Lý Y Y đã chết, dùng cách thức này để chết. Trước khi chết còn nói những lời khó hiểu.

Khoảnh khắc Vệ An Huyên xem buổi phát sóng trực tiếp, thấy Lý Y Y nằm trên giường bệnh, trái tim cô liền đập loạn xạ.

Lý Y Y sắp chết, cuối cùng cô ta cũng chết. Trong lòng cô tự nhiên sinh ra một cổ vui sướng.

Tâm lý Vệ An Huyên hoảng hốt trước cảm giác bản thân sinh ra. Ngay lúc Lý Y Y yếu ớt nói những câu kỹ nữ kia, khắp người Vệ An Huyên lạnh ngắt tựa như rơi xuống địa ngục.

Lý Y Y nói những lời như vậy, thì chắc chắn Lộ Thiệu Quân càng không có khả năng quên cô ta.

Lý Y Y, Lý Y Y, quả là cơn ác mộng đời này của cô.

Vệ An Huyên túm tóc hét lên đầy đau đớn, dọa đứa nhỏ bên cạnh sợ tới khóc, inh ỏi gào khóc chung với Vệ An Huyên. Khóc đến tê tâm liệt phế.

Vệ An Huyên không rảnh quan tâm đứa nhỏ, mọi sự chú ý của cô đều đặt trên người Lý Y Y. Cô ta trước khi chết còn muốn châm ngòi ly gián tình cảm giữa cô với Lộ Thiệu Quân.

Bảo mẫu nghe thấy tiếng khóc của em bé, nhanh chóng chạy đến dỗ dành. Khuôn mặt sợ hãi ôm đứa bé đứng sang một góc, kinh hoảng nhìn Vệ An Huyên khổ sở phát điên.

Vị phu nhân này bị bệnh hay gì, trông chẳng khác gì người bệnh tâm thần. Xem ra bệnh của vị phu nhân này còn nặng hơn vị trước kia.

Bảo mẫu tỏ vẻ đồng tình với Lộ Thiệu Quân, không có người vợ nào của cậu ta bình thường cả.

Sau khi Phù Gia chết không bao lâu, game thực tế ảo xuất thế, chỉ cần đội mũ là chơi được.

Ngay khi trò chơi này vừa ra mắt, lập tức đưa tới một trận ồn ào. Sau đó nghe nói là do Lý Y Y phát minh, tất cả mọi người đều thương cảm.

Người tài hoa như thế, nếu còn sống, cô ta có thể sẽ sáng chế được nhiều thứ hơn. Quả là ông trời đố kỵ thiên tài a.

Cho đến bây giờ, mọi người mới thật sự tin rằng, Lý Y Y là người có tài hoa.

Lộ Thiệu Quân rơi vào trong sự im lặng, loại im lặng này khiến cho người cùng chung chăn gối là Vệ An Huyên cực kỳ khó chịu: “Có phải anh đang nhớ tới những lời Lý Y Y nói trước khi chết không? Những gì Lý Y Y nói lúc đó đều vì muốn chia rẽ tình cảm chúng ta thôi.”

Lộ Thiệu Quân lạnh nhạt quát lớn: “Cô im đi, cô ấy cũng đã chết rồi. Cô có thể đừng nói những lời này nữa không hả.”

Chính là vậy, là vậy đó!

Lúc Lý Y Y sống thì là cơn ác mộng của cô, chết rồi vẫn không buông tha cho cô.

Lúc sống thì đấu không lại, chết rồi càng không thể so sánh được.

Lý Y Y vĩnh viễn là bạch nguyệt quang trong lòng Lộ Thiệu Quân.

Vệ An Huyên cực kỳ không cam tâm. Vì Lý Y Y gặp được Lộ Thiệu Quân sớm hơn cô thôi sao.

Chẳng lẽ đến chậm một bước, thì cả đời đều phải chấp nhận tụt lại phía sau sao?

Vệ An Huyên không thể chạy đi tìm một người đã chết, chỉ đành quấn lấy Lộ Thiệu Quân. Cô vô cùng hoảng sợ, không biết phải làm gì mới có thể loại bỏ ảnh hưởng của Lý Y Y đối với Lộ Thiệu Quân.

Còn Lộ Thiệu Quân thì càng thêm không kiên nhẫn, càng thêm cáu kỉnh, cảm thấy Vệ An Huyên suốt ngày cãi chày cãi cối, trở nên điên dại hơn. Hắn không biết đến cuối cùng cô muốn gì?

Những lúc như thế, Lộ Thiệu Quân nhớ tới Lý Y Y yên tĩnh trong sáng. Mỗi khi cô cười nhẹ, thật sự rất xinh đẹp.

Vệ An Huyên thấy ánh mắt Lộ Thiệu Quân mơ màng, liền biết hắn lại nghĩ đến Lý Y Y: “Em ở trước mặt anh vậy mà anh lại đi nghĩ tới người khác, nhớ đến người khác…”

Vệ An Huyên vừa khóc vừa gào: “Lý Y Y là một cái trà xanh biểu, là kỹ nữ.”

Lộ Thiệu Quân nhìn Vệ An Huyên: “Lý Y Y là trà xanh biểu, cho dù là trà xanh biểu nhưng cô ta cũng không làm chuyện khiến tôi khó chịu, cô ấy lúc nào cũng dịu dàng. Nhưng còn cô thì sao, cô la hét, cô nổi điên. Tôi thật sự rất sợ gặp cô.”

“Tôi không nhớ cô ấy, chỉ là tôi sợ cô thôi.”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương