Xuyên Nhanh Hành Trình Cứu Vớt Nữ Phụ
-
168: Thế Giới 7 Thuần Phục Bác Sĩ Hai Mặt 〈8〉
Lúc này, bên trong phòng, Khả Lạc dưới cái nhìn khinh bỉ của Tiểu Cửu, cô cười cười:
- Ban nãy ta mất trí nhớ trông giả lắm sao?
Tiểu Cửu hừ một tiếng:
- Rất giả trân, chả hiểu sao bọn chúng lại không nhận ra?
Cô thu lại nụ cười, đăm chiêu lên tiếng:
- Vậy nên phải mau mau hoàn thành nhiệm vụ ẩn.
Nếu không ta sợ sẽ bị phát hiện ra mất.
Tiểu Cửu nhún vai, nó lười khuyên bảo cô rồi, lần này có vẻ cô cố chấp hơn bình thường:
- Cẩn thận chút.
Ta thấy nam chủ không giống với nguyên tác đã nói đâu.
Khả Lạc cụp mi, nhớ lại những hành vi cùng lời nói của Bùi Du khi nãy, quả thật có chút quái lạ:
- Ta sẽ để ý, ngươi cũng không cần bận tâm nhiều đâu.
Có lẽ hắn thấy lạ khi tính cách người vợ trên giấy tờ bị thay đổi nên cư xử hơi khác.
Tiểu Cửu nhún vai:
- Cứ cho là vậy đi.
Nó không biết nên nói với cô thế nào.
Bởi vì bây giờ trong lòng nó có chút bất an, dự cảm mọi thứ không dễ dàng tí nào.
Hi vọng là dư cảm của nó sai...
Tối hôm đó, Khả Lạc trông ngóng nhìn về phía cửa, thấy bóng dáng Bùi Du xuất hiện, cô vui vẻ lên tiếng:
- Đại ca à, anh đến muộn chút nữa thì tôi chết đói ngay tại đây ấy.
Bùi Du cong môi cười, anh đặt hộp cháo vừa mua lên đầu tủ cạnh giường bệnh, từ tốn mở nắp ra, mùi hương thơm nhè nhẹ lan tỏa, Khả Lạc âm thầm nuốt nước miếng.
Cô đưa tay về phía hộp cháo nhưng nhận ra tay phải bị đang bị thương, đành chuyển sang tay trái.
Hộp cháo được đặt trên chiếc ghế nhỏ trên giường, Khả Lạc từ từ múc cháo đưa vào miệng, cảm giác nóng hổi chui xuống cổ họng, di dời xuống bao tử khiến cô thoải mái gật gù.
Hơn mười lăm phút trôi qua, Bùi Du đứng cạnh nhìn tô cháo chả thâm hụt được bao nhiêu, anh nhìn cô, nhẹ giọng hỏi:
- Hay để tôi đút cô? Cô đừng hiểu lầm, chỉ là tôi thấy cô cứ ăn như vậy thì còn lâu mới hết được.
Khả Lạc liếc nhìn anh, nếu là lúc trước, có lẽ cô nên từ chối ý tốt của anh, dù sao quan hệ của hai người còn tệ hơn quan hệ đồng nghiệp bình thường kia mà.
Bùi Du chăm chú nhìn cô, vốn tưởng cô sẽ từ chối, nào ngờ anh lại nghe cô nói:
- Sao tôi phải hiểu lầm, chả phải anh nói anh là chồng tôi sao? Hay là anh nói dối tôi?
Bùi Du sững người, nếu anh nói thật ra bọn họ sắp ly hôn thì cô sẽ như thế nào nhỉ? Dù anh có hảo cảm với Điềm Điềm nhưng cô dù sao cũng là vợ anh.
Anh tiếp nhận cái muỗng từ cô, múc một muỗng đưa về phía môi cô, Khả Lạc khẽ thổi thổi, sau đó mới ngậm lấy.
Bùi Du im lặng, tiếp tục đút cô ăn, cho đến khi đã gần hết hộp cháo, Khả Lạc liền né tránh:
- Tôi không ăn nữa đâu.
Anh ăn giúp đi, bỏ thức ăn thì tội lắm.
Bùi Du bất ngờ, cúi nhìn hộp cháo, thấy vậy cô lên tiếng:
- Anh không thích à?
Anh nhìn cô, lắc đầu:
- Không phải, chỉ là có chút bất ngờ.
Nói rồi anh ăn lẹ phần còn lại trong hộp.
Khả Lạc đợi anh ăn xong, đưa tay kéo lấy vạt áo anh, nở một nụ cười đầy xấu xa:
- Tôi muốn ăn dâu tây, có thể đi mua cho tôi không?
Bùi Du cúi người gần sát cô, khẽ hỏi:
- Chẳng phải nói tôi nguy hiểm sao? Vậy mà dám sai tôi đi mua dâu cho cô à?
Khả Lạc lui người tránh anh:
- Vì tôi không sợ anh nữa.
Anh đứng thẳng người, thu dọn đồ trên đầu tủ vào bịch:
- Được rồi, đợi tôi một tí.
Bùi Du vừa đi một lát thì Khả Lạc lại tiếp một vị khách quen thuộc.
Tề Thanh Tử đạp trên đôi guốc cao gần 10cm đi nhanh vào phòng, vẻ mệt mỏi còn chưa kịp rút, song song ấy là sự lo lắng hiện rõ trên gương mặt.
Khả Lạc lúc này thật sự là muốn há hốc mồm, chẳng phải nói đi công tác hai tháng mới về sao? Bây giờ lại xuất hiện rồi?
Tề Thanh Tử đứng trước mặt cô, giọng đanh thép nói:
- Tớ nói cậu lần cuối, lập tức ly hôn với tên cẩu nam nhân đó ngay.
Có phải tên đó khiến cậu bị như vậy không hả!?
Cô nhìn chằm chằm Tề Thanh Tử, lát sau mới lên tiếng:
- Cô biết tôi à? Biết cả chồng tôi sao?
Tề Thanh Tử như bị giáng một đòn sấm sét, cứ đứng đơ tại chỗ, lắp bắp hỏi:
- Đừng nói với tớ là cậu bị mất trí nhớ rồi nha tiểu tâm can?
Khả Lạc cười gượng, thấy vậy Tề Thanh Tử hoang mang lên tiếng:
- Chuyện tưởng chỉ có trong tiểu thuyết vậy mà lại xuất hiện rồi? Cái gì vậy trời!!?
Khả Lạc nhìn cô, nhẹ giọng an ủi:
- Cô đừng buồn, tôi sẽ sớm khôi phục kí ức thôi.
Đến lúc đó tôi sẽ nhớ ra cô.
Tề Thanh Tử vừa xót vừa đau lòng ôm lấy Khả Lạc, còn đâu dáng vẻ nữ cường mạnh mẽ thường ngày:
- Sao mà tớ đợi được!! Tớ mà biết đứa nào hại cậu, nhất định tớ sẽ băm thây hắn, lóc da lóc xương hắn.
Khả Lạc âm thầm nuốt nước miếng, cô im lặng không dám nói gì.
Bởi cô là người làm bản thân bị thương kia mà, nếu Tề Thanh Tử biết được thì toi cái mạng già này của cô mất....
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook