chờ anh ta.
Lần này hình như chơi quá trớn??
Lục Dữ Phong đè thấp mi, trong con ngươi đen kịt cuộn trào sóng gió.
"Dữ Phong."
Khương San đang ngồi trên sô pha co quắp bất an, vừa nâng mắt liền nhìn thấy con trai mình trở về, lúc bấy giờ mới có người có thể dựa vào.
"Con sao thế hả, đang yên đang lành đào hôn làm gì?"
Khương San tỏ vẻ hận sắt không thành thép.
Bây giờ xí nghiệp trong nhà cơ bản đều do mình Lục Thời Minh cầm quyền, nhưng mà... Dữ Phong nhà bọn họ là cháu trai cả đích tôn, nên tiếp quản công ty như lẽ đương nhiên.
Ha ha, coi như Lục Thời Minh làm công cho nhà bà ta vậy.
Dù sao, bà ta đã đầu độc anh từ lâu, không màu không vị, chờ anh âm thầm chết đi... Tất cả mọi thứ của nhà họ Lục đều thuộc về Dữ Phong.
Chỉ là, lần này Dữ Phong đào hôn, ông cụ đã không vui, đợi lát nữa phải ăn nói cẩn thận.
"Không có gì."
Lục Dữ Phong ngòi xuống, vẻ mặt hơi mất tự nhiên.
"Con với Tống Nhuyễn Nhuyễn kia ở bên nhau?" Không ai hiểu con bằng mẹ, chỉ cần liếc mắt một cái Khương San liền rõ ràng ngay, bà ta ngồi xuống bên cạnh Lục Dữ Phong: “Con hồ đồ quá, con bé Đường Tuế muốn chết muốn sống vì con, cũng một lòng một dạ với con, hơn nữa con bé đó còn là con gái duy nhất của nhà họ Đường! Dù chỉ làm cho có lệ thì con cũng phải giấu diếm con bé đó cho kỹ chứ! Chỉ cần con kết hôn với nó, chưa kể vị trí người thừa kế của con ổn định, đến cả nhà họ Đường sau này cũng là của con, đến lúc đó, con muốn chơi thế nào còn không tùy con ư?"
"Mấy cái này con đều rõ ràng." Lục Dữ Phong day day chân mày, giọng điệu không kiên nhẫn: “Đường Tuế chặn số con rồi."
Khương San nghe thấy thế, mặt bà ta lập tức tối sầm.
Trong mắt bà ta, Đường Tuế chính là đứa thấp kém, con trai bà ta đồng ý cưới cô, cũng là vì cha mẹ cô có chỗ lợi dụng, trong nhà có ít tài sản, nếu không người cứng đầu ngu ngốc như cô, ai thèm ngó ngàng.
Con trai bà ta có thể làm bất cứ chuyện gì, nhưng Đường Tuế không được!
"Cô ta dám!"
Sắc mặt Lục Dữ Phong xanh mét, hiển nhiên là tâm trạng rất tệ.
Khương San thấy anh ta không nói gì, dần nhăn mày: “Chẳng lẽ chuyện của con với Tống Nhuyễn Nhuyễn bị nó phát hiện?"
"Không đâu!" Nghe vậy Lục Dữ Phong lập tức phủ phận: “Cô ấy không thể nào... "
"Phu nhân, cô Đường tới."
Lúc này, người hầu đột nhiên mở miệng, mẹ con hai người ăn ý im lặng, đồng loạt nhìn ra phía cửa.
Dứt lời, Đường Tuế đã đi đến. Dẫn đến đám hầu gái xung quanh liếc nhìn.
Lục Dữ Phong nhìn, trong lòng hoảng hốt, cảm thấy dường như hôm nay Đường Tuế khác khác chỗ nào đó.
Mặt khác lòng hư vinh cũng đang làm loạn.
Xem đi, phụ nữ chính là ra vẻ như vậy.
Chặn anh ta, bây giờ còn không phải tự mình đưa tới cửa hay sao.
Mẹ con hai người liếc nhau một cái, trong lòng đều thở phào nhẹ nhõm.
Đặc biệt là Khương San, bà ta càng thẳng lưng, bày ra đầy đủ vẻ mẹ chồng.
Bà ta nhíu mày dùng ánh mắt bắt bẻ, nhìn cách ăn mặc của Đường Tuế từ trên xuống dưới: “Cháu đang mặc cái gì thế? Vừa lộ ngực vừa lộ chân, Dữ Phong không thích loại phong cách này."
Dứt lời, không đợi Đường Tuế trả lời, bà ta lại tiếp tục chất vấn: "Nghe nói cháu chặn Dữ Phong? Bình thường Dữ Phong bận rộn như vậy, cháu có thể hiểu chuyện chút không? Đừng bắt nó dỗ dành cháu nữa, mau đưa thằng bé ra khỏi danh sách chặn!"
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook