Xuyên Nhanh Chi Nữ Phối Tài Thị Lão Đại
-
20: Cậu Nói Tôi Không Xứng Vậy Thì Để Cậu Xem Thử
Khuôn mặt tuyệt đẹp của Bạch Sương trở nên lạnh lùng, quay người lại, nhìn vào người nam sinh nói chuyện, ánh mắt nghiêm túc, "Cậu nói lại lần nữa."
Nam sinh bị ánh mắt của Bạch Sương dọa sợ.
Nhưng bởi vì lời nói lần này của hắn âm thanh quá lớn, gần như tất cả mọi người trên quảng trường đều tập trung nhìn vào hắn ta.
Nếu như vào lúc này hắn tỏ ra sợ hãi, vậy sau này hắn làm sao còn mặt mũi mà lăn lộn trong Đế Đại này được nữa?
Tôn nghiêm của một người đàn ông có còn cần nữa không chứ?
Chuyện quan trọng hơn là, cái thằng gọi là Bạc Nghịch vốn dĩ đúng như hắn nói mà.
Sự thật này, vì sao hắn không thể nói chứ?
Thế là, cho dù trong lòng nam sinh sợ hãi, nhưng vẫn vô cùng cứng rắn, mang những lời vừa nói lúc nãy lặp lại thêm một lần nữa.
Thần sắc của Bạch Sương càng thêm lãnh khốc, cô nhẹ nhàng khởi động tay, còn chưa ra tay, liền bị tay của Bạc Nghịch ở bên cạnh nhẹ nhàng ấn trở lại.
Bạch Sương không hiểu ngẩn đầu lên nhìn cậu, cậu cười nhẹ với Bạch Sương.
Trong bốn năm nay, số lần Bạc Nghịch cười càng ngày càng nhiều, nụ cười cũng đã không còn cứng nhắc như trước nữa.
Cậu đã thay đổi hoàn toàn so với trước kia gặp cô, giờ đây nụ cười của cậu đã biến thành vô cùng tự nhiên, cũng vô cùng mê người.
Những cô nữ sinh trên quảng trường ánh mắt như có tia lửa đạn, cả khuôn mặt đỏ lên, hận không thể biến thành người đang đứng bên cạnh Bạc Nghịch!
"Cậu hỏi tôi có tư cách gì để a Sương làm bạn gái tôi, phải không?" Bạc Nghịch đi đến trước mặt nam sinh, từ trên cao nhìn xuống hỏi.
Thân hình của cậu vô cùng ưu việt, cao hơn nam sinh gần nửa đầu, khoảng cách giữa hai người bọn họ quá gần, nam sinh không thể không ngẩn đầu lên nhìn cậu.
Thế là trong mắt những người vây xem bên cạnh, nhìn về phía cạnh khí thế, thì nam sinh đã thua Bạc Nghịch.
Nam sinh vội lùi về sau một bước, từ xấu hổ thành tức giận nói: "Lời tôi nói đã rõ ràng đến vậy rồi, cậu không có tai sao?"
Bạc Nghịch cười, cậu cười vô cùng thản nhiên không hề để tâm đến những lời hắn nói, giống như đang nhìn thấy hắn khiêu khích một con kiến vậy.
Bạc Nghịch gọi một cuộc điện thoại, cả quá trình cuộc gọi chỉ có mấy từ "Là tôi", "Ừ", "Tôi đang ở quảng trường."
Sau đó liền ngắt điện thoại, một bộ dạng đang đợi người tới.
Nam sinh có chút sợ hãi, dù gì cũng đang đối mặt với một người vừa bước từ trong nhà tù ra, với cả người này hình như vừa gọi điện thoại kêu người tới.
Hắn nhịn không được mà nói: "Ở đây là Đế Đại, cho dù cậu có gọi mấy người tới, cậu cũng không có cách nào đánh được tôi, càng không thể bắt tôi thừa nhận rằng cậu có tư cách!"
Những lời này vừa nói, đám học sinh vây xem liền có chút bắt đầu muốn bênh vực kẻ yếu.
"Nghe nói năm xưa cậu ta ngồi tù nguyên nhân có liên quan đến việc đánh người trong phòng thi, làm sao vừa được thả ra đã quay lại đường cũ rồi, xem ra bị giam cũng không làm cậu ta nhớ!"
"Nữ thần làm sao mà có thể nhìn trúng cậu ta được chứ, chẳng lẽ lại là thanh mai trúc mã thời học sinh sao?"
"Ở đây là Đế Đại, không phải là trường Nhất Trung Ổ Thành bốn năm trước, cậu quang minh chính đại gọi người tới đánh nhau, vậy có phải quá không để Đế Đại vào trong mắt rồi không?"
Bạch Sương nắm chặt nắm đấm, hơi hơi vùng vẫy, muốn tránh khỏi sự ràng buộc của Bạc Nghịch.
Bạc Nghịch cảm nhận được tâm tình của cô không ổn định, hạ ánh mắt xuống nhìn cô, thanh âm nhẹ nhàng, "Ngoan, đừng động."
"Nhưng mà bọn họ ức hiếp cậu." Bạch Sương vẫn giống như mấy năm trước, "Tôi đã nói rồi, tôi sẽ luôn luôn bảo vệ cậu."
Lòng Bạc Nghịch ấm áp, khóe miệng giương lên một độ cong càng lớn, "Không sao, rất nhanh thôi sẽ kết thúc, tin tưởng tôi."
Trên quảng trường ồn ào bàn luận, có học sinh âm thầm lấy điện thoại ra ghi hình.
Không đến mấy phút sau, hiệu trưởng vội vàng hấp tấp tới.
"Xin hỏi, cậu chính là Nhà nghiên cứu khoa học Bạc Nghịch sao?" Bởi vì chạy tới, cho nên hiệu trưởng thở gấp lợi hại, nhưng vẫn bận rộn mà hỏi.
Bạc Nghịch gật đầu, thần sắc điềm tĩnh.
"Quá tốt rồi! Cuối cùng tôi cũng đợi được cậu tới! Vậy từ kỳ sau trở đi, nhờ cậu tới Đế Đại giảng dạy rồi, kể cho đám trẻ biết được câu chuyện của cậu, khụ khụ khụ!"
Hiệu trưởng kích động đến ho, sắc mặt đỏ lên, vẫn không thể ngăn cản được đôi mắt lấp la lấp lánh với tâm tình vô cùng hào hứng của ông.
Hiệu trưởng Đế Đại rất bận rộn, trong một năm đám học sinh cũng chỉ gặp được ông mấy lần, lần này gặp ông, đã thực sự quá kinh ngạc rồi.
Lại nghe lời ông nói, mỗi người đều trợn mắt há hốc mồm, có thể nhét vừa một quả trứng vào miệng.
Cái..
cái..
gì?
Nhà nghiên cứu khoa học? Bạc Nghịch vậy mà lại là nhà nghiên cứu khoa học?
Cậu ấy còn tới Đế Đại làm giảng viên?
Nghe ý tứ của hiệu trưởng, giống như rất lâu trước đây đã mời Bạc Nghịch tới giảng dạy, nhưng Bạc Nghịch vẫn luôn không có thời gian?
Trời ơi, đây là thế giới ảo tưởng sao?
Trong bốn năm nay Bạc Nghịch không phải luôn luôn bị nhốt ở trong tù sao, cậu ta sao lại lắc mình một cái liền biến thành nhà nghiên cứu khoa học của quốc gia rồi.
Mà còn đến mức được hiệu trưởng tâm tâm niệm niệm, muốn mời cậu ta tới Đế Đại làm giảng viên?
Cậu ta từ lúc nào mà biến thành lợi hại đến như vậy?
"Hiệu, hiệu trưởng, người có phải nhận lầm rồi không, có phải có một người khác cùng tên cùng họ là Bạc Nghịch không?" Nam sinh vẫn chưa chết tâm.
Hiệu trưởng trách mắng một tiếng, "Hồ đồ! Tôi làm sao có thể nhận nhầm người chứ?"
Cậu ấy chính là nhà nghiên cứu khoa học Bạc Nghịch, tôi lúc nãy hỏi một câu, chỉ là bởi vì từ trước tới nay chỉ mới nhìn thấy ảnh của cậu ấy, nhìn thấy người thật có một chút không dám nhận mà thôi! "
Lời nói của hiểu trưởng, đập tan hi vọng cuối cùng của nam sinh, hắn ta vừa thấy nhục nhã vừa thấy xấu hổ, cúi thấp đầu, thui thủi định rời đi.
" Đợi đã.
"Bạch Sương đột nhiên gọi hắn lại.
Ánh mắt nam sinh sáng lên, chẳng lẽ sự tình còn có thể xoay chuyển?
Bạch Sương câu lên một nụ cười lạnh, không dung thứ mà nói:" Xin lỗi.
"
Nam sinh cảm thấy Bạch Sương muốn làm hắn khó coi trước mặt tất cả mọi người, thế là lại cứng miệng," Cho dù Bạc Nghịch là nhà nghiên cứu khoa học thì có thể thế nào, những nhà nghiên cứu khoa học lương cũng rất thấp, chỉ có phúc lợi tốt một chút mà thôi.
Cậu mở một công ty lớn như vậy, kiếm nhiều tiền như vậy, quay lại nhìn Bạc Nghịch vẫn không phải là ăn bám sao, tôi không nói sai.
"
Bạch Sương nói:" Tiền của tôi, muốn cho người nào tiêu thì cho người đó tiêu, ở chỗ của tôi không có cách nói ăn bám.
Hơn nữa, tôi đã chuẩn bị chuyển giao tất cả tài sản dưới tên của tôi sang cho a Nghịch.
"
Lời này lại gây thêm một trận ồn ào trên quảng trường.
Lập nghiệp bốn năm nay, mang hiệu sách và các loại yếu tố đa dạng kết hợp lại với nhau, tạo nên phản hồi đặc biệt tốt.
Cuối cùng chuỗi nhà sách nở rộ trên toàn quốc, việc làm ăn càng làm càng lớn, công ty cũng càng mở càng nhiều.
Tài nguyên của cải to lớn như vậy, là ai thì cũng muốn có được, cô ấy đột nhiên muốn mang hết phần của cải này chắp tay nhường cho người khác?
Cho dù là vợ chồng, cũng không có lòng hào phóng đến vậy đi!
Nam sinh không nói nên lời, cũng tự biết bản thân không hề có chút hi vọng nào.
Hứa Bạch Sương đã làm đến nước này rồi, còn có ai dám lại tới tỏ tình nữa chứ, muốn tách hai người nhà người ta, đó chính là không biết suy nghĩ.
Bạc Nghịch bị những lời nói của Bạch Sương làm cho cảm động sâu sắc, cậu nắm chặt tay Bạch Sương, sau đó mở miệng hỏi:" Trong điện thoại của các người có tải phẩn mềm BsBn không? "
BsBn, là app rất hot trong những năm gần đây, nó tập trung vào giao tiếp cộng đồng, có thể thông qua lựa chọn của một người, để tìm cho người dùng bạn bè hay là bạn đời thích hợp nhất.
Trong BsBn, rất nhiều người đã tìm được người bạn tốt có cùng chung suy nghĩ chí hướng, có rất nhiều người tìm được bạn đời thuộc về mình.
Cái app này có tỉ lệ sử dụng của người trẻ tuổi vô cùng cao, do vậy mọi người trên quảng trường đều gật gật đầu.
" Tôi nghĩ, nếu như mang cái app có giá trị hàng chục tỷ này làm sính lễ, thì cũng không được xem là quá nghèo túng đi."Bạc Nghịch cười nhạt nhìn vào Bạch Sương, trong ánh mắt cô có một chút kinh ngạc, cúi xuống, hôn nhẹ lên trán của cô..
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook