Xuyên Nhanh: Hu Hu Đêm Nào Nam Thần Cũng Dính Lấy Tôi
-
Chương 13: Thiếu niên cố chấp (13)
Tống Tinh Dã gắp thức ăn đã chín để vào trong đĩa cô rồi ung dung ngồi thẳng nhìn cô.
Nồi lẩu tỏa nhiệt bốc hơi, khuôn mặt mềm mại trắng noãn của Đường Tuế bị hơi xông vào đỏ bừng lên.
Gương mặt phồng lên, đôi mắt đen thuần như đá quý.
Cô gái nhỏ trừng mắt, khẽ cắn môi dưới, như muốn nói gì đó lại không dám nói.
Hửm?
Tống Tinh Dã nhìn bộ dạng này của cô, hiểu được Đường Tuế đang lo sợ anh.
Ha, đại tiểu thư nhà họ Đường vậy mà lại sợ anh.
Thật là buồn cười, nói ra sẽ chẳng ai tin.
“Cái kia...”
“Hả?”
Thiếu niên dùng ánh mắt lạnh nhạt nhìn cô.
Đường Tuế cắn môi, ấp úng: “Tôi, tôi muốn anh đút.”
Giọng nói như trẻ con còn hôi sữa, đôi môi hệt thạch câu vì khẩn trương mà mấp máy.
Có lẽ do ánh mắt Tống Tinh Dã quá sắc bén, Đường Tuế thu ánh mắt lại, dừng trên cái khay trước mặt.
Căn bản không dám đối mặt với Tống Tinh Dã.
Ha, giả bộ giống đấy.
Ngón tay thon dài của Tống Tinh Dã cầm đũa, gắp một miếng đậu hũ trong nồi lẩu đang bốc hơi, đưa đến trước mặt Đường Tuế.
"Há mồm."
Đôi môi mỏng của Tống Tinh Dã gợi lên một độ cong thích thú.
Đường Tuế nhìn miếng đậu hũ trước mắt, bất chấp nóng mà chu môi nhẹ nhàng thổi rồi há miệng ăn hết miếng đậu hũ trên tay Tống Tinh Dã vào miệng.
Khuôn mặt Đường Tuế phình lên, cách nhai thức ăn cực kì giống con hamster nhỏ, có lẽ vì quá cay nên con ngươi gợn sóng nước, rồi nhanh chóng mịt mờ hơi nước.
Như có gì đó sắp phun trào giữa mặt hồ trong suốt.
“Khụ khụ...”
Cay đến muốn nhả ra nhưng nếu không ăn thì không thể hoàn thành nhiệm vụ.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Đường Tuế xoắn thành cái bánh bao.
Sau khi ăn xong cô cảm thấy môi mình sưng phồng lên.
“Muốn ăn nữa không?”
Thậm chí có chút đáng yêu.
Đường Tuế thấy Luân Hồi Kính vẫn chưa thông báo nhiệm vụ hoàn thành nên chỉ có thể khóc thầm rồi chật vật gật đầu.
Tống Tinh Dã cười khẽ gắp một viên cá viên, còn tốt bụng giúp cô thổi thổi rồi mới đưa đến bên môi cô.
Đường Tuế há miệng ra thì cá viên được nhét vào.
Cay đến khóc.
Đường Tuế hít hà, ăn xong viên cá viên kia thì miệng lại sưng thêm một vòng.
“Cay quá.”
Đôi mắt Đường Tuế ngấn nước, môi sưng đỏ, hít vào thở ra.
"Uống cái này đi!"
Tống Tinh Dã cầm một hộp sữa chua nhẹ nhàng đặt trước mặt cô.
“Được đó.”
Đường Tuế gật đầu cầm lấy rồi sữa chua rồi uống.
Sự mát lạnh chua chua ngọt ngào của sữa chua nhanh chóng hòa vào vị cay trong miệng.
Cũng không còn vị cay khó chịu nữa.
“Ngon quá.”
Đường Tuế uống hết một hơi, chưa đã thèm mà liếm môi.
Sau đó trơ mắt nhìn hộp trong tay Tống Tinh Dã.
Bắt gặp đôi mắt trong suốt như nai tơ của cô nhìn chằm chằm vào hộp sữa chua trong tay mình.
Tống Tinh Dã ném cho cô.
Đường Tuế nhanh chóng chụp lấy, vặn ra uống, vẻ mặt đầy thỏa mãn.
Nhìn vẻ mặt này của Đường Tuế, đôi mắt Tống Tinh Dã trở nên thâm trầm u ám.
Nồi lẩu tỏa nhiệt bốc hơi, khuôn mặt mềm mại trắng noãn của Đường Tuế bị hơi xông vào đỏ bừng lên.
Gương mặt phồng lên, đôi mắt đen thuần như đá quý.
Cô gái nhỏ trừng mắt, khẽ cắn môi dưới, như muốn nói gì đó lại không dám nói.
Hửm?
Tống Tinh Dã nhìn bộ dạng này của cô, hiểu được Đường Tuế đang lo sợ anh.
Ha, đại tiểu thư nhà họ Đường vậy mà lại sợ anh.
Thật là buồn cười, nói ra sẽ chẳng ai tin.
“Cái kia...”
“Hả?”
Thiếu niên dùng ánh mắt lạnh nhạt nhìn cô.
Đường Tuế cắn môi, ấp úng: “Tôi, tôi muốn anh đút.”
Giọng nói như trẻ con còn hôi sữa, đôi môi hệt thạch câu vì khẩn trương mà mấp máy.
Có lẽ do ánh mắt Tống Tinh Dã quá sắc bén, Đường Tuế thu ánh mắt lại, dừng trên cái khay trước mặt.
Căn bản không dám đối mặt với Tống Tinh Dã.
Ha, giả bộ giống đấy.
Ngón tay thon dài của Tống Tinh Dã cầm đũa, gắp một miếng đậu hũ trong nồi lẩu đang bốc hơi, đưa đến trước mặt Đường Tuế.
"Há mồm."
Đôi môi mỏng của Tống Tinh Dã gợi lên một độ cong thích thú.
Đường Tuế nhìn miếng đậu hũ trước mắt, bất chấp nóng mà chu môi nhẹ nhàng thổi rồi há miệng ăn hết miếng đậu hũ trên tay Tống Tinh Dã vào miệng.
Khuôn mặt Đường Tuế phình lên, cách nhai thức ăn cực kì giống con hamster nhỏ, có lẽ vì quá cay nên con ngươi gợn sóng nước, rồi nhanh chóng mịt mờ hơi nước.
Như có gì đó sắp phun trào giữa mặt hồ trong suốt.
“Khụ khụ...”
Cay đến muốn nhả ra nhưng nếu không ăn thì không thể hoàn thành nhiệm vụ.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Đường Tuế xoắn thành cái bánh bao.
Sau khi ăn xong cô cảm thấy môi mình sưng phồng lên.
“Muốn ăn nữa không?”
Thậm chí có chút đáng yêu.
Đường Tuế thấy Luân Hồi Kính vẫn chưa thông báo nhiệm vụ hoàn thành nên chỉ có thể khóc thầm rồi chật vật gật đầu.
Tống Tinh Dã cười khẽ gắp một viên cá viên, còn tốt bụng giúp cô thổi thổi rồi mới đưa đến bên môi cô.
Đường Tuế há miệng ra thì cá viên được nhét vào.
Cay đến khóc.
Đường Tuế hít hà, ăn xong viên cá viên kia thì miệng lại sưng thêm một vòng.
“Cay quá.”
Đôi mắt Đường Tuế ngấn nước, môi sưng đỏ, hít vào thở ra.
"Uống cái này đi!"
Tống Tinh Dã cầm một hộp sữa chua nhẹ nhàng đặt trước mặt cô.
“Được đó.”
Đường Tuế gật đầu cầm lấy rồi sữa chua rồi uống.
Sự mát lạnh chua chua ngọt ngào của sữa chua nhanh chóng hòa vào vị cay trong miệng.
Cũng không còn vị cay khó chịu nữa.
“Ngon quá.”
Đường Tuế uống hết một hơi, chưa đã thèm mà liếm môi.
Sau đó trơ mắt nhìn hộp trong tay Tống Tinh Dã.
Bắt gặp đôi mắt trong suốt như nai tơ của cô nhìn chằm chằm vào hộp sữa chua trong tay mình.
Tống Tinh Dã ném cho cô.
Đường Tuế nhanh chóng chụp lấy, vặn ra uống, vẻ mặt đầy thỏa mãn.
Nhìn vẻ mặt này của Đường Tuế, đôi mắt Tống Tinh Dã trở nên thâm trầm u ám.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook