Xuyên Nhanh Chi Tra Thụ Không Tra
-
Chương 3-2
Tô Diệu Tuyết thật cẩn thận vòng qua cung nữ đã ngủ, đi đến trước cửa, then cửa nặng hơn so với nàng nghĩ, nàng không dám rất dùng lực, sợ phát ra tiếng vang.
Từng chút từng chút lấy then gỗ ra, Tô Diệu Tuyết mừng thầm một trận, cẩn thận kéo cửa ra, “két” một tiếng, dọa Tô Diệu Tuyết nhảy dựng.
Cung nữ đều ngủ rất cạn, lập tức bừng tỉnh, chạy đến kiểm tra tình huống, “Có ai không?”
Tô Diệu Tuyết túm then cửa gấp giống như kiến bò trên chảo nóng, tuy rằng nàng không có ý thức hoàng quyền gì, nhưng mà cũng biết đạo lý người ở dưới mái hiên không thể không cúi đầu. Nàng cầm then cửa, trốn sang một bên, nhân lúc tiểu cung nữ kiểm tra cửa, vòng ra phía sau nàng, gõ mạnh vào gáy nàng một cái, tiểu cung nữ lập tức mềm nhũn, ngã xuống đất.
“A di đà phật, xin lỗi, xin lỗi.” Hai tay Tô Diệu Tuyết dán cùng một chỗ, nói thật xin lỗi với tiểu cung nữ, sau đó lách người ra khỏi phòng, trong lúc vội vàng cũng quên phải khóa cửa. Cho nên nàng chạy đi không bao lâu liền bị người tuần tra đêm phát hiện.
Chẳng qua lúc này Tô Diệu Tuyết đang mừng rỡ tìm kiếm cửa ra khỏi hoàng cung, không thể không nói nàng nghĩ rất đơn giản, nếu cửa cung dễ ra như vậy mà nói thì sẽ không có cách nói vừa vào cửa cung sâu như biển.
Nàng vội vàng không chọn đường rẽ vào một mảnh rừng trúc, chỉ lo nhìn về phía sau, không cẩn thận đụng vào một người, “Ai nha” một tiếng ngồi xuống đất.
Long Tư Khang vốn đang suy tư một số quốc sự, không biết vì cái gì lại nghĩ đến gương mặt khuynh quốc khuynh thành kia của quốc sư, đúng lúc này vài tiếng sột soạt quấy rầy hắn, một nữ hài tú nữ(1) đang hoảng hốt chạy về phía này, vẫn nhìn về phía sau, giống như có người đang đuổi nàng.
Long Tư Khang cảm thấy thú vị, tuyển tú năm nay hình như có chút ý tứ, tùy ý tú nữ kia đụng vào mình bị bắn ngược ra, ngồi dưới đất.
Không thể không nói, tú nữ này tư sắc thượng đẳng, trên mặt mang theo vẻ kiêu căng, nếu như không có thản thành tương kiến(2) với quốc sư trước đó, hắn nhất định sẽ bị nữ tử này hấp dẫn!
Trong mắt Long Tư Khang tối nghĩa khó hiểu, những tú nữ này nghĩ cái gì hắn tự nhiên là biết, chẳng qua là làm ra vô tình gặp được muốn bò long sàng một bước lên trời mà thôi.
“Đêm hôm khuya khoắt, một người cung nữ, chạy loạn cái gì?” Long Tư Khang nhăn mi, trách cứ nói.
Tô Diệu Tuyết đứng lên, vỗ vỗ bụi trên quần áo, người trước mắt quần áo mộc mạc, không phải nhân vật lớn gì, mệt mình còn tưởng rằng có thể thấy hoàng đế chứ, “Mắc mớ gì đến ngươi? Có gì đặc biệt hơn người, ta mới không lạ gì ở lại trong cung, bà đây liền đi!” Tô Diệu Tuyết trợn trắng mắt, hừ lạnh nói. Không thể không nói, mỹ nhân chính là có ưu thế, động tác thô tục như vậy Tô Diệu Tuyết làm ra lại có đáng yêu nói không nên lời.
Long Tư Khang nheo mắt lại, không đợi nói cái gì, một đợt tiếng bước chân truyền đến, hỗn loạn tiếng quát gọi “Chia nhau đuổi theo, các ngươi qua bên kia”. Tô Diệu Tuyết cả kinh, không dám tiếp tục ở lại, nhấc váy hoang mang rối loạn chạy.
Long Tư Khang suy tư một hồi, ra hiệu gọi ảnh vệ, dặn dò một chút, trong mắt lóe tia sáng khác thường.
Tô Diệu Tuyết tự nhiên rất nhanh bị bắt trở lại, cô cô cung Trữ Tú sai người đặt nàng trên ghế, chuẩn bị dạy nàng chút quy củ trong cung, thứ ra(3) đúng là không lên được mặt bàn.
Đột nhiên bên ngoài có một công công đến, cô cô đối với hắn rất khách khí, công công kia dặn dò vài câu, ý vị sâu xa liếc mắt nhìn Tô Diệu Tuyết chật vật một cái, giơ phất trần lên quay người rời đi.
Sau khi cô cô trở về quái dị nhìn Tô Diệu Tuyết một lần, vẫn là bỏ đi, miễn cho thật vào mắt hoàng đế ăn mệt vẫn là chính mình, khẩu vị của hoàng đế luôn luôn độc đáo.
Cô cô làm ra vẻ phê bình một lần, liền thả nàng về đi ngủ một giấc, ngày mai còn phải tiếp tục chọn, vị này coi như điều động nội bộ.
Tô Diệu Tuyết cũng không ngốc, dáng vẻ cô cô kia vừa rồi như là muốn ăn nàng vậy, nhưng công công kia vừa đến liền thay đổi thái độ, đêm nay mình ra ngoài đụng phải duy nhất một người chính là nam nhân ăn mặc mộc mạc kia, chẳng lẽ là một quan lớn? Sẽ không, khuya khoắt ở trong thâm cung làm sao lại có nam nhân khác, không phải thái giám chính là hoàng đế. Vậy, kia nhất định chính là hoàng đế! Hoàng đế vẫn là rất đẹp trai nha, Tô Diệu Tuyết âm thầm đánh giá, đáng tiếc mà, đó là hoàng đế tọa ủng hậu cung ba nghìn giai lệ, không thì yêu một chút cũng được a!
Long Tư Khang sắp xếp xong, liền chờ lần tiếp theo gặp lại Tô Diệu Tuyết, vốn định trở về nghỉ ngơi, thế nhưng lại ma xui quỷ khiến đi vòng đến thần điện, từ sau khi thấy dung mạo quốc sư, gương mặt kia vẫn luôn vòng quanh trước mắt, đôi con ngươi thanh lãnh kia, luôn muốn làm nó nhuộm lên phong tình khác.
Đèn trong tẩm cung thần điện còn sáng, Nguyên Bảo canh giữ ở cửa, “Quốc sư còn chưa đi ngủ sao?” Long Tư Khang nhăn mi, người này tại sao lại không yêu quý bản thân như vậy.
“Hoàng thượng, Cung thân vương cùng quốc sư còn đang chơi cờ mà!” Nguyên Bảo cười đến mắt híp thành một khe hở.
“Chơi cờ? Đã muộn thế này Tư Lâm còn ở thần điện?” Long Tư Khang bất mãn, Tư Lâm cùng quốc sư quen thuộc như vậy sao, còn có, quốc sư rốt cuộc tên là gì nhỉ? Hình như từ ban đầu vẫn luôn xưng là quốc sư, không gọi tên.
“Cung thân vương đến đây một ngày, kỳ phùng địch thủ, tự nhiên không nhớ rõ thời gian.” Nguyên Bảo khổ ha ha giải thích, làm cái nghề này của hắn, quan trọng cuối cùng chính là biết sát ngôn quan sắc(4).
“Vậy quốc sư dùng bữa tối chưa?” Long Tư Khang đen mặt, kỳ nghệ(5) của mình không đến đâu, không thì khẳng định đại chiến ba trăm hiệp với quốc sư.
“Là chưa.” Nhớ đến cái này Nguyên Bảo lại khó xử, chủ nhân không biết yêu quý thân thể thì phải làm thế nào!
“Ngươi đi chuẩn bị chút đồ ăn khuya đến, ta vào xem.” Long Tư Khang cũng không biết mình vì sao giận, dù sao chỉ là không bằng lòng người này không yêu quý thân thể.
“Vâng,” Nguyên Bảo vui tươi hớn hở chạy đi sai nhà bếp chuẩn bị.
Long Tư Khang đẩy cửa đi vào, quốc sư không đeo mặt nạ, một tay chống đầu nhắm mắt dưỡng thần, Long Tư Lâm đang lẳng lặng thưởng thức dung mạo quốc sư, lúc này đang định đưa tay sờ lên hồ điệp màu tím kia, vừa vặn bị Long Tư Khang đánh gãy.
“Tư Lâm, ngươi làm cái gì?” Long Tư Khang lập tức đen mặt, đăng đồ tử(6) này là muốn khinh bạc quốc sư sao!
“Không có gì, sao hoàng huynh lại đến đây?” Thanh âm của Long Tư Lâm rất nhỏ, sợ bừng tỉnh người trong mộng.
“Xem ra ta đến không đúng lúc nhỉ!” Long Tư Khang như cười như không nhìn đệ đệ của mình.
Long Tư Lâm gật gật đầu, quả thật không đúng lúc, bản thân đang vui vẻ, dung mạo của quốc sư, có nhìn thế nào cũng thấy không đủ.
Long Tư Khang đen mặt, “Không có việc gì về sau ít đến nơi này!”
Long Tư Lâm nghiền ngẫm nhìn hoàng huynh của mình, “Hoàng huynh hậu cung ba nghìn giai lệ, ta chỉ một quốc sư, hoàng huynh không thể rất bá đạo!” Về quốc sư, hắn cũng không định nhượng bộ.
“Ngươi!” Long Tư Khang cao giọng, từng chữ gϊếŧ tâm a, dùng những dong chi tục phấn(7) kia so sánh với quốc sư quả thật chính là khinh nhờn, nhưng đây lại là sự thật, những nữ nhân kia thật sự ở hậu cung của mình, còn từng được mình sủng hạnh, nghĩ đến đây, dáng vẻ bệ vệ của Long Tư Khang tán đi, bản thân mình quả thật không xứng với quốc sư.
Thương Vân giả vờ ngủ say rũ đầu xuống, kém một chút thì đập lên bàn, mơ mơ màng màng tỉnh lại, “Hoàng thượng, Cung thần vương, tại sao các ngươi lại ở đây?”
Long Tư Lâm vui vẻ, “Chúng ta đang chơi cờ mà, ngươi ngủ, ta cũng không đánh thức ngươi.”
Thương Vân gật gật đầu, tìm mặt nạ, đeo lên mặt, “Hoàng thượng, Cung thân vương xin cứ tự tiện, thần muốn đi nghỉ ngơi.”
Thương Vân cũng không đợi hai người phản ứng, nhàn nhã rời đại sảnh, đi về phía nội điện, để mặc hai người kia mắt to trừng mắt nhỏ, Nguyên Bảo không nhìn thấy chủ nhân nhà mình, bưng bữa khuya đi đường vòng đưa đến phòng ngủ.
Hai huynh đệ thấy không có hứng thú, cũng phần mình rời đi, đề tài lúc trước không nhắc lại nữa, nhưng cũng âm thầm phân cao thấp, xem cuối cùng hươu chết vào tay ai.
Thương Vân chơi hai người một vố tự nhiên ngủ vô cùng thơm ngọt, hơn nữa rất không khách khí cài lên cho hai người cái mũ trông mặt bắt hình dong, phải biết, Long Tư Lâm chính là ra sức lớn trong chuyện nguyên thân bị xử cực hình.
Nguyên thân coi như là một nhân vật phản diện nhỉ, bởi vì hoàng đế không nghe lời hắn chuyện Tô Diệu Tuyết, ghi hận trong lòng, các loại vu oan hãm hại Tô Diệu Tuyết, nhất là sau khi nàng lưu lạc dân gian, các loại ám sát chưa từng dừng lại.
Chẳng qua những thủ đoạn này không chỉ không bẻ ngã nữ chính, ngược lại làm cho nàng càng ngày càng mạnh, rơi xuống vách núi cũng có thể gặp được thế ngoại cao nhân, không chỉ cứu nàng, còn truyền thụ cho nàng võ công cao cường, đây là trụ cột để nàng cùng Cầu Bạch tương ái tương sát.
Càng không nói sau này dựa vào võ công cao cường luận bàn với Nhạc Thu Vũ con trai minh chủ võ lâm, tương ái tương sát với giáo chủ Ma giáo Cầu Bạch, còn âm sai dương thác cứu đại tướng quân Tần Đan một mạng, nữ giả trang nam lên chiến trường, sau đó chắn tên cho tướng quân, thân trúng độc lạ. Vì thế thần y Lam Tử liền có cơ hội lên sàn.
Nói tóm lại, chính là nữ chính cần cái gì, nam nhân mang theo cái đó liền sẽ xuất hiện, làm cho nàng tình hữu độc chung(8), sau đó tương tương nhưỡng nhưỡng(9), vô tư dâng hiến, cho dù là khó xử nữ chính cũng là vì hấp dẫn sự chú ý hoặc là vì độc chiếm nàng. Tung các loại cẩu huyết, mỗi khi Thương Vân nghĩ đến liền cảm thấy đau cả đầu, nv rất nhiều, bệnh lười của hắn phát tác, chỉ muốn làm một quản lý viên im lặng.
Mà Tô Diệu Tuyết bị Thương Vân nguyền rủa đủ loại đang kinh hỉ nhìn nam nhân ngồi trên ghế rồng, người nhìn thấy đêm đó quả nhiên là hoàng đế, Long Tư Khang thay long bào khí vũ hiên ngang, khí độ bất phàm, không nộ mà uy, rất phù hợp thẩm mỹ của Tô Diệu Tuyết.
Long Tư Khang nhìn biểu tình thay đổi trên mặt nàng, có chút hứng thú, đưa nữ nhân này vào hậu cung mà nói hẳn là có thể nhấc lên một đợt sóng gió đúng không! Cho những nữ nhân kia tự đấu với nhau đi, đừng ảnh hưởng ta bồi dưỡng cảm tình với quốc sư.
“Nhị nữ Tô Diệu Tuyết nhà thừa tướng tài đức vẹn toàn, đoan trang hiền thục, tri thư đạt lễ(10), đặc biệt phong làm Tuyết tần, ban thưởng ở cung Thuần Di, khâm thử.” Chung Đức công công cầm thánh chỉ đọc trước cung Trữ Tú.
Tô Diệu Tuyết mặt lộ vẻ vui mừng, mấy ngày nay mình cũng hiểu một chút tình trạng triều đại giá không nay, phân biệt đích thứ vô cùng nghiêm khắc, thứ nữ giống như mình vào cung, bình thường đều là bắt đầu từ đáp ứng(11), không chọn trúng thì trực tiếp đi làm cung nữ. Hoàng đế cố ý ban chỉ trực tiếp phong tần như vậy sợ rằng mình là người đầu tiên, quả nhiên mình là đặc biệt sao, nhân sĩ xuyên việt đều là có ưu đãi đặc biệt đúng không!
Tô Diệu Tuyết lĩnh chỉ tạ ơn, dọn vào cung điện thuộc về mình trong ánh mắt hâm mộ ghen tị hận của chúng tú nữ, rộng mở sáng sủa, Tô Diệu Tuyết rất là thích.
Tô Diệu Tuyết nhìn nữ nhân trong gương đồng cực lớn, không khỏi đắc ý, bề ngoài của Tô Diệu Tuyết này tốt hơn bản thân trước kia nhiều, chẳng trách hoàng đế vừa thấy liền phong tần nhận sủng, quả nhiên, nam nhân đều là háo sắc, không một thứ tốt. Ấn tượng đầu tiên của Tô Diệu Tuyết với Long Tư Khang giảm đến đáy cốc, lộ ra một ánh mắt khinh thường.
Sau khi Thương Vân biết được tin tức cũng không nói cái gì, lúc này mình cũng không định ngăn cản, đầu óc hắn ngược lại là bình thường, phong tần, mà không phải trực tiếp phong hậu. Chẳng qua lúc này Thương Vân không rảnh để ý hắn, chuyện đầu tiên có liên quan đến uy vọng của quốc sư giảm đi sắp bắt đầu. Bởi vì quốc sư cầu mưa thành công, giải quyết đại hạn ở phương bắc, thế nhưng mưa lớn liên miên, rơi xuống mãi không xong, dần dần mở rộng về phía nam, đế đô cũng là mưa dầm rả rích, rốt cuộc dẫn đến lũ lụt trăm năm không gặp. Hoàng đế chế tạo dư luận, nói là quốc sư cầu mưa quá độ tạo thành, quốc sư chỉ biết cầu mưa, không biết ngừng mưa, làm cho dân chúng bắn ngược, quốc sư bị kéo xuống thần đàn.
Lần này, Thương Vân phải cầu cái trời nắng cho bọn họ nhìn xem, một đám hương ba lão chưa thấy qua việc đời!
(1) Tú nữ: những cô gái được đưa vào cung để tuyển làm phi tần cho vua
(2) Thản thành tương kiến: hai người chân thành đối đãi đối phương, không chút giữ lại nói ý nghĩ của mình cho đối phương biết
(3) Thứ ra: do thị thiếp sinh ra
(4) Sát ngôn quan sắc: nhìn sắc mặt người khác mà đoán được ý nghĩ của người đó từ đó nói ra những lời đúng ý đối phương
(5) Kỳ nghệ: tài đánh cờ
(6) Đăng đồ tử: trong [Đăng đồ tử háo sắc phú] thời chiến quốc của Tống Ngọc nước Sở. Không rõ có phải nhân vật có thật hay không, đại biểu cho những kẻ háo sắc
(7) Dong chi tục phấn: chỉ những nữ tử tầm thường, không có hàm dưỡng không có văn hóa
(8) Tình hữu độc chung: đặc biệt có cảm tình với một người hoặc một việc, đem tất cả cảm tình, tâm tư tập trung vào người hoặc việc đó
(9) Tương tương nhưỡng nhưỡng: khanh khanh ta ta ân ái tình tứ với nhau
(10) Tri thư đạt lễ: người có văn hóa giáo dưỡng
(11) Đáp ứng: chức vị thấp nhất trong hậu cung
Từng chút từng chút lấy then gỗ ra, Tô Diệu Tuyết mừng thầm một trận, cẩn thận kéo cửa ra, “két” một tiếng, dọa Tô Diệu Tuyết nhảy dựng.
Cung nữ đều ngủ rất cạn, lập tức bừng tỉnh, chạy đến kiểm tra tình huống, “Có ai không?”
Tô Diệu Tuyết túm then cửa gấp giống như kiến bò trên chảo nóng, tuy rằng nàng không có ý thức hoàng quyền gì, nhưng mà cũng biết đạo lý người ở dưới mái hiên không thể không cúi đầu. Nàng cầm then cửa, trốn sang một bên, nhân lúc tiểu cung nữ kiểm tra cửa, vòng ra phía sau nàng, gõ mạnh vào gáy nàng một cái, tiểu cung nữ lập tức mềm nhũn, ngã xuống đất.
“A di đà phật, xin lỗi, xin lỗi.” Hai tay Tô Diệu Tuyết dán cùng một chỗ, nói thật xin lỗi với tiểu cung nữ, sau đó lách người ra khỏi phòng, trong lúc vội vàng cũng quên phải khóa cửa. Cho nên nàng chạy đi không bao lâu liền bị người tuần tra đêm phát hiện.
Chẳng qua lúc này Tô Diệu Tuyết đang mừng rỡ tìm kiếm cửa ra khỏi hoàng cung, không thể không nói nàng nghĩ rất đơn giản, nếu cửa cung dễ ra như vậy mà nói thì sẽ không có cách nói vừa vào cửa cung sâu như biển.
Nàng vội vàng không chọn đường rẽ vào một mảnh rừng trúc, chỉ lo nhìn về phía sau, không cẩn thận đụng vào một người, “Ai nha” một tiếng ngồi xuống đất.
Long Tư Khang vốn đang suy tư một số quốc sự, không biết vì cái gì lại nghĩ đến gương mặt khuynh quốc khuynh thành kia của quốc sư, đúng lúc này vài tiếng sột soạt quấy rầy hắn, một nữ hài tú nữ(1) đang hoảng hốt chạy về phía này, vẫn nhìn về phía sau, giống như có người đang đuổi nàng.
Long Tư Khang cảm thấy thú vị, tuyển tú năm nay hình như có chút ý tứ, tùy ý tú nữ kia đụng vào mình bị bắn ngược ra, ngồi dưới đất.
Không thể không nói, tú nữ này tư sắc thượng đẳng, trên mặt mang theo vẻ kiêu căng, nếu như không có thản thành tương kiến(2) với quốc sư trước đó, hắn nhất định sẽ bị nữ tử này hấp dẫn!
Trong mắt Long Tư Khang tối nghĩa khó hiểu, những tú nữ này nghĩ cái gì hắn tự nhiên là biết, chẳng qua là làm ra vô tình gặp được muốn bò long sàng một bước lên trời mà thôi.
“Đêm hôm khuya khoắt, một người cung nữ, chạy loạn cái gì?” Long Tư Khang nhăn mi, trách cứ nói.
Tô Diệu Tuyết đứng lên, vỗ vỗ bụi trên quần áo, người trước mắt quần áo mộc mạc, không phải nhân vật lớn gì, mệt mình còn tưởng rằng có thể thấy hoàng đế chứ, “Mắc mớ gì đến ngươi? Có gì đặc biệt hơn người, ta mới không lạ gì ở lại trong cung, bà đây liền đi!” Tô Diệu Tuyết trợn trắng mắt, hừ lạnh nói. Không thể không nói, mỹ nhân chính là có ưu thế, động tác thô tục như vậy Tô Diệu Tuyết làm ra lại có đáng yêu nói không nên lời.
Long Tư Khang nheo mắt lại, không đợi nói cái gì, một đợt tiếng bước chân truyền đến, hỗn loạn tiếng quát gọi “Chia nhau đuổi theo, các ngươi qua bên kia”. Tô Diệu Tuyết cả kinh, không dám tiếp tục ở lại, nhấc váy hoang mang rối loạn chạy.
Long Tư Khang suy tư một hồi, ra hiệu gọi ảnh vệ, dặn dò một chút, trong mắt lóe tia sáng khác thường.
Tô Diệu Tuyết tự nhiên rất nhanh bị bắt trở lại, cô cô cung Trữ Tú sai người đặt nàng trên ghế, chuẩn bị dạy nàng chút quy củ trong cung, thứ ra(3) đúng là không lên được mặt bàn.
Đột nhiên bên ngoài có một công công đến, cô cô đối với hắn rất khách khí, công công kia dặn dò vài câu, ý vị sâu xa liếc mắt nhìn Tô Diệu Tuyết chật vật một cái, giơ phất trần lên quay người rời đi.
Sau khi cô cô trở về quái dị nhìn Tô Diệu Tuyết một lần, vẫn là bỏ đi, miễn cho thật vào mắt hoàng đế ăn mệt vẫn là chính mình, khẩu vị của hoàng đế luôn luôn độc đáo.
Cô cô làm ra vẻ phê bình một lần, liền thả nàng về đi ngủ một giấc, ngày mai còn phải tiếp tục chọn, vị này coi như điều động nội bộ.
Tô Diệu Tuyết cũng không ngốc, dáng vẻ cô cô kia vừa rồi như là muốn ăn nàng vậy, nhưng công công kia vừa đến liền thay đổi thái độ, đêm nay mình ra ngoài đụng phải duy nhất một người chính là nam nhân ăn mặc mộc mạc kia, chẳng lẽ là một quan lớn? Sẽ không, khuya khoắt ở trong thâm cung làm sao lại có nam nhân khác, không phải thái giám chính là hoàng đế. Vậy, kia nhất định chính là hoàng đế! Hoàng đế vẫn là rất đẹp trai nha, Tô Diệu Tuyết âm thầm đánh giá, đáng tiếc mà, đó là hoàng đế tọa ủng hậu cung ba nghìn giai lệ, không thì yêu một chút cũng được a!
Long Tư Khang sắp xếp xong, liền chờ lần tiếp theo gặp lại Tô Diệu Tuyết, vốn định trở về nghỉ ngơi, thế nhưng lại ma xui quỷ khiến đi vòng đến thần điện, từ sau khi thấy dung mạo quốc sư, gương mặt kia vẫn luôn vòng quanh trước mắt, đôi con ngươi thanh lãnh kia, luôn muốn làm nó nhuộm lên phong tình khác.
Đèn trong tẩm cung thần điện còn sáng, Nguyên Bảo canh giữ ở cửa, “Quốc sư còn chưa đi ngủ sao?” Long Tư Khang nhăn mi, người này tại sao lại không yêu quý bản thân như vậy.
“Hoàng thượng, Cung thân vương cùng quốc sư còn đang chơi cờ mà!” Nguyên Bảo cười đến mắt híp thành một khe hở.
“Chơi cờ? Đã muộn thế này Tư Lâm còn ở thần điện?” Long Tư Khang bất mãn, Tư Lâm cùng quốc sư quen thuộc như vậy sao, còn có, quốc sư rốt cuộc tên là gì nhỉ? Hình như từ ban đầu vẫn luôn xưng là quốc sư, không gọi tên.
“Cung thân vương đến đây một ngày, kỳ phùng địch thủ, tự nhiên không nhớ rõ thời gian.” Nguyên Bảo khổ ha ha giải thích, làm cái nghề này của hắn, quan trọng cuối cùng chính là biết sát ngôn quan sắc(4).
“Vậy quốc sư dùng bữa tối chưa?” Long Tư Khang đen mặt, kỳ nghệ(5) của mình không đến đâu, không thì khẳng định đại chiến ba trăm hiệp với quốc sư.
“Là chưa.” Nhớ đến cái này Nguyên Bảo lại khó xử, chủ nhân không biết yêu quý thân thể thì phải làm thế nào!
“Ngươi đi chuẩn bị chút đồ ăn khuya đến, ta vào xem.” Long Tư Khang cũng không biết mình vì sao giận, dù sao chỉ là không bằng lòng người này không yêu quý thân thể.
“Vâng,” Nguyên Bảo vui tươi hớn hở chạy đi sai nhà bếp chuẩn bị.
Long Tư Khang đẩy cửa đi vào, quốc sư không đeo mặt nạ, một tay chống đầu nhắm mắt dưỡng thần, Long Tư Lâm đang lẳng lặng thưởng thức dung mạo quốc sư, lúc này đang định đưa tay sờ lên hồ điệp màu tím kia, vừa vặn bị Long Tư Khang đánh gãy.
“Tư Lâm, ngươi làm cái gì?” Long Tư Khang lập tức đen mặt, đăng đồ tử(6) này là muốn khinh bạc quốc sư sao!
“Không có gì, sao hoàng huynh lại đến đây?” Thanh âm của Long Tư Lâm rất nhỏ, sợ bừng tỉnh người trong mộng.
“Xem ra ta đến không đúng lúc nhỉ!” Long Tư Khang như cười như không nhìn đệ đệ của mình.
Long Tư Lâm gật gật đầu, quả thật không đúng lúc, bản thân đang vui vẻ, dung mạo của quốc sư, có nhìn thế nào cũng thấy không đủ.
Long Tư Khang đen mặt, “Không có việc gì về sau ít đến nơi này!”
Long Tư Lâm nghiền ngẫm nhìn hoàng huynh của mình, “Hoàng huynh hậu cung ba nghìn giai lệ, ta chỉ một quốc sư, hoàng huynh không thể rất bá đạo!” Về quốc sư, hắn cũng không định nhượng bộ.
“Ngươi!” Long Tư Khang cao giọng, từng chữ gϊếŧ tâm a, dùng những dong chi tục phấn(7) kia so sánh với quốc sư quả thật chính là khinh nhờn, nhưng đây lại là sự thật, những nữ nhân kia thật sự ở hậu cung của mình, còn từng được mình sủng hạnh, nghĩ đến đây, dáng vẻ bệ vệ của Long Tư Khang tán đi, bản thân mình quả thật không xứng với quốc sư.
Thương Vân giả vờ ngủ say rũ đầu xuống, kém một chút thì đập lên bàn, mơ mơ màng màng tỉnh lại, “Hoàng thượng, Cung thần vương, tại sao các ngươi lại ở đây?”
Long Tư Lâm vui vẻ, “Chúng ta đang chơi cờ mà, ngươi ngủ, ta cũng không đánh thức ngươi.”
Thương Vân gật gật đầu, tìm mặt nạ, đeo lên mặt, “Hoàng thượng, Cung thân vương xin cứ tự tiện, thần muốn đi nghỉ ngơi.”
Thương Vân cũng không đợi hai người phản ứng, nhàn nhã rời đại sảnh, đi về phía nội điện, để mặc hai người kia mắt to trừng mắt nhỏ, Nguyên Bảo không nhìn thấy chủ nhân nhà mình, bưng bữa khuya đi đường vòng đưa đến phòng ngủ.
Hai huynh đệ thấy không có hứng thú, cũng phần mình rời đi, đề tài lúc trước không nhắc lại nữa, nhưng cũng âm thầm phân cao thấp, xem cuối cùng hươu chết vào tay ai.
Thương Vân chơi hai người một vố tự nhiên ngủ vô cùng thơm ngọt, hơn nữa rất không khách khí cài lên cho hai người cái mũ trông mặt bắt hình dong, phải biết, Long Tư Lâm chính là ra sức lớn trong chuyện nguyên thân bị xử cực hình.
Nguyên thân coi như là một nhân vật phản diện nhỉ, bởi vì hoàng đế không nghe lời hắn chuyện Tô Diệu Tuyết, ghi hận trong lòng, các loại vu oan hãm hại Tô Diệu Tuyết, nhất là sau khi nàng lưu lạc dân gian, các loại ám sát chưa từng dừng lại.
Chẳng qua những thủ đoạn này không chỉ không bẻ ngã nữ chính, ngược lại làm cho nàng càng ngày càng mạnh, rơi xuống vách núi cũng có thể gặp được thế ngoại cao nhân, không chỉ cứu nàng, còn truyền thụ cho nàng võ công cao cường, đây là trụ cột để nàng cùng Cầu Bạch tương ái tương sát.
Càng không nói sau này dựa vào võ công cao cường luận bàn với Nhạc Thu Vũ con trai minh chủ võ lâm, tương ái tương sát với giáo chủ Ma giáo Cầu Bạch, còn âm sai dương thác cứu đại tướng quân Tần Đan một mạng, nữ giả trang nam lên chiến trường, sau đó chắn tên cho tướng quân, thân trúng độc lạ. Vì thế thần y Lam Tử liền có cơ hội lên sàn.
Nói tóm lại, chính là nữ chính cần cái gì, nam nhân mang theo cái đó liền sẽ xuất hiện, làm cho nàng tình hữu độc chung(8), sau đó tương tương nhưỡng nhưỡng(9), vô tư dâng hiến, cho dù là khó xử nữ chính cũng là vì hấp dẫn sự chú ý hoặc là vì độc chiếm nàng. Tung các loại cẩu huyết, mỗi khi Thương Vân nghĩ đến liền cảm thấy đau cả đầu, nv rất nhiều, bệnh lười của hắn phát tác, chỉ muốn làm một quản lý viên im lặng.
Mà Tô Diệu Tuyết bị Thương Vân nguyền rủa đủ loại đang kinh hỉ nhìn nam nhân ngồi trên ghế rồng, người nhìn thấy đêm đó quả nhiên là hoàng đế, Long Tư Khang thay long bào khí vũ hiên ngang, khí độ bất phàm, không nộ mà uy, rất phù hợp thẩm mỹ của Tô Diệu Tuyết.
Long Tư Khang nhìn biểu tình thay đổi trên mặt nàng, có chút hứng thú, đưa nữ nhân này vào hậu cung mà nói hẳn là có thể nhấc lên một đợt sóng gió đúng không! Cho những nữ nhân kia tự đấu với nhau đi, đừng ảnh hưởng ta bồi dưỡng cảm tình với quốc sư.
“Nhị nữ Tô Diệu Tuyết nhà thừa tướng tài đức vẹn toàn, đoan trang hiền thục, tri thư đạt lễ(10), đặc biệt phong làm Tuyết tần, ban thưởng ở cung Thuần Di, khâm thử.” Chung Đức công công cầm thánh chỉ đọc trước cung Trữ Tú.
Tô Diệu Tuyết mặt lộ vẻ vui mừng, mấy ngày nay mình cũng hiểu một chút tình trạng triều đại giá không nay, phân biệt đích thứ vô cùng nghiêm khắc, thứ nữ giống như mình vào cung, bình thường đều là bắt đầu từ đáp ứng(11), không chọn trúng thì trực tiếp đi làm cung nữ. Hoàng đế cố ý ban chỉ trực tiếp phong tần như vậy sợ rằng mình là người đầu tiên, quả nhiên mình là đặc biệt sao, nhân sĩ xuyên việt đều là có ưu đãi đặc biệt đúng không!
Tô Diệu Tuyết lĩnh chỉ tạ ơn, dọn vào cung điện thuộc về mình trong ánh mắt hâm mộ ghen tị hận của chúng tú nữ, rộng mở sáng sủa, Tô Diệu Tuyết rất là thích.
Tô Diệu Tuyết nhìn nữ nhân trong gương đồng cực lớn, không khỏi đắc ý, bề ngoài của Tô Diệu Tuyết này tốt hơn bản thân trước kia nhiều, chẳng trách hoàng đế vừa thấy liền phong tần nhận sủng, quả nhiên, nam nhân đều là háo sắc, không một thứ tốt. Ấn tượng đầu tiên của Tô Diệu Tuyết với Long Tư Khang giảm đến đáy cốc, lộ ra một ánh mắt khinh thường.
Sau khi Thương Vân biết được tin tức cũng không nói cái gì, lúc này mình cũng không định ngăn cản, đầu óc hắn ngược lại là bình thường, phong tần, mà không phải trực tiếp phong hậu. Chẳng qua lúc này Thương Vân không rảnh để ý hắn, chuyện đầu tiên có liên quan đến uy vọng của quốc sư giảm đi sắp bắt đầu. Bởi vì quốc sư cầu mưa thành công, giải quyết đại hạn ở phương bắc, thế nhưng mưa lớn liên miên, rơi xuống mãi không xong, dần dần mở rộng về phía nam, đế đô cũng là mưa dầm rả rích, rốt cuộc dẫn đến lũ lụt trăm năm không gặp. Hoàng đế chế tạo dư luận, nói là quốc sư cầu mưa quá độ tạo thành, quốc sư chỉ biết cầu mưa, không biết ngừng mưa, làm cho dân chúng bắn ngược, quốc sư bị kéo xuống thần đàn.
Lần này, Thương Vân phải cầu cái trời nắng cho bọn họ nhìn xem, một đám hương ba lão chưa thấy qua việc đời!
(1) Tú nữ: những cô gái được đưa vào cung để tuyển làm phi tần cho vua
(2) Thản thành tương kiến: hai người chân thành đối đãi đối phương, không chút giữ lại nói ý nghĩ của mình cho đối phương biết
(3) Thứ ra: do thị thiếp sinh ra
(4) Sát ngôn quan sắc: nhìn sắc mặt người khác mà đoán được ý nghĩ của người đó từ đó nói ra những lời đúng ý đối phương
(5) Kỳ nghệ: tài đánh cờ
(6) Đăng đồ tử: trong [Đăng đồ tử háo sắc phú] thời chiến quốc của Tống Ngọc nước Sở. Không rõ có phải nhân vật có thật hay không, đại biểu cho những kẻ háo sắc
(7) Dong chi tục phấn: chỉ những nữ tử tầm thường, không có hàm dưỡng không có văn hóa
(8) Tình hữu độc chung: đặc biệt có cảm tình với một người hoặc một việc, đem tất cả cảm tình, tâm tư tập trung vào người hoặc việc đó
(9) Tương tương nhưỡng nhưỡng: khanh khanh ta ta ân ái tình tứ với nhau
(10) Tri thư đạt lễ: người có văn hóa giáo dưỡng
(11) Đáp ứng: chức vị thấp nhất trong hậu cung
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook