Hai ngày sau, Chu Nhan cũng được xuất viện.

Đúng như Trúc Vũ đã nói, hôm nay hai người liền tổ chức hôn lễ.

Hôn lễ được tổ chức không lớn, chỉ có người thân của anh đến dự.
Vì mới xuất viện nên cậu vẫn còn khá yếu phải ngồi trên xe lăn đi vào trong lễ đường.

Anh thấy cậu thì nhanh chóng đi đến, sau đó nhận việc đẩy xe lăn.

Hai người vốn dĩ đã đẹp mắt, hôm nay lại mặc tây trang, tóc tai được chỉnh trang gọn gàng khiến nhan sắc càng tăng thêm vài phần, người khác nhìn vào chỉ cảm thấy rất xứng đôi.
Sau khi cha xứ đọc một tràng dài nhưng lời hay, ý đẹp thì cuối cùng cũng đến lúc hai người đeo nhẫn cưới cho nhau.

Anh cầm lấy chiếc nhẫn xinh đẹp, cẩn thận đeo lên tay cậu.

Cậu cũng lấy chiếc nhẫn còn lại đeo cho anh.
Dưới cái nhìn của mọi người trong lễ đường, anh nhẹ nhàng cúi xuống trao cho cậu một nụ hôn.

Một nụ hôn khiến cho linh hồn tận sâu bên trong rung động mãnh liệt, anh thậm chí nghĩ hai người thật sự kết hôn trở thành vợ chồng rồi sống bên nhau tới khi đầu bạc răng long.
Dưới những tiếng vỗ tay chúc phúc, anh nhẹ nhàng kết thúc nụ hôn, sau đó nhìn cậu nở một nụ cười.


Hai chú rể hạnh phúc bên nhau, khách khứa đều chúc phúc cho họ.

Hôn lễ thuận lợi mà hoàn thành.
- Cuối cùng chúng ta sắp hoàn thành nhiệm vụ rồi.
Ở bên trong phòng, cậu nằm trên giường nói.

Lúc này tây trang trên người cậu đều đã cởi ra hết, tóc tai cùng vì nằm trên giường mà trông hơi rối, hoàn toàn mất hết dáng vẻ của chú rể vừa rồi.
- Ừm.
Anh “ừm” một tiếng, hai mắt nhắm lại muốn gạt bỏ nhiều suy nghĩ kì lạ mà anh mơ hồ nhận ra nó đang dần xuất hiện.
Bỗng cậu bật dậy từ trên giường, sau đó quay sang nhìn anh rồi nói:
- Anh, cho em hỏi xíu được không?
Anh nghe cậu nói thì mở mắt ra nhìn cậu:
- Chuyện gì thế?
Cậu nhìn anh sâu xa một cái, sau đó lên tiếng:
- Em thắc mắc là tại sao Lâm tiểu thư kia không đến gây rối.

Em cảm thấy cô ấy thích anh đến vậy, chắc chắn không dễ dàng để yên như thế.
- Cô ta làm em bị thương, cảm thấy hối lỗi nên bỏ ra nước ngoài rồi.
Anh trả lời.
Nghe câu trả lời của anh, cậu cảm thấy không thể tin.

Không ngờ chỉ làm cậu bị thương mà Lâm Nghiên Nhi bỏ đi tình cảm với Trúc Vũ.

Chẳng lẽ, cô cũng không thật sự yêu anh?
Cậu nghĩ trong lòng, nhưng một lúc thì mệt mỏi ngáp một cái.

Thôi, không nghĩ nữa.

Việc của cậu bây giờ là mỗi ngày ăn no chờ chết thôi.
Những ngày sau đó, cậu lại tiếp tục cuộc sống nhàn nhã, thoải mái.

Thoát khỏi người chồng kia, cậu cảm thấy cuộc sống của mình trở nên tốt hơn rất nhiều.
Khoảng thời gian này Trúc Vũ cũng thường xuyên ở nhà, không còn ngày nào cũng quy củ đến công ty nữa.


Cũng bởi vậy nên rất nhanh tin tức tổng tài Trúc Vũ kết hôn và cực kì sủng vợ đã truyền hết cả công ty và có xu thế lan truyền lên báo chí.
Là người được sủng, Chu Nhan hoàn toàn không hề hay biết về chuyện này, mỗi ngày cậu ăn xong không ngủ thì cũng là đọc sách hoặc xem ti vi.

Gần đây sức khỏe của cậu yếu đi thấy rõ, có mấy hôm còn không thể ăn cơm được.

Trúc Vũ thấy vậy thì lo lắng không thôi, mời bác sĩ riêng về túc trực chăm sóc cho cậu.
Cho đến sáng hôm nay, cậu bỗng dưng khỏe lại.

Cậu vui vẻ nói với anh mình muốn cùng anh ra ngoài ngắm hoàng hôn.
Hiện tại đang là buổi trưa, lấy đâu ra hoàng hôn kia chứ? Nhưng anh vẫn nghe theo cậu, hai người đi ra ngoài, sau đó cùng ngồi trên một cái ghế đá.
- Bầu trời của thế giới này đẹp thật anh nhỉ?
Cậu nhìn về phía tầng mây trắng trên nền trời xanh hỏi một câu.
Anh dịu dàng “ừm” một tiếng.
Hai người ngồi như vậy nói chuyện phiếm một lúc lâu, nhưng hình như đợi hoàng hôn lâu quá, cậu quay sang nhìn anh nói:
- Em hơi mệt, mượn tạm đùi anh làm gối nhé.
Anh lại “ừm” một cái.
Được sự đồng ý của anh, cậu cười đến vui vẻ mà nằm xuống.

Cảm giác ấm áp của cơ thể truyền đến khiến cậu an tâm hơn một chút.

Cậu biết cậu sắp chết rồi, nhưng cậu lại sợ hãi nó.

May mà còn có anh ở đây.
Anh đưa tay nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc mềm của cậu, sau đó im lặng mà ngắm nhìn bầu trời xinh đẹp mà cậu nói.


Quả nhiên bầu trời rất đẹp, rất xanh.

Thật bình yên quá.
Không biết đã bao lâu, cho đến khi ánh mặt trời màu đỏ hồng rực rỡ xuống thấp, anh hồi thần lại sau đó nhẹ nhàng gọi cậu:
- Chu Nhan dậy thôi!
- Chu Nhan, Nhan Nhan, hoàng hôn đến rồi.
Nhưng không có ai đáp lại anh cả, cậu vẫn nằm đó, vẫn nhắm mắt lại, trên mặt vẫn còn vương một nụ cười.
Cảm giác trời đất trống rỗng, cảm giác đau khổ từ trong lòng trào ra, anh không nhịn được ôm cậu chặt hơn một chút.

Nước mắt trào ra, anh mỉm cười ôm cậu sau đó nhẹ giọng nói:
- Về nhà nhé!
Toàn bộ người trong giới bỗng nhiên xôn xao, tổng tài Trúc Vũ chết rồi.

Là tự tử để đi theo người vợ của mình.

Ai nấy đều không nhịn được thương xót cho một đôi vợ chồng mới cưới.
Lại nghe nói toàn bộ tải sản riêng của anh đều đã được quyên góp cho những người nghèo khổ, tất cả mọi người đều không hẹn mà thương tiếc, người tốt bây giờ thật đoản mệnh....

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương