Xuyên Nhanh Chi Tra Thụ Không Tra
-
Chương 6-7
Ba ba, vì sao con không có phụ thân vậy?” Giang Lập đã bảy tuổi, nó rất nghi hoặc vì sao những bạn nhỏ khác đều có hai gia trưởng, mà nó chỉ có một.
“Đương nhiên là có, chỉ là phụ thân rất bận, con phải ngoan ngoãn, phụ thân mới sẽ trở về xem con nha,” Giang Hoằng Nhất đã nằm vùng ở trong này sáu năm, cái gì cũng không tìm hiểu được, hoặc là nói hắn căn bản không thấy được mặt Ninh Tả Kỳ. Hắn hiện tại rất mê mang, không biết mình làm như vậy có ý nghĩa gì, hắn là một cảnh sát, hắn là một bầu nhiệt huyết tốt nghiệp trường cảnh sát, trải qua nhiều lần thử thách, chính là vì trông con cho người ta sao. Con còn theo họ mình, nếu không phải nữ nhân kia vì tránh né Ninh gia đuổi gϊếŧ, không thể giữ thai cho tốt, cũng sẽ không chết trên bàn mổ, thật là châm chọc mà! Muốn làm con của Ninh gia thì đây là cửa đầu tiên, cho đến trước mắt cũng chỉ có ba đứa bé được giữ lại, hai bé trai một bé gái, được sắp xếp ở các nơi khác nhau, qua cuộc sống như chim hoàng yến.
Ninh Tả Kỳ nói cái gì mà muốn thông qua thử thách mới có thể sửa họ Ninh, hắn rốt cuộc còn phải chịu tới khi nào mới có thể về đơn vị, đồng sự của hắn có phải đều đã quên hắn rồi hay không. Giang Hoằng Nhất cười khổ, Giang Lập là duy nhất cho cuộc đời hắn, hy vọng duy nhất.
“Giang thiếu gia, boss mời ngài qua một chuyến.” William vẫn nho nhã lễ độ như vậy.
“Được, có nói chuyện gì không?” Giang Hoằng Nhất thả sách bài tập trong tay xuống, hắn đang hướng dẫn Giang Lập làm bài tập.
“Ngài đi qua là biết.” William hơi hơi cúi người, rất thân sĩ, sẽ không làm người cảm thấy hắn từ chối rất vô lý.
Giang Hoằng Nhất không hỏi lại, “Được, tôi đây liền đi qua.” Xoay người nói với Giang Lập, “Làm bài tập cho tốt, ba ba một lát nữa sẽ về.”
Giang Hoằng Nhất thấp thỏm một đường, hắn luôn cảm thấy có chút chuyện không tốt sắp xảy ra, sự thật chứng minh dự cảm của hắn rất chuẩn xác.
Johnny? Một cái tên thiếu chút nữa thốt ra, Giang Hoằng Nhất bối rối, tuy nói hắn nằm vùng sáu năm, nhưng sáu năm này hắn cái gì cũng không làm được, tố chất tâm lý ngược lại thoái hóa.
“Làm sao, thấy cấp trên cũ của cậu cũng không chào hỏi sao?” Ninh Tả Kỳ cười nhạo, chỉ như vậy mà còn đến nằm vùng, ánh mắt mình phải mù bao nhiêu mới có thể giả vờ như không nhìn ra được.
“Ninh tiên sinh đang nói cái gì, sao tôi nghe không hiểu.” Giang Hoằng Nhất bắt buộc bản thân tỉnh táo lại.
“Tiểu Giang, nhiệm vụ kết thúc.” Johnny giống như già đi mười mấy tuổi.
“Đội trưởng?” Giang Hoằng Nhất mở to hai mắt, đây là tình huống gì, cảnh phỉ một nhà sao?!
“Đến cho cảnh sát Giang ly trà, ngồi đi, đừng khách khí.” Ninh Tả Kỳ cười nhạo nhìn Johnny, “Không phải tôi nói anh, cảnh sát Johnny, anh thật sự hẳn là về hưu, loại chiêu số hạ tam lạm này cũng dùng ra được, cảnh sát Johnny luôn luôn chính trực thiện lương đi đâu rồi?”
“Anh có tư cách gì nói như vậy?!” Cảnh sát Johnny vẫn là người Giang Hoằng Nhất sùng bái, là tín ngưỡng của hắn.
“Đừng nói nữa, tiểu Giang, là tôi sai.” Trong mắt Johnny tràn đầy mỏi mệt, lần này cảnh sát quốc tế mất mặt lớn, đều là vì hắn.
“Cậu còn không biết đúng không, cảnh sát Giang, phục vụ viên lúc trước các cậu tìm kia, chính là người mà cậu thế thân đến tìm tôi kia, cậu ta là người của FBI, không thể không nói, FBI chơi một bàn này xinh đẹp a, cảnh sát Johnny hẳn là cảm thấy vui mừng đúng không, hai đường đen trắng rốt cuộc đạt thành nhận thức chung, tâm nguyện của anh cũng hoàn thành rồi!” Trong lòng Ninh Tả Kỳ tức giận, đã như vậy mà chú trẻ vẫn cứ che chở Thư Duyệt kia, lần này chú thật sự là gặp hạn, chỉ có chính hắn cho rằng hắn không yêu Thư Duyệt mà thôi. Chẳng qua… bỏ đi, dù sao cũng không liên quan đến hắn, có tiểu quái vật Thư Sảng kia, Ninh gia tuyệt đối có thể đi đến huy hoàng mới, hợp tác với FBI cũng không phải chuyện khó có thể chấp nhận.
Ánh mắt Johnny bắt đầu đục ngầu, hắn thật là già rồi sao? Thì ra còn có một chiêu này, thế giới này có trắng thì sẽ có đen, hắn không nghĩ tới có một ngày bên đại biểu chính nghĩa cũng có thực lực đi nghiền ép tà ác, thỏa hiệp dưới tình huống như vậy, không thể nghi ngờ là bạch đạo chiếm lợi, mà tất cả đều vì một người, một thiên tài, ba ba con trai Ninh gia, nghiên cứu viên thiên tài của FBI, người trẻ tuổi mà hắn từng gặp kia, Thư Duyệt.
Giang Hoằng Nhất không thể chấp nhận sự thật này, sáu năm này hắn đều đang làm cái gì, ai tới bồi thường thanh xuân bị lãng phí vô ích, còn có hùng tâm tráng trí của hắn.
“Cảnh sát trẻ, cậu cũng đừng quá khổ sở, lúc cậu đến tôi đã biết thân phận của cậu, vốn muốn chọc cậu chơi, nhưng mà sau này bận đông bận tây quên mất, người phải tích phúc, nếu không có một chuyện này, kết quả của cậu tuyệt đối chỉ còn đường chết.” Phát tiết xong buồn bực trong lòng, Ninh Tả Kỳ dặn William tiễn khách.
Chờ người đều đi, Ninh Tả Kỳ thầm xoa tay tính toán, “Đứa bé mà Giang cái gì kia mang đến không phải cũng tầm tuổi Thư Sảng sao, cậu nói tôi đưa nó đi làm bạn với Thư Sảng thế nào?”
Không được tốt lắm, William thiếu chút nữa không duy trì được nụ cười trên mặt, chỉ số thông minh không ở cùng trình độ, làm sao làm bạn bè, ngài là cho tiểu thiếu gia đi làm nền cho trí tuệ của Thư Sảng thiếu gia sao?
Ninh Thư Sảng đang bị Ninh Tả Kỳ nhớ thương lúc này đang úp sấp trong lòng Thương Vân làm nũng, một năm nó cũng chỉ trước sau sinh nhật mới có thể nhìn thấy ba ba, nó rất quý trọng thời gian vài ngày này, ai cũng không thể cướp ba ba đi, phụ thân cũng không được!
Thương Vân thu được tin tức nhiệm vụ hoàn thành vòng tay truyền tới, cho nên, nhân vật chính đã bị ngược đến? Nếu không phải Ninh Tả Kỳ cùng Giang Hoằng Nhất vẫn không có phát triển gì, hắn cũng sẽ không ra hạ sách này.
Bên kia, Tống Viễn Chi cùng Ninh Dục Thừa cũng đang làm cắt đứt cuối cùng.
“Cậu muốn đi?” Ninh Dục Thừa cảm thấy bất ngờ, không phải hắn coi thường Tống Viễn Chi, mà là hắn đã tách rời xã hội, một mình rất khó đặt chân, nhưng mà thôi, chính mình giúp hắn một lần cũng được, “Có thể, có yêu cầu gì cứ việc nói, tôi tận lực thỏa mãn cậu.”
“Anh thật là cặn bã,” giọng điệu của Tống Viễn Chi rất bình tĩnh, hắn đã qua giai đoạn hysteria kia, “Anh yêu cậu ta đúng không?”
“Yêu?” Ninh Dục Thừa nhíu nhíu mi, từ ngữ này rất xa lạ.
“Ha ha,” Tống Viễn Chi giống như nghĩ đến chuyện buồn cười gì, cười không thở nổi, “Nếu Thư Duyệt lên giường với nam nhân khác, anh thấy thế nào?” Tống Viễn Chi cũng không sợ chọc giận Ninh Dục Thừa, dù sao hắn cái gì cũng không còn.
Ninh Dục Thừa vừa nghĩ đến vấn đề này, một luồng lửa giận liền bốc lên đầu, “Không có nếu!”
“Quả nhiên,” Tống Viễn Chi sáng tỏ gật gật đầu, “Anh quả nhiên là yêu cậu ta, chẳng qua, ông trời thật sự là có báo ứng mà, làm cho đồ cặn bã nhà anh yêu phải một người còn lãnh tâm lãnh tình hơn anh, người ác tự có người ác trị, báo ứng a báo ứng.” Tống Viễn Chi đứng lên, cho tôi một khoản tiền là đươc, nhiều năm như vậy, cho dù là chơi điếm cũng phải trả phí chứ!” Tống Viễn Chi xoay người, dụi dụi mắt, quay về phòng mình thu dọn hành lý.
Yêu sao? Ninh Dục Thừa cười khổ, hắn làm sao lại không biết, hắn chỉ là không muốn thừa nhận mà thôi, Tống Viễn Chi nói đúng, người như hắn thật sự không xứng được yêu, hắn không muốn nhìn thấy vẻ chán ghét ở trong mắt Thư Duyệt, cứ như vậy cũng tốt, hắn nguyện ý luôn canh giữ bên cạnh Thư Duyệt, chỉ là, Ninh Dục Thừa nắm chặt nắm tay, nếu có một ngày Thư Duyệt yêu phải người khác, hắn thật sự không thể cam đoan bản thân còn sẽ tiếp tục bình tĩnh.
Báo ứng mà, báo ứng vì tùy ý đạp lên tình cảm của người khác, Ninh Dục Thừa nhắm hai mắt lại, đáng tiếc trên đời không có thuốc hối hận mà dùng, ông trời đặc biệt phái Thư Duyệt đến tra tấn hắn.
Sau khi sắp xếp thỏa đáng mọi chuyện, Thương Vân liền rời vị diện kia, từ sau chuyện này Giang Hoằng Nhất cũng không gượng dậy nổi, không còn là cảnh sát thanh niên tiền đồ vô lượng kia nữa, có câu nói thế nào ấy nhỉ, nhìn ngươi không tốt ta yên tâm.
“Thanh Phong.” Thương Vân nhắm mắt dưỡng thần thật lâu, chậm rãi mở miệng.
Thanh Phong không biết đang thần thần bí bí mân mê cái gì, Thương Vân đột nhiên mở miệng dọa hắn nhảy dựng.
“Ai? Làm sao?” Thanh Phong chỉnh chỉnh quần áo, bình phục thần sắc.
“Ta luôn cảm thấy không đúng.” Thương Vân ra khỏi tinh thể, ngồi đối diện Thanh Phong.
“Không đúng thế nào?” Thanh Phong lau mồ hôi, phát hiện cái gì sao?
“Vì cái gì muốn ngược chỉ có một người, thật ra nhân vật chính cùng người yêu hắn căn bản chính là một thể không phải sao, làm sao có thể chỉ hận một người?” Thương Vân vẫn còn canh cánh trong lòng vì thế giới trước, thật là một nơi không thú vị, không có người tìm chết, cũng không thể đại sát tứ phương.
“Hắc hắc, Thương Vân phát hiện rồi sao?” Thanh Phong xoay người sang chỗ khác vỗ vỗ ngực, lại giả vờ giả vịt lấy qua một kẹp hồ sơ, “Thật ra là từng pháo hôi đều có nguyện vọng mạnh mẽ của riêng mình, không có nguyện vọng thì sẽ xử lý thống nhất theo con đường ngược nhân vật chính, ta sợ Thương Vân sẽ không làm chuyện mình không muốn làm, cho nên sắp xếp cho ngươi đều là nhân vật pháo hôi đã tâm như tro tàn.”
“Cho nên? Ý của vòng tay này chính là nói cho ta ta phải tạm biệt thân phận tự do?” Thương Vân đột nhiên cảm thấy tiền đồ vô “lượng”, hắn giống như nhảy vào trong một cái hố to, có bò thế nào cũng không bò ra được.
“Hoàn thành nhiệm vụ là rất có tính khiêu chiến nha~” Thanh Phong giả đáng yêu nháy mắt mấy cái, làm bộ thẹn thùng.
“Có thể là có thể, nhưng mà ngươi tốt nhất một lần nói xong tất cả.” Thương Vân lật điểm tâm của Thanh Phong, lại tự pha cho mình một bình trà, hưởng thụ thời gian trà chiều nhàn nhã.
“Lần này thật không còn, ngươi chỉ cần hoàn thành nguyện vọng của nguyên chủ là được, yêu cầu cũng không cao, chỉ là khả năng có chút không hoàn toàn phù hợp tính cách Thương Vân mà thôi.” Thanh Phong rót cho mình một chén trà, Thương Vân đích xác rất biết hưởng thụ, trà tốt như vậy cũng không phải một thời gian ngắn là có thể học pha ngon.
“Ngươi nói dễ dàng luôn luôn không có một chút thú vị, đều là đồ chơi nhàm chán.” Thương Vân ngáp một cái, “Còn có, ngươi lại kiếm cho ta một pháo hôi có thể sinh con ta liền pháo hôi ngươi.” Hoàn thành nhiệm vụ Thương Vân liền khẩn cấp rời khỏi vị diện, sinh hoạt cấm dục không phải phong cách của hắn.
“Thương Vân không thích trẻ con sao? Thư Sảng rất đáng yêu mà.” Thanh Phong không hiểu kiên trì của Thương Vân.
“Con cái có nghĩa là trách nhiệm, mà ta, là một người không chịu trách nhiệm.” Thương Vân rũ mắt, nhìn hơi nóng bốc lên từ chén trà, nhìn không ra biểu tình.
“Thương Vân có thể lựa chọn dùng vòng tay sửa đổi tham số thân thể, đương nhiên cũng có thể đặt đứa bé ở không gian, không cần tự mình thai nghén, giống như thế giới tinh tế lần trước vậy.” Thanh Phong cũng không làm khó Thương Vân, tuy rằng mang thai là một phương pháp tốt để giải quyết tai họa ngầm trong thân thể Thương Vân, nhưng hắn vẫn tôn trọng ý kiến của Thương Vân.
Thương Vân không có động tác, không biết đang nghĩ cái gì, hai người cứ như vậy lẳng lặng ngồi, nâng chén trà nóng, ai cũng không lên tiếng.
“Đương nhiên là có, chỉ là phụ thân rất bận, con phải ngoan ngoãn, phụ thân mới sẽ trở về xem con nha,” Giang Hoằng Nhất đã nằm vùng ở trong này sáu năm, cái gì cũng không tìm hiểu được, hoặc là nói hắn căn bản không thấy được mặt Ninh Tả Kỳ. Hắn hiện tại rất mê mang, không biết mình làm như vậy có ý nghĩa gì, hắn là một cảnh sát, hắn là một bầu nhiệt huyết tốt nghiệp trường cảnh sát, trải qua nhiều lần thử thách, chính là vì trông con cho người ta sao. Con còn theo họ mình, nếu không phải nữ nhân kia vì tránh né Ninh gia đuổi gϊếŧ, không thể giữ thai cho tốt, cũng sẽ không chết trên bàn mổ, thật là châm chọc mà! Muốn làm con của Ninh gia thì đây là cửa đầu tiên, cho đến trước mắt cũng chỉ có ba đứa bé được giữ lại, hai bé trai một bé gái, được sắp xếp ở các nơi khác nhau, qua cuộc sống như chim hoàng yến.
Ninh Tả Kỳ nói cái gì mà muốn thông qua thử thách mới có thể sửa họ Ninh, hắn rốt cuộc còn phải chịu tới khi nào mới có thể về đơn vị, đồng sự của hắn có phải đều đã quên hắn rồi hay không. Giang Hoằng Nhất cười khổ, Giang Lập là duy nhất cho cuộc đời hắn, hy vọng duy nhất.
“Giang thiếu gia, boss mời ngài qua một chuyến.” William vẫn nho nhã lễ độ như vậy.
“Được, có nói chuyện gì không?” Giang Hoằng Nhất thả sách bài tập trong tay xuống, hắn đang hướng dẫn Giang Lập làm bài tập.
“Ngài đi qua là biết.” William hơi hơi cúi người, rất thân sĩ, sẽ không làm người cảm thấy hắn từ chối rất vô lý.
Giang Hoằng Nhất không hỏi lại, “Được, tôi đây liền đi qua.” Xoay người nói với Giang Lập, “Làm bài tập cho tốt, ba ba một lát nữa sẽ về.”
Giang Hoằng Nhất thấp thỏm một đường, hắn luôn cảm thấy có chút chuyện không tốt sắp xảy ra, sự thật chứng minh dự cảm của hắn rất chuẩn xác.
Johnny? Một cái tên thiếu chút nữa thốt ra, Giang Hoằng Nhất bối rối, tuy nói hắn nằm vùng sáu năm, nhưng sáu năm này hắn cái gì cũng không làm được, tố chất tâm lý ngược lại thoái hóa.
“Làm sao, thấy cấp trên cũ của cậu cũng không chào hỏi sao?” Ninh Tả Kỳ cười nhạo, chỉ như vậy mà còn đến nằm vùng, ánh mắt mình phải mù bao nhiêu mới có thể giả vờ như không nhìn ra được.
“Ninh tiên sinh đang nói cái gì, sao tôi nghe không hiểu.” Giang Hoằng Nhất bắt buộc bản thân tỉnh táo lại.
“Tiểu Giang, nhiệm vụ kết thúc.” Johnny giống như già đi mười mấy tuổi.
“Đội trưởng?” Giang Hoằng Nhất mở to hai mắt, đây là tình huống gì, cảnh phỉ một nhà sao?!
“Đến cho cảnh sát Giang ly trà, ngồi đi, đừng khách khí.” Ninh Tả Kỳ cười nhạo nhìn Johnny, “Không phải tôi nói anh, cảnh sát Johnny, anh thật sự hẳn là về hưu, loại chiêu số hạ tam lạm này cũng dùng ra được, cảnh sát Johnny luôn luôn chính trực thiện lương đi đâu rồi?”
“Anh có tư cách gì nói như vậy?!” Cảnh sát Johnny vẫn là người Giang Hoằng Nhất sùng bái, là tín ngưỡng của hắn.
“Đừng nói nữa, tiểu Giang, là tôi sai.” Trong mắt Johnny tràn đầy mỏi mệt, lần này cảnh sát quốc tế mất mặt lớn, đều là vì hắn.
“Cậu còn không biết đúng không, cảnh sát Giang, phục vụ viên lúc trước các cậu tìm kia, chính là người mà cậu thế thân đến tìm tôi kia, cậu ta là người của FBI, không thể không nói, FBI chơi một bàn này xinh đẹp a, cảnh sát Johnny hẳn là cảm thấy vui mừng đúng không, hai đường đen trắng rốt cuộc đạt thành nhận thức chung, tâm nguyện của anh cũng hoàn thành rồi!” Trong lòng Ninh Tả Kỳ tức giận, đã như vậy mà chú trẻ vẫn cứ che chở Thư Duyệt kia, lần này chú thật sự là gặp hạn, chỉ có chính hắn cho rằng hắn không yêu Thư Duyệt mà thôi. Chẳng qua… bỏ đi, dù sao cũng không liên quan đến hắn, có tiểu quái vật Thư Sảng kia, Ninh gia tuyệt đối có thể đi đến huy hoàng mới, hợp tác với FBI cũng không phải chuyện khó có thể chấp nhận.
Ánh mắt Johnny bắt đầu đục ngầu, hắn thật là già rồi sao? Thì ra còn có một chiêu này, thế giới này có trắng thì sẽ có đen, hắn không nghĩ tới có một ngày bên đại biểu chính nghĩa cũng có thực lực đi nghiền ép tà ác, thỏa hiệp dưới tình huống như vậy, không thể nghi ngờ là bạch đạo chiếm lợi, mà tất cả đều vì một người, một thiên tài, ba ba con trai Ninh gia, nghiên cứu viên thiên tài của FBI, người trẻ tuổi mà hắn từng gặp kia, Thư Duyệt.
Giang Hoằng Nhất không thể chấp nhận sự thật này, sáu năm này hắn đều đang làm cái gì, ai tới bồi thường thanh xuân bị lãng phí vô ích, còn có hùng tâm tráng trí của hắn.
“Cảnh sát trẻ, cậu cũng đừng quá khổ sở, lúc cậu đến tôi đã biết thân phận của cậu, vốn muốn chọc cậu chơi, nhưng mà sau này bận đông bận tây quên mất, người phải tích phúc, nếu không có một chuyện này, kết quả của cậu tuyệt đối chỉ còn đường chết.” Phát tiết xong buồn bực trong lòng, Ninh Tả Kỳ dặn William tiễn khách.
Chờ người đều đi, Ninh Tả Kỳ thầm xoa tay tính toán, “Đứa bé mà Giang cái gì kia mang đến không phải cũng tầm tuổi Thư Sảng sao, cậu nói tôi đưa nó đi làm bạn với Thư Sảng thế nào?”
Không được tốt lắm, William thiếu chút nữa không duy trì được nụ cười trên mặt, chỉ số thông minh không ở cùng trình độ, làm sao làm bạn bè, ngài là cho tiểu thiếu gia đi làm nền cho trí tuệ của Thư Sảng thiếu gia sao?
Ninh Thư Sảng đang bị Ninh Tả Kỳ nhớ thương lúc này đang úp sấp trong lòng Thương Vân làm nũng, một năm nó cũng chỉ trước sau sinh nhật mới có thể nhìn thấy ba ba, nó rất quý trọng thời gian vài ngày này, ai cũng không thể cướp ba ba đi, phụ thân cũng không được!
Thương Vân thu được tin tức nhiệm vụ hoàn thành vòng tay truyền tới, cho nên, nhân vật chính đã bị ngược đến? Nếu không phải Ninh Tả Kỳ cùng Giang Hoằng Nhất vẫn không có phát triển gì, hắn cũng sẽ không ra hạ sách này.
Bên kia, Tống Viễn Chi cùng Ninh Dục Thừa cũng đang làm cắt đứt cuối cùng.
“Cậu muốn đi?” Ninh Dục Thừa cảm thấy bất ngờ, không phải hắn coi thường Tống Viễn Chi, mà là hắn đã tách rời xã hội, một mình rất khó đặt chân, nhưng mà thôi, chính mình giúp hắn một lần cũng được, “Có thể, có yêu cầu gì cứ việc nói, tôi tận lực thỏa mãn cậu.”
“Anh thật là cặn bã,” giọng điệu của Tống Viễn Chi rất bình tĩnh, hắn đã qua giai đoạn hysteria kia, “Anh yêu cậu ta đúng không?”
“Yêu?” Ninh Dục Thừa nhíu nhíu mi, từ ngữ này rất xa lạ.
“Ha ha,” Tống Viễn Chi giống như nghĩ đến chuyện buồn cười gì, cười không thở nổi, “Nếu Thư Duyệt lên giường với nam nhân khác, anh thấy thế nào?” Tống Viễn Chi cũng không sợ chọc giận Ninh Dục Thừa, dù sao hắn cái gì cũng không còn.
Ninh Dục Thừa vừa nghĩ đến vấn đề này, một luồng lửa giận liền bốc lên đầu, “Không có nếu!”
“Quả nhiên,” Tống Viễn Chi sáng tỏ gật gật đầu, “Anh quả nhiên là yêu cậu ta, chẳng qua, ông trời thật sự là có báo ứng mà, làm cho đồ cặn bã nhà anh yêu phải một người còn lãnh tâm lãnh tình hơn anh, người ác tự có người ác trị, báo ứng a báo ứng.” Tống Viễn Chi đứng lên, cho tôi một khoản tiền là đươc, nhiều năm như vậy, cho dù là chơi điếm cũng phải trả phí chứ!” Tống Viễn Chi xoay người, dụi dụi mắt, quay về phòng mình thu dọn hành lý.
Yêu sao? Ninh Dục Thừa cười khổ, hắn làm sao lại không biết, hắn chỉ là không muốn thừa nhận mà thôi, Tống Viễn Chi nói đúng, người như hắn thật sự không xứng được yêu, hắn không muốn nhìn thấy vẻ chán ghét ở trong mắt Thư Duyệt, cứ như vậy cũng tốt, hắn nguyện ý luôn canh giữ bên cạnh Thư Duyệt, chỉ là, Ninh Dục Thừa nắm chặt nắm tay, nếu có một ngày Thư Duyệt yêu phải người khác, hắn thật sự không thể cam đoan bản thân còn sẽ tiếp tục bình tĩnh.
Báo ứng mà, báo ứng vì tùy ý đạp lên tình cảm của người khác, Ninh Dục Thừa nhắm hai mắt lại, đáng tiếc trên đời không có thuốc hối hận mà dùng, ông trời đặc biệt phái Thư Duyệt đến tra tấn hắn.
Sau khi sắp xếp thỏa đáng mọi chuyện, Thương Vân liền rời vị diện kia, từ sau chuyện này Giang Hoằng Nhất cũng không gượng dậy nổi, không còn là cảnh sát thanh niên tiền đồ vô lượng kia nữa, có câu nói thế nào ấy nhỉ, nhìn ngươi không tốt ta yên tâm.
“Thanh Phong.” Thương Vân nhắm mắt dưỡng thần thật lâu, chậm rãi mở miệng.
Thanh Phong không biết đang thần thần bí bí mân mê cái gì, Thương Vân đột nhiên mở miệng dọa hắn nhảy dựng.
“Ai? Làm sao?” Thanh Phong chỉnh chỉnh quần áo, bình phục thần sắc.
“Ta luôn cảm thấy không đúng.” Thương Vân ra khỏi tinh thể, ngồi đối diện Thanh Phong.
“Không đúng thế nào?” Thanh Phong lau mồ hôi, phát hiện cái gì sao?
“Vì cái gì muốn ngược chỉ có một người, thật ra nhân vật chính cùng người yêu hắn căn bản chính là một thể không phải sao, làm sao có thể chỉ hận một người?” Thương Vân vẫn còn canh cánh trong lòng vì thế giới trước, thật là một nơi không thú vị, không có người tìm chết, cũng không thể đại sát tứ phương.
“Hắc hắc, Thương Vân phát hiện rồi sao?” Thanh Phong xoay người sang chỗ khác vỗ vỗ ngực, lại giả vờ giả vịt lấy qua một kẹp hồ sơ, “Thật ra là từng pháo hôi đều có nguyện vọng mạnh mẽ của riêng mình, không có nguyện vọng thì sẽ xử lý thống nhất theo con đường ngược nhân vật chính, ta sợ Thương Vân sẽ không làm chuyện mình không muốn làm, cho nên sắp xếp cho ngươi đều là nhân vật pháo hôi đã tâm như tro tàn.”
“Cho nên? Ý của vòng tay này chính là nói cho ta ta phải tạm biệt thân phận tự do?” Thương Vân đột nhiên cảm thấy tiền đồ vô “lượng”, hắn giống như nhảy vào trong một cái hố to, có bò thế nào cũng không bò ra được.
“Hoàn thành nhiệm vụ là rất có tính khiêu chiến nha~” Thanh Phong giả đáng yêu nháy mắt mấy cái, làm bộ thẹn thùng.
“Có thể là có thể, nhưng mà ngươi tốt nhất một lần nói xong tất cả.” Thương Vân lật điểm tâm của Thanh Phong, lại tự pha cho mình một bình trà, hưởng thụ thời gian trà chiều nhàn nhã.
“Lần này thật không còn, ngươi chỉ cần hoàn thành nguyện vọng của nguyên chủ là được, yêu cầu cũng không cao, chỉ là khả năng có chút không hoàn toàn phù hợp tính cách Thương Vân mà thôi.” Thanh Phong rót cho mình một chén trà, Thương Vân đích xác rất biết hưởng thụ, trà tốt như vậy cũng không phải một thời gian ngắn là có thể học pha ngon.
“Ngươi nói dễ dàng luôn luôn không có một chút thú vị, đều là đồ chơi nhàm chán.” Thương Vân ngáp một cái, “Còn có, ngươi lại kiếm cho ta một pháo hôi có thể sinh con ta liền pháo hôi ngươi.” Hoàn thành nhiệm vụ Thương Vân liền khẩn cấp rời khỏi vị diện, sinh hoạt cấm dục không phải phong cách của hắn.
“Thương Vân không thích trẻ con sao? Thư Sảng rất đáng yêu mà.” Thanh Phong không hiểu kiên trì của Thương Vân.
“Con cái có nghĩa là trách nhiệm, mà ta, là một người không chịu trách nhiệm.” Thương Vân rũ mắt, nhìn hơi nóng bốc lên từ chén trà, nhìn không ra biểu tình.
“Thương Vân có thể lựa chọn dùng vòng tay sửa đổi tham số thân thể, đương nhiên cũng có thể đặt đứa bé ở không gian, không cần tự mình thai nghén, giống như thế giới tinh tế lần trước vậy.” Thanh Phong cũng không làm khó Thương Vân, tuy rằng mang thai là một phương pháp tốt để giải quyết tai họa ngầm trong thân thể Thương Vân, nhưng hắn vẫn tôn trọng ý kiến của Thương Vân.
Thương Vân không có động tác, không biết đang nghĩ cái gì, hai người cứ như vậy lẳng lặng ngồi, nâng chén trà nóng, ai cũng không lên tiếng.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook