"Được."
Đường Tuế vén chăn lên, dùng sức khá lớn.
Trái tim bằng cánh hoa hồng mà Tần Tiện Dư cực nhọc xếp đã không còn.
Theo cái vén chăn, cánh hoa hồng màu đỏ tươi mang theo hương vị ngọt ngào bay tán loạn.
Khuôn mặt nhỏ của Đường Tuế cũng bị cánh hoa đập vào.
"Đây là cái gì?” Đường Tuế nhắm mắt lại, vừa nhìn về phía Tần Tiện Dư: “Cánh hoa đó.”
“À.”
Trái tim đã không còn, Tần Tiện Dư chỉ có thể coi như thôi, đối với đại lực sĩ Đường Tuế, xem ra loại bất ngờ trái tim bằng cánh hoa này đúng là không dùng được.
“Tuế Tuế.”
Tần Tiện Dư đưa tay ôm lấy vòng eo mảnh khảnh của cô, cúi đầu, hôn khẽ lên gò má cô.
“Em cũng rất thích anh.”
Giọng nói mềm mại của Đường Tuế vừa vang lên đã bị Tần Tiện Dư đẩy lên giường.
Đường Tuế mở to đôi mắt đen láy nhìn Tần Tiện Dư, lại thấy Tần Tiện Dư duỗi tay che mắt cô lại.
Sau đó, Đường Tuế cảm nhận được đôi môi mỏng của Tần Tiện Dư đặt lên môi mình.
Cô nghe được Tần Tiện Dư nói với cô bằng chất giọng nhỏ xíu xìu xiu: “Tuế Tuế, cuối cùng cũng có thể...”
Lời anh còn chưa dứt, tất cả đã vỡ vụn thành nụ hôn.
Cháy tan trong biển lửa nhiệt tình.
(Hoàn vị diện)
Thời điểm Đường Tuế mở mắt ra lần nữa, cô phát hiện mình đang ở trong một nơi đầy sương mù, nơi mà vươn tay ra cũng không thấy 5 ngón.
"Luân Hồi Kính."
Gọi nửa ngày cũng không có ai đáp lại.
Đường Tuế hốt hoảng, cô có chút sợ hãi.
"Có ai không?"
Cô lại gọi một tiếng, nơi này rất trống trải, rất âm u.
Một tiếng này cũng không nhận được hồi âm.
Xung quanh Đường Tuế đều mịt mờ, cô khịt mũi, muốn đi về phía trước.
Đến lúc này, Đường Tuế mới hậu tri hậu giác phát hiện, cô căn bản không thể nhúc nhích được.
Giống như là cô đã trở về hình dạng tiểu nhân sâm, đang cắm rễ trong bùn đất, không mảy may nhúc nhích được.
“Hu hu hu...!gạt người, nói gì mà sau khi trải qua ba ngàn thế giới sẽ có thể hóa thành hình người, hu hu hu...!Thần Quân gạt người...!Tên lừa gạt...!Hu hu..."
Huyền Ly Thần Quân cảm niệm một chút rồi dịch chuyển tức thời đến Vân Khê Linh Cảnh.
Liếc mắt liền thấy được một củ cải vô cùng lớn đang khóc hu hu, thỉnh thoảng còn suy nghĩ linh tinh.
Hả?
Cẩn thận nghe một chút, hình như là đang chửi mình!
Huyền Ly Thần Quân chậm chạp bước đến trước mặt cô, ống tay áo rộng lớn khẽ phất lên, rất nhanh đã xua tan sương mù bốn phía.
“Hu hu hu...” Đường Tuế còn đang khóc như mưa bất chợt dừng lại ngay tại chỗ.
Cô trợn mắt há mồm nhìn biến hóa xảy ra trước mặt, mây mù tan đi, ánh vàng rực rỡ chiếu xuống.
"Thần, Thần Quân!"
Đường Tuế có chút lắp ba lắp bắp, nín khóc mỉm cười.
“Hình như nàng đang mắng ta?”
Huyền Ly Thần Quân nghiêng mặt nhìn cô, Đường Tuế mím môi, dưới ánh mắt của Huyền Ly Thần Quân, Đường Tuế khẩn trương nuốt nước miếng một cái.
“Ta...!không phải, không có.”
Nói xong bắt đầu nhìn trái ngó phải.
Đường Tuế trừng mắt, ngốc hề hề nhìn Huyền Ly Thần Quân.
Một hồi lâu, Đường Tuế mới nhắm mắt lại: “Thần Quân, sao hiện tại ta lại biến thành nguyên hình rồi, làm sao bây giờ đây?”
Đôi mắt to ngấn nước của Đường Tuế nhìn chằm chằm Huyền Ly Thần Quân.
“Nàng nhắm mắt lại."
Ánh mắt Huyền Ly Thần Quân nhìn cô có chút khác thường.
“À.”
Đường Tuế ngoan ngoãn nhắm mắt lại.
Bỗng dưng cô cảm nhận được Huyền Ly nhẹ nhàng đặt tay lên trán cô, chỉ thấy một quầng ánh sáng thanh khiết từ trên trán chảy vào thân thể cô.
- -- Quảng Cáo ---
Trước
Sau
right @ 2022 thiensach.com.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook