Nhưng tên thuộc hạ của Hoắc Diêm chưa đụng đến người Thương Hoằng Vĩnh đã bị thuộc hạ của Vu Cận ngăn cản.

Thương Hoằng Vĩnh dù gì cũng là con cờ trong tay bọn họ, nếu hiện tại ở trước mặt dân chúng hoàng đế bị ám sát mà bọn họ chỉ đứng nhìn mới là có vấn đề.
Vu Cận chống nạnh nhìn Hoắc Diêm với ánh mắt cười như không cười, muôn phần khinh thường.
“Không ngờ Hoắc nguyên soái lại có một tên thuộc hạ không biết kiềm chế như vậy.”
Hoắc Diêm đen mặt.

Đặc biệt là khi hắn nhìn thấy thuộc hạ của mình bị người của Vu Cận đè xuống liền nhíu mày mặc kệ lời chế nhạo của của Vu Cận mà tung chiêu muốn cứu thuộc hạ.

Vì hắn biết rõ thuộc hạ của mình hiện tại là đang muốn giết hoàng đế Hạ Quốc, đều này có toàn dân Hạ Quốc làm chứng.

Đụng vào thiên tử nước nào cũng vậy.

Khi bị bắt chém đầu là cái chắc.
Thế là đêm hội hoa đăng từ vui vẻ nhộn nhịp bắt đầu trở nên náo loạn, bá tánh không dám ở lại bắt đầu bỏ chạy tán loạn.

“Hoàng đế biểu ca đứng phía sau lưng ta, ta bảo vệ huynh.” Đến cả A Nhược Lan cũng bắt đầu rút kiếm ra che chắn cho Thương Hoằng Vĩnh.
Thầm Miên nhìn người chắn trước mình liền đẩy đầu cô ấy ra.
“Nàng che mất tầm nhìn của trẫm rồi.”
Chuyện vui vẻ như vậy à không để cho cô xem quả thật quá hoang phí.

Cô muốn xem bọn họ đấm nhau nha.

Không biết giá trị vũ lực của hai tên nam chính, nam phụ này thế nào.

Nhưng khi xem rồi cô chỉ có thể thở dài.
“Nàng tin một mình trẫm có thể bồi cả hai người họ không?” Cô nói bên tai A Nhược Lan vô cùng tự tin.
A Nhược Lan chuyện gì cũng tin chỉ có chuyện này cô liền nhìn Thương Hoằng Vĩnh với ánh mắt cô mà tin cô chết liền.
Hoàng đế là người thống trị đất nước không phải võ tướng làm sao đánh lại bọn họ.
Thẩm Miên thở dài.

Cô đẩy A Nhược Lan ra.
“Xem trẫm thể hiện.”
A Nhược Lan chưa kịp hiểu đã thấy Thương Hoằng Vĩnh một thân đầy tiên khí lao vào giữa trận chiến một tay đỡ nắm đấm của Vu Cận tay còn lại chỉ dùng hai ngón có thể kẹt chặt mũi kiếm của Hoắc Diêm.
Thế trận ba người này thật sự rất nổi bật.

Nổi bật nhất chính là người ở giữa hoàn toàn nhỏ con hơn hai người còn lại nhưng lại là người làm chủ thế cục.
Hoắc Diêm chưa gặp qua Thương Hoằng Vĩnh, càng chưa từng giao đấu với vị hoàng đế này nhưng khi Thương Hoằng Vĩnh giữ lấy mũi kiếm của hắn tạo cho hắn một áp lực vô cùng lớn đến nổi hắn không thể tin được người như vầy chỉ là một tên hoàng đế bù nhìn.

Không lẽ lời đồn trong thiên hạ cùng với tình báo tất cả đều bị đánh lừa.

Nhưng người ngạc nhiên nhất chính là Vu Cận, hắn là người đưa Thương Hoằng Vĩnh lên làm hoàng đế nên hắn hiểu rõ vị này có mấy phần vô dụng.


Chỉ là ngay lúc này nắm đấm của hắn bị giữ chặt đến nổi giống như từng khớp xương tay của hắn có thể dễ dàng bị Thương Hoằng Vĩnh bóp nát.
Thẩm Miên nhẹ nhàng xoay cổ tay trái phải cùng một lúc khiến mũi kiếm của Hoắc Diêm trực tiếp bị bẻ gãy, Vu Cận hắn còn thảm thương hơn đó là trực tiếp xoay một vòng rồi nằm dài trên đất.
“Có đánh nhau cũng không xong? Ái khanh à, khanh như vậy làm sao giúp trẫm thống nhất thiên hạ đây.” Thẩm Miên ngồi xuống nhìn Vu Cận rồi cười.
Nụ cười này thật sự khiến Vu Cận muốn đấm chết cô.
Hắn nhanh chóng đứng dậy xoa xoa khớp tay của mình.

Có đều nếu chiêu vừa rồi Thương Hoằng Vĩnh muốn ra tay hắn tin chắc giờ đây cánh tay này đã rời khỏi da thịt rồi chứ không có lành lặn như vầy đâu.
Hoắc Diêm nhíu mày nhìn thanh kiếm của mình.

Sở trường của hắn là thương pháp nhưng kiếm pháp không phải hắn không giỏi, chỉ là đối với Thương Hoằng Vĩnh hắn cảm nhận giống như những thứ đồ chơi nhàm chán.

Không đáng nhắc tới.

Bất giác hắn nhìn tên thuộc hạ của mình không nhìn thì thôi nhìn rồi hắn liền hiểu nếu như lúc đó tên này nhào vào Thương Hoằng Vĩnh sẽ có kết cục thê thảm thế nào.
“Hoàng đế bệ hạ của Hạ Quốc hôm nay xem như ta đã được mở mang tầm mắt.

Trước kia ta đúng là ếch ngồi đáy giếng.


Hôm nay ở đây tạ lỗi cùng ngài.

Hy vọng một minh quân như ngài để cho thuộc hạ của ta có con đường sống.”
Thẩm Miên nhìn Hoắc Diêm đường hoàng đỉnh đạc lại dỏng dạc cúi người trước mình cầu tình cho thuộc hạ liền mỉm cười chế nhiễu rồi trực tiếp bán cái nồi này qua cho Vu Cận.
“Trẫm vốn là con cờ của thừa tướng, hoàng đế như trẫm có quyền hạn gì đâu mà người cầu ta, có gì người đi cầu tình với thừa tướng nha.”
Vu Cận muốn bịt miệng Thương Hoằng Vĩnh nhưng không kịp, giọng người này quá lớn giống như cố tình nói cho toàn thiên hạ biết.
Đúng vậy, Thẩm Miên đang có tình giúp Vu Cận chiếu cáo thiên hạ để hắn đỡ mất công đứng phía sau giả vờ giả vịt.
“Trẫm không biết gì hết, nhưng mà trẫm là thiên tử, thuộc hạ của người có ý muốn giết trẫm, làm trẫm sợ hãi một phen, nếu dễ dàng bỏ qua không phải sau này con gà con vịt nào cũng có thể mang đao đến giết trẫm hay sao?”
Thẩm Miên nhìn khuôn mặt hết đen rồi đỏ của Hoắc Diêm liền nói tiếp.
“Như vậy trẫm sẽ bị phiền chết.

Vu thừa tướng cũng sẽ bị phiền chết.

Hoắc nguyên soái có phải có âm mưu làm phiền hai quân thần chúng ta đến chết đúng không?”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương