Phù Gia thở dài, quả thật là bị làm ồn đến mức không ngủ được luôn á, cô duỗi tay vỗ về cái chăn bên cạnh: “Đừng khóc nữa, khóc nhiều sẽ khát nước đó, buổi tối chỉ có nước lạnh thôi.” Uống xong còn lạnh hơn.

Nữ hài tử thò đầu ra, mắt mũi đỏ bừng, nàng thấy Phù Gia, liền nói: “Hồng Uyên tỷ, bây giờ chúng ta phải làm gì đây!”

Phù Gia:… Hóa ra là người quen của mình à?

Nữ hài tử thấy Phù Gia không nói gì: “Hồng Uyên, ta là Nhạn Trúc, ngươi không nhớ ta sao?”

Phù Gia “a” một tiếng: “Tới đây ngủ chung đi.” Tuy cơ thể phụ nữ là thuần âm, nhưng dù sao cũng có sức sống, có thể làm ấm giường.

Khuôn mặt Nhạn Trúc cảm động, nhưng không dám.

Phù Gia vỗ vỗ giường: “Tới đây.”

Nhạn Trúc đến Dịch Đình, cực kỳ sợ hãi. Nàng thấy Phù Gia nên sinh lòng ỷ lại, họ đi ra cùng một cung, đều là đồng mệnh tương liên*.

*đồng mệnh tương liên: người cùng cảnh ngộ.

Nhạn Trúc dời đến bên cạnh Phù Gia, hai người nằm trên hai cái giường đắp hai cái chăn, giữa mùa đông lạnh giá, lại có chút ấm áp.

Nhạn Trúc nói với Phù Gia đang ôm mình: “Hồng Uyên, ta không ngờ ngươi can đảm như vậy. Tất cả chúng ta đều biết, là ngươi cầu bệ hạ tha thứ, ai cũng nợ ngươi một mạng.”

Trong mũi Phù Gia ậm ừ một tiếng, hỏi: “Ngươi làm gì?”

Nhạn Trúc nghẹn ngào, nhỏ giọng nói: “Ta được giao việc giặt quần áo.”

Giặt quần áo là một công việc cực nhọc, nhất là vào mùa đông giá rét, không có nước ấm để xài, chỉ có các quý nhân trong cung mới được dùng nước ấm.

Đưa bàn tay vào làn nước lạnh thấu xương, trong chớp mắt, bàn tay liền tê cóng, đợi tới khi quen dần, sẽ bắt đầu cảm thấy hơi nóng lên.

Nhưng mà việc này gây ra thương tổn vô cùng nghiêm trọng, sẽ bị nẻ da tay, thậm chí là hoại tử.

“Nói gì mà nói, còn chưa chịu ngủ hả.” Bỗng cửa phòng bị đẩy ra, một luồng gió lạnh ùa vào, khiến chút hơi ấm duy nhất trong phòng bị gió lạnh thổi tan.

Lý cô cô đứng ở cửa, quát đám người trong phòng.

Nhạn Trúc lập tức nín thinh, không dám mở miệng nói chuyện.

Rất nhanh, Phù Gia đã chìm vào giấc ngủ. Vừa chợp mắt được lúc, thì bị người khác đánh thức, hơn nữa cách kêu còn cực kỳ bạo lực, trực tiếp xốc chăn lên, một luồng gió lạnh xông thẳng vào. Ai nấy đều lạnh ơi là lạnh, ngay tức khắc họ tỉnh táo hết.

“Mau đứng dậy, mặc quần áo chỉnh tề rồi tập hợp lại.” Ma ma quản sự thúc giục.

Phù Gia giơ tay lên, cảm giác cánh tay còn hơi ê ẩm, quá là cực khổ a~.

Phù Gia suy nghĩ, cuộc sống như vậy trôi qua kiểu nào đây.

Trời còn tối hù kia kìa, cả cái hoàng cung còn đang ngáy o o, vậy mà họ đã phải dậy sớm như thế rồi sao?

Không ngủ đủ giấc không biết có tổn hại sức khỏe không nữa. Tâm trạng ai nấy đều không vui, Phù Gia cũng cực kỳ không vui.

Bởi vì buổi tối Nhạn Trúc khóc lóc một trận, nên buổi sáng đôi mắt bị sưng đỏ, lại bị lão ma ma quản sự thấy. Thế là nàng ta khó tránh khỏi bị mắng một trận.

Nhạn Trúc bị đôi mắt tam giác hung ác của ma ma quản sự nhìn, dọa cho khóc một trận, đôi mắt càng sưng hơn. Nàng càng khóc ma ma quản sự càng dữ tợn, khiến Nhạn Trúc càng thêm sợ hãi, càng không thể kìm được nước mắt.

Những người ở đây là nô dịch có thể tùy ý đánh đập, hành hạ. Bọn họ không dám phản kháng, chỉ có thể âm thầm chịu đựng.

Phù Gia nói: “Ma ma, tóm lại chúng ta có cần làm việc không vậy.”

“Làm chứ, sao lại không làm, đâu ra chuyện cho mấy người ăn không ngồi rồi.” Ma ma quản sự nhanh chóng nói: “Đừng có khóc nữa, xui xẻo gì đâu, nếu làm cho Lý cô cô bực bội, ai cũng gặp họa hết.”

Lý cô cô là người có thế lực ở Dịch Đình. Ít nhất là trong việc quản lý đám cung nữ, không có ai dám cãi lời bà ta. Có thể nói là ngang hàng với mấy vị thái giám tổng quản ở Dịch Đình.

Nhạn Trúc thoáng nhìn Phù Gia tỏ vẻ cảm kích. Phù Gia đã đi giã gạo, đợi tới khi trời sáng thì mới được ăn sáng a~.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương