Xuyên Nhanh Chi Tra Thụ Không Tra
-
Chương 4-4
Thương Vân nhìn bó hồng đỏ trong phòng thí nghiệm, tuy rằng đã có một tuần không nhìn thấy nam nhân kia, nhưng hoa hồng mỗi ngày đưa đến phòng thí nghiệm lại tỏ rõ nam nhân này tồn tại.
Thương Vân vặt cánh hoa xuống chuẩn bị tắm cánh hoa, không thể lãng phí. Thương Vân không quá giống học sinh chính thống, đại bộ phận thời gian của hắn đều ở trong phòng thí nghiệm, chương trình học thì muốn đi nghe cũng được, không đi cũng không sao, kiểm tra hắn là do giáo sư Brian phụ trách.
Giáo sư Brian rón rén lại gần như kẻ trộm, “Tang, Cố Tư chính là nhân vật lớn, em lại câu được như vậy? Cao!” Brian giơ ngón tay cái khoa tay múa chân trước mặt Thương Vân một chút.
Thương Vân không để ý đến lão già mà không kính ngớt này, trước mắt hắn còn không có cảm giác đặc biệt gì với nam nhân kia, ít nhất không có du͙ƈ vọиɠ lên giường, là thân thể này quá nhỏ sao? Chưa đến lúc? Thương Vân nhún nhún vai, đi một bước nói một bước đi, hơn nữa hắn là có nhiệm vụ.
“Xác định thời gian phẫu thuật chưa?” Thương Vân vẫn là rất quan tâm ca phẫu thuật đầu tiên của mình.
“Xác định, cần thầy ở bên cạnh không?” Brian là yên tâm kỹ thuật của Thương Vân, nhưng dù sao cũng là lần đầu tiên tiếp cận phẫu thuật người thật, sợ hắn căng thẳng.
“Không cần, phẫu thuật nhỏ.” Thương Vân còn không biết căng thẳng là cái thứ gì, cho dù là năm đó bị toàn bộ tiên giới đuổi gϊếŧ hắn cũng không có khẩn trương, càng nhiều chính là chán ghét.
Brian tự mình giúp Thương Vân mặc trang phục vô khuẩn, chờ ở ngoài cửa phòng phẫu thuật, vạn nhất có vấn đề ông có thể xử lý đúng lúc.
Bốn mươi ba phút! Lúc Thương Vân ra khỏi phòng phẫu thuật, bỏ khẩu trang, “Thầy, sao thầy lại ngồi ở đây, không phải bảo thầy về văn phòng sao?”
Brian ngốc ngốc nhìn Thương Vân, “Sao em lại đi ra? Bệnh nhân đâu?”
“Đưa ra ngoài? Đã làm xong!” Thương Vân cởi găng tay, “Đi thôi.”
Brian bị Thương Vân kéo ra khỏi phòng phẫu thuật, làm xong rồi? Bốn mươi ba phút?! Thời gian gây tê đã mất nửa giờ được không, hơn mười phút đã hoàn thành phẫu thuật cùng khâu?! Đây là muốn nghịch thiên a!
Brian mang theo Thương Vân đi xem một chút tình huống của bệnh nhân, người nhà còn đều đang ngây người kia, làm sao vừa mới vào đã đi ra rồi. Bệnh nhân còn chưa qua thời gian gây tê, ngược lại tinh thần cũng không tệ.
Brian nhìn nhìn vết dao, vết dao đại khái có một cm, Brian lau mồ hôi, nhóc con thối này là làm thế nào cắt bỏ ruột thừa từ trong cái vết dao này! Trở về phải nghiêm hình ép cung, nhất định phải trình bày chi tiết, nhóc con này cất giữ rất nhiều, không thể coi hắn là một người mới!
Thương Vân nhìn trời, nếu không phải quá mức kinh thế hãi tục, ngay cả vết dao hắn cũng không cần mở.
Còn chưa ra khỏi bệnh viện, Thương Vân lại nhìn thấy Đỗ Vận Trình kia, Thương Vân xoay người lại, thấy hàng này liền không có chuyện tốt, còn tiếp tục như vậy nữa mình cũng phải biến thành thanh niên năm tốt.
“Ai, ai, đừng đi!” Đỗ Vận Trình nhanh chóng kéo Thương Vân lại, hắn là đến lôi kéo làm quen, vị này nói không chừng chính là mợ tương lai, cái dáng vẻ kia của cậu nhìn một cái liền biết là thê quản nghiêm, hắn phải đến cọ chút độ hảo cảm.
“Anh đến đây làm gì?” Thương Vân một chút cũng không muốn có quan hệ gì với người này.
“Đừng mà,” trên mặt Đỗ Vận Trình cười tươi, “Lần này tôi mời cậu ăn tiệc lớn, coi như bồi tội, lần trước xin lỗi a!”
Thương Vân sờ sờ cằm, “Tôi muốn đi bar gay!”
Đỗ Vận Trình nói chuyện đều lắp bắp, “Đừng, đừng mà!” Nếu để cậu biết hắn mang mợ đến những nơi như vậy còn không lột da hắn ra ấy chứ.
Thương Vân quay lưng, “Anh không mang tôi đi tôi tự đi là được!” Tuy rằng phiền phức một chút, nhưng mà cũng không sao, có thể tìm được.
“Đừng, đừng, tôi mang cậu đi, mang cậu đi.” Thay vì chính hắn đi, còn không bằng ở dưới mí mắt mình còn an toàn một chút.
Đỗ Vận Trình gửi cho cậu trẻ một tin nhắn, liền mở cửa xe cho Thương Vân ngồi vào.
Cố Tư đang tham dự một tiệc rượu, sinh nhật bảy mươi tuổi của lão gia tử Hoàng gia, hắn đại biểu Cố gia đến tặng quà mừng.
“Cố gia chủ, Cố lão gia tử khỏe chứ?” Hoàng lão đầu cười tủm tỉm nhìn Cố Tư, càng nhìn càng vừa lòng, Cố gia hiện tại chính là thiên hạ của Cố Tư, có chút năng lực đều trực tiếp bị chỉnh tàn phế.
Cố Tư một chút cũng không cảm thấy xưng hô của lão gia tử với hắn có cái gì không đúng, hắn luôn luôn không có hảo cảm gì với loại lão nhân thất lão tám mươi còn nắm quyền lực không chịu buông tay này, “Gia phụ thân thể cường tráng, mỗi ngày tưới hoa nuôi chim, tinh thần không tệ.”
Trên mặt Hoàng lão gia tử cứng một chút, hoãn hoãn sắc mặt, “Cố lão đầu là một người có phúc a!”
Vì tránh cho lão gia tử chảy máu não, Cố Tư không tiếp tục nói, “Hoàng lão gia tử phúc như Đông hải thọ tỷ Nam sơn.” Nói không hề có thành ý.
Hoàng lão gia tử không thể thật sự so đo với một tiểu bối, cho dù người này đã là gia chủ tài phiệt Cố thị ông cũng không kéo mặt mũi xuống được.
“Ông nội, ngài không thể tán thưởng Cố đại ca liền lôi kéo người ta không buông, để Cố đại ca qua bên kia nghỉ ngơi một lát đi!” Một nữ hài xinh đẹp oán trách kéo cánh tay Hoàng lão gia tử làm nũng.
“Đúng đúng đúng,” Hoàng lão gia tử vỗ vỗ tay nữ hài, “Vẫn là người trẻ tuổi các con suy nghĩ chu đáo, cùng đi chơi đi!”
Cố đại ca?! Cố Tư cười lạnh, Hoàng lão gia tử ngang hàng với phụ thân mình, loại xưng hô này sai bối phận đúng không!
“Cố đại ca, chúng ta sang bên kia đi!” Nữ hài kia là cháu gái Hoàng lão gia tử cưng chiều nhất, Hoàng Mạn Y, cô đi qua giữ chặt cánh tay Cố Tư, nháy mắt với hắn mấy cái, nhìn qua rất thanh thuần đáng yêu.
Đáng tiếc Cố Tư không để mình bị đẩy vòng vòng, Cố Tư là ai, gia chủ tài phiệt Cố thị, người chỉnh đốn Cố thị đến ngoan ngoãn dễ bảo. Cho dù là đồ chơi trên giường của hắn cũng không cần phải qua tay người khác, với loại tính toán vị trí nữ chủ nhân Cố gia chói lọi này của Hoàng gia, không cần rất nể tình.
Cố Tư rút cánh tay của mình về, “Hoàng tiểu thư đi chiêu đãi khách nhân đi, tôi qua bên kia xem xem.” Nói xong liền nhấc đôi chân thon dài của mình đi đến một góc.
Hoàng Mạn Y đứng tại chỗ nhẹ cắn môi, ngay sau đó lại lập tức lộ ra khuôn mặt tươi cười, muốn săn loại nam nhân này, phải có đầy đủ kiên nhẫn, phải xem xét thời thế, tiến lui có độ mới tốt.
Hoàng lão híp mắt, không nói cái gì, trò chuyện với những vị khách khác giống như cái gì cũng không xảy ra. Hoàng gia đã lộ ra xu hướng suy tàn, bề ngoài nhìn ngăn nắp, thực tế bên trong đã mục nát không chịu nổi, hậu bối lại càng chỉ biết miệng ăn núi lở, có một Hoàng Mạn Y có thể lấy ra tay như vậy lại là một nữ hài, khó chống đỡ đại cục. Nếu có thể buộc cùng một chỗ với Cố gia vậy thì quá tốt, có Cố Tư làm trâu làm ngựa cho Hoàng gia, cho dù nhắm mắt ông cũng yên tâm.
Người đi đến khách sáo với Cố Tư rất nhiều, trong lòng hắn có một tia khó chịu, cảm giác rất kỳ lạ, trước kia hắn vẫn là rất hưởng thụ cảm giác đứng ở ngoài vòng tròn nhìn những người này giãy dụa, nhưng hôm nay, hắn có chút khẩn cấp muốn về nhà, đi xem hành tung một ngày của bé con. Hắn giống như một kẻ cuồng nhìn trộm, mỗi ngày trở về nhà xem ảnh chụp trộm bé con, giống như như vậy có thể làm cho trái tim hắn bình tĩnh lại, từ nơi phiêu bạt yên ổn xuống.
Cố Tư hắn quyết định muốn người thì nhất định sẽ đi tranh thủ, sẽ không bởi vì các loại nhân tố bên ngoài mà dừng lại không tiến. Chẳng qua, đầu tiên là phải giải quyết các loại lịch sử đen trước kia đi đã, hắn không muốn trên đường theo đuổi vất vả còn có người nhảy ra cản.
Di động trong túi tây trang rung một chút, hắn nâng nâng mi, sẽ gửi tin nhắn đến số điện thoại riêng của hắn chỉ có Đỗ Vận Trình chạy đi cọ hảo cảm.
Cố Tư đi đến một góc, nhìn thoáng qua tin nhắn, không xem thì thôi, xem một cái đầu óc liền ong một tiếng lớn. Cố Tư cảm thấy máu đều mạnh mẽ lao lên đầu, tốt, thật sự là rất tốt, Đỗ Vận Trình, thị trường phía đông liền phái mày đi đi, không đạt được mục tiêu thì đừng trở lại.
Quanh người Cố Tư đều bốc khói đen, cũng không quản sắc mặt của Hoàng lão, chào hỏi liền cáo từ. Hoàng lão nắm chặt gậy chống, Cố Tư cũng không quá coi trọng hắn. Người khác đều tò mò có thể làm cho Cố Tư vội vàng rời đi rốt cuộc là chuyện gì, mặt Cố Tư đều đen đến có thể nhỏ mực. Hoàng Mạn Y đưa Cố Tư đến cửa, không nhiều lời hỏi xảy ra chuyện gì, làm một bà chủ tốt phải biết cái gì có thể hỏi cái gì không thể hỏi.
“Hừ, cô vội vàng dính lên như vậy cũng không thấy người ta nhìn cô nhiều hơn được mấy cái.” Hoàng Thiệu Bân chính là không quen nhìn cái bộ giả khuôn giả dạng kia của em gái, luôn luôn đều là cô hẳn là làm như thế nào, mà không phải là cô muốn làm như thế nào, giống như một búp bê hình người được huấn luyện nghiêm chỉnh vậy.
Hoàng Mạn Y vẫn ưu nhã mỉm cười, “Em rể của anh ưu tú như vậy, đại ca hẳn là vui vẻ mới đúng.”
Hoàng Thiệu Bân cười nhạo, hắn chờ, Cố Tư có thể coi trọng cô đó mới là gặp quỷ, Hoàng gia là cái dạng gì chỉ sợ Cố Tư rõ ràng hơn bất cứ ai, từ sau khi hắn cầm quyền liền giữ khoảng cách với Hoàng gia, một già một trẻ trong nhà kia lại không muốn nhận mệnh, không nhìn rõ tình thế, đừng chọc ra tai họa gì mới tốt. Hoàng Thiệu Bân lắc đầu, hắn không có năng lực kia, cũng không có hùng tâm muốn trọng trấn Hoàng gia, hắn chỉ muốn cuộc sống yên ổn.
Thương Vân bên kia thì vui vẻ hơn, cuộc sống xa hoa trụy lạc dễ làm người sa đọa nhất, bọn họ ngồi ở đại sảnh, việc này làm cho Đỗ Vận Trình rất không quen, bình thường hắn đều là ngồi ở trong ghế lô vip.
Thương Vân vùi người trong ghế sofa, ngón tay thon dài bưng một ly whisky, nhẹ nhàng lay động, trên sân khấu có một nam hài khuôn mặt thanh tú đang biểu diễn, bộ quần áo mỏng như cánh ve treo trên người, như ẩn như hiện.
Thương Vân đổ rượu vào trong miệng, hắn thích mùi vị cay độc, giống như đoạn thời gian sống mơ mơ màng màng kia, rượu thật là một thứ tốt, có thể làm cho người quên rất nhiều thứ không thoải mái. Trước kia không thể phóng túng như vậy, có lẽ không cẩn thận một chút liền ném mạng nhỏ, ở vị diện này, không ai có thể xúc phạm đến hắn, hắn có thể tận tình hưởng thụ vui vẻ khi say rượu.
Đỗ Vận Trình vẫn luôn lau mồ hôi, hình dạng này của Thương Vân thật sự rất mê người, đôi môi hồng nhuận, ánh mắt mê ly, dáng vẻ lười biếng, hắn cũng không nhịn được nuốt nuốt nước miếng, lại nghĩ đến thủ đoạn của cậu trẻ, sau lưng không khỏi mát lạnh, nhanh chóng chụp một tấm ảnh gửi sang cho cậu, nhanh đến đây đi, cháu ngoại trai không chống được.
Thương Vân híp mắt, nhìn thấy động tác nhỏ của Đỗ Vận Trình, lộ ra một nụ cười tà.
Cố Tư ngồi trong xe đang chạy đến nhận được ảnh chụp, cắn răng sai tà xế lái nhanh lên, yêu tinh này! Còn có thằng cháu ngoại Đỗ Vận Trình vô dụng kia, bảo mày nhìn một người cũng không nhìn được.
Biểu diễn trên sân khấu đã đến giai đoạn gay cấn, lại có hai người to khỏe đi lên hỗ động với nam hài lúc trước.
Thương Vân dựa sát lại gần, cánh tay đặt trên vai Đỗ Vận Trình, môi đỏ dán bên tai hắn, “Anh nói, cậu trẻ nhà anh đến đây nhìn thấy hình ảnh này thì sẽ đối với anh thế nào?”
Đỗ Vận Trình lập tức rợn tóc gáy, cảm thấy nguy cơ thật lớn, tính tính thời gian, không phải cậu trẻ đang ở ngay sau lưng hắn đấy chứ? Đỗ Vận Trình không dám quay đầu, chỉ cảm thấy cơ thể nhẹ bỗng, sau đó lập tức bị ném đến góc sofa, Cố Tư đầy mặt tức giận ôm Thương Vân, Thương Vân cười ha ha, lại rót một chén rượu vào miệng.
“Em còn nhỏ, không thể uống rượu.” Cố Tư cướp đi chén rượu.
“Có quan hệ gì, Cố tiên sinh nhất định sẽ không làm một số chuyện không thích hợp với một vị thành niên uống say đúng không? Ừ?” Ánh mắt Thương Vân lơ đãng xẹt qua nửa người dưới của Cố Tư.
Cố Tư liếm liếm đôi môi khô khốc, ánh mắt tối tối, “Tự nhiên sẽ không.”
Thương Vân cười rất làm càn, giữ cằm Cố Tư, “Thích nhất loại ngụy quân tử khẩu thị tâm phi như anh, thưởng cho một chút đi.” Thương Vân dán môi lên môi Cố Tư, nhẹ nhàng chạm một cái.
Tay Cố Tư nâng gáy Thương Vân, ngăn cản hắn rời đi, đưa đầu lưỡi vào trong đôi môi ngọt ngào hắn vẫn luôn mơ đến, thưởng thức hương rượu trong miệng nam hài, Cố Tư cảm thấy có chút say.
Chờ Cố Tư cảm thấy không thích hợp, mới phát hiện thiếu niên trong lòng đã ngủ, không khỏi cười khổ, kỹ năng hôn của mình kém như vậy sao? Còn có thể ngủ mất, nhìn khuôn mặt ngủ vô hại của thiếu niên, đứa bé này cũng thật không có ý thức phòng bị, may mà có mình che chở. Cố Tư ôm ngang lấy thiếu niên, ánh mắt kia ôn nhu có thể nhỏ ra nước, Đỗ Vận Trình nhìn mà nổi da gà rụng đầy đất.
Thấy cậu trẻ đi hắn cũng nhanh chóng đứng lên, không biết lúc hắn nhận được sắp xếp Cố Tư cho mình, có thể phát khóc hay không đây?
Lúc Thương Vân tỉnh lại đang nằm trên giường xốp xốp mềm mềm, nội thất trang trí rất xa hoa, không có mùi thổ hào, thưởng thức của chủ nhân quý khí nội liễm, ngược lại hợp khẩu vị của Thương Vân.
Thương Vân vén chăn lên, trên người một cái áo cũng không có, rất là nhẹ nhàng thoải mái, xem ra đã có người giúp mình tắm qua. Thương Vân tự nhiên mở tủ quần áo, cầm một cái áo sơmi trắng mặc vào, không thể không nói, thân thể mười sáu tuổi này, chiều cao làm Thương Vân rất bất mãn. Sơmi của lão nam nhân kia vậy mà đến ngang đùi Thương Vân, chẳng qua, mình còn nhỏ, chiều cao cái gì, còn tiếp tục phát triển.
Thương Vân tùy ý cài hai ba cái cúc áo, liền đi ra khỏi phòng. Trong phòng không có người, trên còn đặt sandwich trứng rán đang tỏa hơi nóng.
Tiếng chuông điện thoại rất quen thuộc vang lên, Thương Vân phát hiện di động của mình ở trên bàn.
“Bảo bối,” Giọng nói trầm thấp của Cố Tư thông qua di động truyền ra, hắn ở trong văn phòng nhìn Thương Vân mặc trang phục thế kia liền ra khỏi phòng, không thể không cảm thấy may mắn vì mình đã cho toàn bộ người hầu nghỉ làm.
“Cố tiên sinh xưng hô như vậy tôi không gánh nổi.” Thương Vân liếc xéo máy ghi hình, thầm mắng cuồng nhìn trộm. Thương Vân ngồi xuống, hai chân vắt lên nhau, cầm sandwich đưa vào miệng, cảm giác được hơi thở ở đầu kia điện thoại rõ ràng nặng thêm, nhếch nhếch khóe môi, cho anh nhìn trộm!
“Bảo bối đang câu dẫn tôi sao?”
Mặt mũi thật lớn, Thương Vân trợn trắng mắt, cúp điện thoại, chuyên tâm ăn điểm tâm của mình, chờ lát nữa còn phải đến trường.
Cố Tư cười trầm thấp, mở cặp văn kiện trên bàn, “Mày còn không nhanh cút đi!”
Đỗ Vận Trình đang dựng tóc gáy sờ cánh tay cứng đờ, vẻ mặt thảm thiết chuẩn bị đi hoàn thành nhiệm vụ cậu trẻ bố trí, mợ còn chưa vào cửa đâu cháu ngoại trai đã không có nhân quyền, điều này càng làm vững vàng quyết tâm ôm chặt đùi mợ của hắn.
Thương Vân vặt cánh hoa xuống chuẩn bị tắm cánh hoa, không thể lãng phí. Thương Vân không quá giống học sinh chính thống, đại bộ phận thời gian của hắn đều ở trong phòng thí nghiệm, chương trình học thì muốn đi nghe cũng được, không đi cũng không sao, kiểm tra hắn là do giáo sư Brian phụ trách.
Giáo sư Brian rón rén lại gần như kẻ trộm, “Tang, Cố Tư chính là nhân vật lớn, em lại câu được như vậy? Cao!” Brian giơ ngón tay cái khoa tay múa chân trước mặt Thương Vân một chút.
Thương Vân không để ý đến lão già mà không kính ngớt này, trước mắt hắn còn không có cảm giác đặc biệt gì với nam nhân kia, ít nhất không có du͙ƈ vọиɠ lên giường, là thân thể này quá nhỏ sao? Chưa đến lúc? Thương Vân nhún nhún vai, đi một bước nói một bước đi, hơn nữa hắn là có nhiệm vụ.
“Xác định thời gian phẫu thuật chưa?” Thương Vân vẫn là rất quan tâm ca phẫu thuật đầu tiên của mình.
“Xác định, cần thầy ở bên cạnh không?” Brian là yên tâm kỹ thuật của Thương Vân, nhưng dù sao cũng là lần đầu tiên tiếp cận phẫu thuật người thật, sợ hắn căng thẳng.
“Không cần, phẫu thuật nhỏ.” Thương Vân còn không biết căng thẳng là cái thứ gì, cho dù là năm đó bị toàn bộ tiên giới đuổi gϊếŧ hắn cũng không có khẩn trương, càng nhiều chính là chán ghét.
Brian tự mình giúp Thương Vân mặc trang phục vô khuẩn, chờ ở ngoài cửa phòng phẫu thuật, vạn nhất có vấn đề ông có thể xử lý đúng lúc.
Bốn mươi ba phút! Lúc Thương Vân ra khỏi phòng phẫu thuật, bỏ khẩu trang, “Thầy, sao thầy lại ngồi ở đây, không phải bảo thầy về văn phòng sao?”
Brian ngốc ngốc nhìn Thương Vân, “Sao em lại đi ra? Bệnh nhân đâu?”
“Đưa ra ngoài? Đã làm xong!” Thương Vân cởi găng tay, “Đi thôi.”
Brian bị Thương Vân kéo ra khỏi phòng phẫu thuật, làm xong rồi? Bốn mươi ba phút?! Thời gian gây tê đã mất nửa giờ được không, hơn mười phút đã hoàn thành phẫu thuật cùng khâu?! Đây là muốn nghịch thiên a!
Brian mang theo Thương Vân đi xem một chút tình huống của bệnh nhân, người nhà còn đều đang ngây người kia, làm sao vừa mới vào đã đi ra rồi. Bệnh nhân còn chưa qua thời gian gây tê, ngược lại tinh thần cũng không tệ.
Brian nhìn nhìn vết dao, vết dao đại khái có một cm, Brian lau mồ hôi, nhóc con thối này là làm thế nào cắt bỏ ruột thừa từ trong cái vết dao này! Trở về phải nghiêm hình ép cung, nhất định phải trình bày chi tiết, nhóc con này cất giữ rất nhiều, không thể coi hắn là một người mới!
Thương Vân nhìn trời, nếu không phải quá mức kinh thế hãi tục, ngay cả vết dao hắn cũng không cần mở.
Còn chưa ra khỏi bệnh viện, Thương Vân lại nhìn thấy Đỗ Vận Trình kia, Thương Vân xoay người lại, thấy hàng này liền không có chuyện tốt, còn tiếp tục như vậy nữa mình cũng phải biến thành thanh niên năm tốt.
“Ai, ai, đừng đi!” Đỗ Vận Trình nhanh chóng kéo Thương Vân lại, hắn là đến lôi kéo làm quen, vị này nói không chừng chính là mợ tương lai, cái dáng vẻ kia của cậu nhìn một cái liền biết là thê quản nghiêm, hắn phải đến cọ chút độ hảo cảm.
“Anh đến đây làm gì?” Thương Vân một chút cũng không muốn có quan hệ gì với người này.
“Đừng mà,” trên mặt Đỗ Vận Trình cười tươi, “Lần này tôi mời cậu ăn tiệc lớn, coi như bồi tội, lần trước xin lỗi a!”
Thương Vân sờ sờ cằm, “Tôi muốn đi bar gay!”
Đỗ Vận Trình nói chuyện đều lắp bắp, “Đừng, đừng mà!” Nếu để cậu biết hắn mang mợ đến những nơi như vậy còn không lột da hắn ra ấy chứ.
Thương Vân quay lưng, “Anh không mang tôi đi tôi tự đi là được!” Tuy rằng phiền phức một chút, nhưng mà cũng không sao, có thể tìm được.
“Đừng, đừng, tôi mang cậu đi, mang cậu đi.” Thay vì chính hắn đi, còn không bằng ở dưới mí mắt mình còn an toàn một chút.
Đỗ Vận Trình gửi cho cậu trẻ một tin nhắn, liền mở cửa xe cho Thương Vân ngồi vào.
Cố Tư đang tham dự một tiệc rượu, sinh nhật bảy mươi tuổi của lão gia tử Hoàng gia, hắn đại biểu Cố gia đến tặng quà mừng.
“Cố gia chủ, Cố lão gia tử khỏe chứ?” Hoàng lão đầu cười tủm tỉm nhìn Cố Tư, càng nhìn càng vừa lòng, Cố gia hiện tại chính là thiên hạ của Cố Tư, có chút năng lực đều trực tiếp bị chỉnh tàn phế.
Cố Tư một chút cũng không cảm thấy xưng hô của lão gia tử với hắn có cái gì không đúng, hắn luôn luôn không có hảo cảm gì với loại lão nhân thất lão tám mươi còn nắm quyền lực không chịu buông tay này, “Gia phụ thân thể cường tráng, mỗi ngày tưới hoa nuôi chim, tinh thần không tệ.”
Trên mặt Hoàng lão gia tử cứng một chút, hoãn hoãn sắc mặt, “Cố lão đầu là một người có phúc a!”
Vì tránh cho lão gia tử chảy máu não, Cố Tư không tiếp tục nói, “Hoàng lão gia tử phúc như Đông hải thọ tỷ Nam sơn.” Nói không hề có thành ý.
Hoàng lão gia tử không thể thật sự so đo với một tiểu bối, cho dù người này đã là gia chủ tài phiệt Cố thị ông cũng không kéo mặt mũi xuống được.
“Ông nội, ngài không thể tán thưởng Cố đại ca liền lôi kéo người ta không buông, để Cố đại ca qua bên kia nghỉ ngơi một lát đi!” Một nữ hài xinh đẹp oán trách kéo cánh tay Hoàng lão gia tử làm nũng.
“Đúng đúng đúng,” Hoàng lão gia tử vỗ vỗ tay nữ hài, “Vẫn là người trẻ tuổi các con suy nghĩ chu đáo, cùng đi chơi đi!”
Cố đại ca?! Cố Tư cười lạnh, Hoàng lão gia tử ngang hàng với phụ thân mình, loại xưng hô này sai bối phận đúng không!
“Cố đại ca, chúng ta sang bên kia đi!” Nữ hài kia là cháu gái Hoàng lão gia tử cưng chiều nhất, Hoàng Mạn Y, cô đi qua giữ chặt cánh tay Cố Tư, nháy mắt với hắn mấy cái, nhìn qua rất thanh thuần đáng yêu.
Đáng tiếc Cố Tư không để mình bị đẩy vòng vòng, Cố Tư là ai, gia chủ tài phiệt Cố thị, người chỉnh đốn Cố thị đến ngoan ngoãn dễ bảo. Cho dù là đồ chơi trên giường của hắn cũng không cần phải qua tay người khác, với loại tính toán vị trí nữ chủ nhân Cố gia chói lọi này của Hoàng gia, không cần rất nể tình.
Cố Tư rút cánh tay của mình về, “Hoàng tiểu thư đi chiêu đãi khách nhân đi, tôi qua bên kia xem xem.” Nói xong liền nhấc đôi chân thon dài của mình đi đến một góc.
Hoàng Mạn Y đứng tại chỗ nhẹ cắn môi, ngay sau đó lại lập tức lộ ra khuôn mặt tươi cười, muốn săn loại nam nhân này, phải có đầy đủ kiên nhẫn, phải xem xét thời thế, tiến lui có độ mới tốt.
Hoàng lão híp mắt, không nói cái gì, trò chuyện với những vị khách khác giống như cái gì cũng không xảy ra. Hoàng gia đã lộ ra xu hướng suy tàn, bề ngoài nhìn ngăn nắp, thực tế bên trong đã mục nát không chịu nổi, hậu bối lại càng chỉ biết miệng ăn núi lở, có một Hoàng Mạn Y có thể lấy ra tay như vậy lại là một nữ hài, khó chống đỡ đại cục. Nếu có thể buộc cùng một chỗ với Cố gia vậy thì quá tốt, có Cố Tư làm trâu làm ngựa cho Hoàng gia, cho dù nhắm mắt ông cũng yên tâm.
Người đi đến khách sáo với Cố Tư rất nhiều, trong lòng hắn có một tia khó chịu, cảm giác rất kỳ lạ, trước kia hắn vẫn là rất hưởng thụ cảm giác đứng ở ngoài vòng tròn nhìn những người này giãy dụa, nhưng hôm nay, hắn có chút khẩn cấp muốn về nhà, đi xem hành tung một ngày của bé con. Hắn giống như một kẻ cuồng nhìn trộm, mỗi ngày trở về nhà xem ảnh chụp trộm bé con, giống như như vậy có thể làm cho trái tim hắn bình tĩnh lại, từ nơi phiêu bạt yên ổn xuống.
Cố Tư hắn quyết định muốn người thì nhất định sẽ đi tranh thủ, sẽ không bởi vì các loại nhân tố bên ngoài mà dừng lại không tiến. Chẳng qua, đầu tiên là phải giải quyết các loại lịch sử đen trước kia đi đã, hắn không muốn trên đường theo đuổi vất vả còn có người nhảy ra cản.
Di động trong túi tây trang rung một chút, hắn nâng nâng mi, sẽ gửi tin nhắn đến số điện thoại riêng của hắn chỉ có Đỗ Vận Trình chạy đi cọ hảo cảm.
Cố Tư đi đến một góc, nhìn thoáng qua tin nhắn, không xem thì thôi, xem một cái đầu óc liền ong một tiếng lớn. Cố Tư cảm thấy máu đều mạnh mẽ lao lên đầu, tốt, thật sự là rất tốt, Đỗ Vận Trình, thị trường phía đông liền phái mày đi đi, không đạt được mục tiêu thì đừng trở lại.
Quanh người Cố Tư đều bốc khói đen, cũng không quản sắc mặt của Hoàng lão, chào hỏi liền cáo từ. Hoàng lão nắm chặt gậy chống, Cố Tư cũng không quá coi trọng hắn. Người khác đều tò mò có thể làm cho Cố Tư vội vàng rời đi rốt cuộc là chuyện gì, mặt Cố Tư đều đen đến có thể nhỏ mực. Hoàng Mạn Y đưa Cố Tư đến cửa, không nhiều lời hỏi xảy ra chuyện gì, làm một bà chủ tốt phải biết cái gì có thể hỏi cái gì không thể hỏi.
“Hừ, cô vội vàng dính lên như vậy cũng không thấy người ta nhìn cô nhiều hơn được mấy cái.” Hoàng Thiệu Bân chính là không quen nhìn cái bộ giả khuôn giả dạng kia của em gái, luôn luôn đều là cô hẳn là làm như thế nào, mà không phải là cô muốn làm như thế nào, giống như một búp bê hình người được huấn luyện nghiêm chỉnh vậy.
Hoàng Mạn Y vẫn ưu nhã mỉm cười, “Em rể của anh ưu tú như vậy, đại ca hẳn là vui vẻ mới đúng.”
Hoàng Thiệu Bân cười nhạo, hắn chờ, Cố Tư có thể coi trọng cô đó mới là gặp quỷ, Hoàng gia là cái dạng gì chỉ sợ Cố Tư rõ ràng hơn bất cứ ai, từ sau khi hắn cầm quyền liền giữ khoảng cách với Hoàng gia, một già một trẻ trong nhà kia lại không muốn nhận mệnh, không nhìn rõ tình thế, đừng chọc ra tai họa gì mới tốt. Hoàng Thiệu Bân lắc đầu, hắn không có năng lực kia, cũng không có hùng tâm muốn trọng trấn Hoàng gia, hắn chỉ muốn cuộc sống yên ổn.
Thương Vân bên kia thì vui vẻ hơn, cuộc sống xa hoa trụy lạc dễ làm người sa đọa nhất, bọn họ ngồi ở đại sảnh, việc này làm cho Đỗ Vận Trình rất không quen, bình thường hắn đều là ngồi ở trong ghế lô vip.
Thương Vân vùi người trong ghế sofa, ngón tay thon dài bưng một ly whisky, nhẹ nhàng lay động, trên sân khấu có một nam hài khuôn mặt thanh tú đang biểu diễn, bộ quần áo mỏng như cánh ve treo trên người, như ẩn như hiện.
Thương Vân đổ rượu vào trong miệng, hắn thích mùi vị cay độc, giống như đoạn thời gian sống mơ mơ màng màng kia, rượu thật là một thứ tốt, có thể làm cho người quên rất nhiều thứ không thoải mái. Trước kia không thể phóng túng như vậy, có lẽ không cẩn thận một chút liền ném mạng nhỏ, ở vị diện này, không ai có thể xúc phạm đến hắn, hắn có thể tận tình hưởng thụ vui vẻ khi say rượu.
Đỗ Vận Trình vẫn luôn lau mồ hôi, hình dạng này của Thương Vân thật sự rất mê người, đôi môi hồng nhuận, ánh mắt mê ly, dáng vẻ lười biếng, hắn cũng không nhịn được nuốt nuốt nước miếng, lại nghĩ đến thủ đoạn của cậu trẻ, sau lưng không khỏi mát lạnh, nhanh chóng chụp một tấm ảnh gửi sang cho cậu, nhanh đến đây đi, cháu ngoại trai không chống được.
Thương Vân híp mắt, nhìn thấy động tác nhỏ của Đỗ Vận Trình, lộ ra một nụ cười tà.
Cố Tư ngồi trong xe đang chạy đến nhận được ảnh chụp, cắn răng sai tà xế lái nhanh lên, yêu tinh này! Còn có thằng cháu ngoại Đỗ Vận Trình vô dụng kia, bảo mày nhìn một người cũng không nhìn được.
Biểu diễn trên sân khấu đã đến giai đoạn gay cấn, lại có hai người to khỏe đi lên hỗ động với nam hài lúc trước.
Thương Vân dựa sát lại gần, cánh tay đặt trên vai Đỗ Vận Trình, môi đỏ dán bên tai hắn, “Anh nói, cậu trẻ nhà anh đến đây nhìn thấy hình ảnh này thì sẽ đối với anh thế nào?”
Đỗ Vận Trình lập tức rợn tóc gáy, cảm thấy nguy cơ thật lớn, tính tính thời gian, không phải cậu trẻ đang ở ngay sau lưng hắn đấy chứ? Đỗ Vận Trình không dám quay đầu, chỉ cảm thấy cơ thể nhẹ bỗng, sau đó lập tức bị ném đến góc sofa, Cố Tư đầy mặt tức giận ôm Thương Vân, Thương Vân cười ha ha, lại rót một chén rượu vào miệng.
“Em còn nhỏ, không thể uống rượu.” Cố Tư cướp đi chén rượu.
“Có quan hệ gì, Cố tiên sinh nhất định sẽ không làm một số chuyện không thích hợp với một vị thành niên uống say đúng không? Ừ?” Ánh mắt Thương Vân lơ đãng xẹt qua nửa người dưới của Cố Tư.
Cố Tư liếm liếm đôi môi khô khốc, ánh mắt tối tối, “Tự nhiên sẽ không.”
Thương Vân cười rất làm càn, giữ cằm Cố Tư, “Thích nhất loại ngụy quân tử khẩu thị tâm phi như anh, thưởng cho một chút đi.” Thương Vân dán môi lên môi Cố Tư, nhẹ nhàng chạm một cái.
Tay Cố Tư nâng gáy Thương Vân, ngăn cản hắn rời đi, đưa đầu lưỡi vào trong đôi môi ngọt ngào hắn vẫn luôn mơ đến, thưởng thức hương rượu trong miệng nam hài, Cố Tư cảm thấy có chút say.
Chờ Cố Tư cảm thấy không thích hợp, mới phát hiện thiếu niên trong lòng đã ngủ, không khỏi cười khổ, kỹ năng hôn của mình kém như vậy sao? Còn có thể ngủ mất, nhìn khuôn mặt ngủ vô hại của thiếu niên, đứa bé này cũng thật không có ý thức phòng bị, may mà có mình che chở. Cố Tư ôm ngang lấy thiếu niên, ánh mắt kia ôn nhu có thể nhỏ ra nước, Đỗ Vận Trình nhìn mà nổi da gà rụng đầy đất.
Thấy cậu trẻ đi hắn cũng nhanh chóng đứng lên, không biết lúc hắn nhận được sắp xếp Cố Tư cho mình, có thể phát khóc hay không đây?
Lúc Thương Vân tỉnh lại đang nằm trên giường xốp xốp mềm mềm, nội thất trang trí rất xa hoa, không có mùi thổ hào, thưởng thức của chủ nhân quý khí nội liễm, ngược lại hợp khẩu vị của Thương Vân.
Thương Vân vén chăn lên, trên người một cái áo cũng không có, rất là nhẹ nhàng thoải mái, xem ra đã có người giúp mình tắm qua. Thương Vân tự nhiên mở tủ quần áo, cầm một cái áo sơmi trắng mặc vào, không thể không nói, thân thể mười sáu tuổi này, chiều cao làm Thương Vân rất bất mãn. Sơmi của lão nam nhân kia vậy mà đến ngang đùi Thương Vân, chẳng qua, mình còn nhỏ, chiều cao cái gì, còn tiếp tục phát triển.
Thương Vân tùy ý cài hai ba cái cúc áo, liền đi ra khỏi phòng. Trong phòng không có người, trên còn đặt sandwich trứng rán đang tỏa hơi nóng.
Tiếng chuông điện thoại rất quen thuộc vang lên, Thương Vân phát hiện di động của mình ở trên bàn.
“Bảo bối,” Giọng nói trầm thấp của Cố Tư thông qua di động truyền ra, hắn ở trong văn phòng nhìn Thương Vân mặc trang phục thế kia liền ra khỏi phòng, không thể không cảm thấy may mắn vì mình đã cho toàn bộ người hầu nghỉ làm.
“Cố tiên sinh xưng hô như vậy tôi không gánh nổi.” Thương Vân liếc xéo máy ghi hình, thầm mắng cuồng nhìn trộm. Thương Vân ngồi xuống, hai chân vắt lên nhau, cầm sandwich đưa vào miệng, cảm giác được hơi thở ở đầu kia điện thoại rõ ràng nặng thêm, nhếch nhếch khóe môi, cho anh nhìn trộm!
“Bảo bối đang câu dẫn tôi sao?”
Mặt mũi thật lớn, Thương Vân trợn trắng mắt, cúp điện thoại, chuyên tâm ăn điểm tâm của mình, chờ lát nữa còn phải đến trường.
Cố Tư cười trầm thấp, mở cặp văn kiện trên bàn, “Mày còn không nhanh cút đi!”
Đỗ Vận Trình đang dựng tóc gáy sờ cánh tay cứng đờ, vẻ mặt thảm thiết chuẩn bị đi hoàn thành nhiệm vụ cậu trẻ bố trí, mợ còn chưa vào cửa đâu cháu ngoại trai đã không có nhân quyền, điều này càng làm vững vàng quyết tâm ôm chặt đùi mợ của hắn.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook