Xuyên Nhanh Chi Nữ Phối Kiều Diễm
-
Chương 41: Anh Hai Chờ Chút, Em Nói Với Lục Diên Hai Câu(1)
Xe khách chạy lắc qua lắc lại trên đường, Lục Diên nhìn vành tai trắng nõn của Tô Lê, trong lòng cảm thấy rất thỏa mãn.
Nếu thật giống như anh đoán, bạn gái của anh là một mỹ nhân sinh hương, vậy phúc khí của anh cũng quá tốt rồi?
Bên cạnh có một hành khách nam ngắm trộm Tô Lê vài lần.
Lục Diên lập tức dùng thân thể chặn đối phương nhìn trộm.
Ngày hôm nay hai người đều mặc áo sơ mi trắng rất giống mặc đồ đôi của tình lữ, chỉ là áo sơmi của Lục Diên rất mới, của Tô Lê lại cũ.
Sắp chín giờ, rốt cục xe khách chật ních người đến trung tâm vận chuyển hành khách ở huyện thành.
Nhảy xuống xe, Tô Lê hút thật sâu vài hơi không khí mới mẻ bên ngoài.
Cái xe này có thể chở đến sáu mươi hành khách, chỉ có một mình Tô Lê làm ra loại hành vi khoa trương này.
Theo lý thuyết đều là người trong thôn, Tô Lê không nên so với người trong thành như Lục Diên còn yếu ớt hơn, nhưng Lục Diên lý giải, nhất định là trên người cô quá thơm, mỗi ngày cô gái nhỏ ngửi toàn mùi hương cơ thể của mình, đương nhiên không chịu được trong xe mùi mồ hôi, mùi bánh bao, mùi chân thúi, không khí ngột ngạt hỗn hợp đủ chủng loại kia.
Lục Diên cảm thấy bạn gái che ngực hít sâu đặc biệt đáng yêu.
"Trong thành nhiều xe, anh nắm tay em đi." Lục Diên cười duỗi một bàn tay hướng về phía Tô Lê.
Tô Lê đưa tay cho anh.
Tay vừa được nắm lấy, Tô Lê đánh giá kiến trúc xây dựng của huyện thành, bỗng nhiên tay bị người cao cao giơ lên, Tô Lê kỳ quái quay đầu thì thấycái mũi của Lục Diên đang dán vào mu bàn tay của cô, giống như đang ngửi cái gì đó.
Tô Lê không hiểu gì nhìn anh.
Lục Diên buông tay cô xuống, trong tròng mắt đen lóe ra một loại ánh sáng như nhặt được bảo bối, tới gần bên tai cô nói: "Thì ra bạn gái của anh trời sinh mang hương."
Giữa ban ngày ban mặt, Tô Lê lại bị hắn nói đỏ mặt.
Lục Diên nhìn khuôn mặt đỏ bừng của cô, lại nhìn đôi môi đỏ tươi xinh đẹp, len lén nuốt ngụm nước miếng.
Xong, anh càng ngày càng không đơn thuần.
"Em muốn mua gì sao?" Đi ra khỏi trạm vận chuyển hành khách, Lục Diên hỏi Tô Lê.
Tô Lê mang theo toàn bộ gia sản của cô, để phòng nhìn thấy thứ trực tiếp muốn mua, nhưng cũng không có đồ vật cẫn thiết muốn mua.
Lục Diên làm chủ nói: "Vậy trước đi đến bưu cục với anh."
Tô Lê để anh dẫn đường, thuận miệng hỏi: "Gửi thư cho người nhà?"
Trong xưởng có điện thoại, Lục Diên cùng người thân đều liên lạc qua điện thoại, đến bưu cục là bởi vì anh muốn gửi bản thảo cho tòa báo, quốc gia tập trung lực lượng để phát triển, cần các công nhân xuất ra tất cả nhiệt tình, cũng cần cổ vũ trên tinh thần, nội dung bản thảo của Lục Diên là diện mạo tinh thần của các công nhân gian khổ phấn đấu, vững chắc chịu làm trong xưởng thép.
Nhưng có thể được đăng hay không thì còn chưa nhất định, nếu thật sự được đăng báo sẽ nhận được tiền nhuận bút, Lục Diên lại cho bạn gái một kinh hỉ.
Anh nói dối thừa nhận là gửi thư.
Tô Lê bèn đi theo anh tham quan bưu cục một lần.
Bưu cục cách đó không xa có hiệu sách, Lục Diên muốn mua báo chí và sách, Tô Lê tùy tiện dạo chơi mấy cái quầy sách, bất tri bất giác đã hơn một giờ trôi qua.
Hiển nhiên Lục Diên là người thích xem sách miễn phí, ở trong đó lâu như vậy chỉ mua một quyển sách, hai tờ báo.
Trạm tiếp theo chính là tiệm cơm, Lục Diên mang Tô Lê tới một tiệm cơm Tây.
Tô Lê đành phải giả vờ làm cô gái nông thôn, Lục Diên quan tâm dạy cô cách dùng cơm.
Tô Lê vừa ăn cơm vừa quan sát các loại cửa hàng bên ngoài cửa sổ, nếu vẫn luôn đi làm công kiếm tiền không có bao nhiêu. Muốn phát tài thì phải gây dựng sự nghiệp, lấy trải nghiệm cùng trình độ của Tô Lê, cô cảm thấy mình thích hợp tiến vào ngành ẩm thực, dù sao cô từng ăn qua rất nhiều nhà hàng, đại khái hiểu rõ như thế nào mở nhà hàng.
Nhưng cô thiếu tiền vốn để lập nghiệp.
"Em đang nhìn cái gì?" Lục Diên đã nhận ra bạn gái không để ý tới mình.
Tô Lê đã có kế hoạch, cô trưng cầu ý kiến bạn trai có bằng cấp cao: "Em muốn mở hiệu giặt tại xưởng thép, thu phí giặt quần áo cho các công nhân, anh cảm thấy được không?"
Giặt quần áo không cần tiền vốn và kỹ thuật gì, Tô Lê nghĩ trước dựa vào hiệu giặt kiếm món tiền đầu tiên.
Cô buông bộ đồ ăn xuống, giải thích suy nghĩ lập nghiệp của mình cho Lục Diên: "Em tính rồi, trong xưởng có hơn một ngàn công nhân nội trú trong xưởng, mà lại cơ bản đều là nam công nhân, dựa theo giá một mao tiền giặt ba bộ quần áo, một ngày dù chỉ có năm mươi người đến giặt, cũng có thể kiếm năm tệ, một tháng chính là một trăm năm mươi, đàn ông các anh đều lười, trong hơn một ngàn công nhân khẳng định không chỉ có năm mươi người lười? Nếu như một bộ quần áo có thể mặc ba ngày, một công nhân một tháng chỉ cần giặt quần áo mười lần, cũng chính là tốn một tệ từ trong tiền lương mấy chục tệ móc ra một tệ, cảm giác bọn họ vẫn là bỏ được."
Lục Diên ngoài ý muốn nhìn bạn gái ở đối diện.
Mở hiệu giặt có thể kiếm tiền sao?
Lục Diên không biết công nhân khác chịu khó hay không chịu khó, dù sao anh không thích giặt quần áo, từ nhỏ đều là người hầu trong nhà làm, thời điểm học đại học không có cách nào thì phải tự mình giặt, hiện tại cũng là tự mình giặt, nếu như trong xưởng có cái hiệu giặt, Lục Diên khẳng định nguyện ý.
Nhưng giặt quần áo cũng không có đơn giản như vậy.
"Một ngày thật sự có năm mươi bộ quần áo, em giặt nổi sao?" Lục Diên hỏi.
Tô Lê đương nhiên cân nhắc qua: "Nếu quả thật có thể mở tiệm, em sẽ lập tức thuê mướn nữ công nhân hỗ trợ, sau đó lại mua máy giặt."
Lục Diên suýt nữa quên mất, đúng vậy, bạn gái của anh có thể làm bà chủ, như vậy đã có thể kiếm tiền lại không cần mỗi ngày vất vả khổ cực.
Để nhân viên phục vụ dọn dẹp bàn ăn xong, Lục Diên lấy giấy bút nhiệt tình thảo luận kế hoạch làm sao mở hiệu giặt cùng Tô Lê.
Hai người mải thảo luận quên mất thời gian đến hơn hai giờ, đến khi bị nhân viên phục vụ nhắc nhở, ý tứ chính là bọn họ không ăn cái gì cũng đừng một mực ở nơi này chiếm vị trí.
Lục Diên lúc này mới nhớ tới hôm nay là ngày đầu tiên hẹn hò của hai người.
"Về nhà lại nói tiếp, chúng ta đi dạo phố"
Editor: Bạch Tử Vi
Beta-er: Tân Sinh
Nếu thật giống như anh đoán, bạn gái của anh là một mỹ nhân sinh hương, vậy phúc khí của anh cũng quá tốt rồi?
Bên cạnh có một hành khách nam ngắm trộm Tô Lê vài lần.
Lục Diên lập tức dùng thân thể chặn đối phương nhìn trộm.
Ngày hôm nay hai người đều mặc áo sơ mi trắng rất giống mặc đồ đôi của tình lữ, chỉ là áo sơmi của Lục Diên rất mới, của Tô Lê lại cũ.
Sắp chín giờ, rốt cục xe khách chật ních người đến trung tâm vận chuyển hành khách ở huyện thành.
Nhảy xuống xe, Tô Lê hút thật sâu vài hơi không khí mới mẻ bên ngoài.
Cái xe này có thể chở đến sáu mươi hành khách, chỉ có một mình Tô Lê làm ra loại hành vi khoa trương này.
Theo lý thuyết đều là người trong thôn, Tô Lê không nên so với người trong thành như Lục Diên còn yếu ớt hơn, nhưng Lục Diên lý giải, nhất định là trên người cô quá thơm, mỗi ngày cô gái nhỏ ngửi toàn mùi hương cơ thể của mình, đương nhiên không chịu được trong xe mùi mồ hôi, mùi bánh bao, mùi chân thúi, không khí ngột ngạt hỗn hợp đủ chủng loại kia.
Lục Diên cảm thấy bạn gái che ngực hít sâu đặc biệt đáng yêu.
"Trong thành nhiều xe, anh nắm tay em đi." Lục Diên cười duỗi một bàn tay hướng về phía Tô Lê.
Tô Lê đưa tay cho anh.
Tay vừa được nắm lấy, Tô Lê đánh giá kiến trúc xây dựng của huyện thành, bỗng nhiên tay bị người cao cao giơ lên, Tô Lê kỳ quái quay đầu thì thấycái mũi của Lục Diên đang dán vào mu bàn tay của cô, giống như đang ngửi cái gì đó.
Tô Lê không hiểu gì nhìn anh.
Lục Diên buông tay cô xuống, trong tròng mắt đen lóe ra một loại ánh sáng như nhặt được bảo bối, tới gần bên tai cô nói: "Thì ra bạn gái của anh trời sinh mang hương."
Giữa ban ngày ban mặt, Tô Lê lại bị hắn nói đỏ mặt.
Lục Diên nhìn khuôn mặt đỏ bừng của cô, lại nhìn đôi môi đỏ tươi xinh đẹp, len lén nuốt ngụm nước miếng.
Xong, anh càng ngày càng không đơn thuần.
"Em muốn mua gì sao?" Đi ra khỏi trạm vận chuyển hành khách, Lục Diên hỏi Tô Lê.
Tô Lê mang theo toàn bộ gia sản của cô, để phòng nhìn thấy thứ trực tiếp muốn mua, nhưng cũng không có đồ vật cẫn thiết muốn mua.
Lục Diên làm chủ nói: "Vậy trước đi đến bưu cục với anh."
Tô Lê để anh dẫn đường, thuận miệng hỏi: "Gửi thư cho người nhà?"
Trong xưởng có điện thoại, Lục Diên cùng người thân đều liên lạc qua điện thoại, đến bưu cục là bởi vì anh muốn gửi bản thảo cho tòa báo, quốc gia tập trung lực lượng để phát triển, cần các công nhân xuất ra tất cả nhiệt tình, cũng cần cổ vũ trên tinh thần, nội dung bản thảo của Lục Diên là diện mạo tinh thần của các công nhân gian khổ phấn đấu, vững chắc chịu làm trong xưởng thép.
Nhưng có thể được đăng hay không thì còn chưa nhất định, nếu thật sự được đăng báo sẽ nhận được tiền nhuận bút, Lục Diên lại cho bạn gái một kinh hỉ.
Anh nói dối thừa nhận là gửi thư.
Tô Lê bèn đi theo anh tham quan bưu cục một lần.
Bưu cục cách đó không xa có hiệu sách, Lục Diên muốn mua báo chí và sách, Tô Lê tùy tiện dạo chơi mấy cái quầy sách, bất tri bất giác đã hơn một giờ trôi qua.
Hiển nhiên Lục Diên là người thích xem sách miễn phí, ở trong đó lâu như vậy chỉ mua một quyển sách, hai tờ báo.
Trạm tiếp theo chính là tiệm cơm, Lục Diên mang Tô Lê tới một tiệm cơm Tây.
Tô Lê đành phải giả vờ làm cô gái nông thôn, Lục Diên quan tâm dạy cô cách dùng cơm.
Tô Lê vừa ăn cơm vừa quan sát các loại cửa hàng bên ngoài cửa sổ, nếu vẫn luôn đi làm công kiếm tiền không có bao nhiêu. Muốn phát tài thì phải gây dựng sự nghiệp, lấy trải nghiệm cùng trình độ của Tô Lê, cô cảm thấy mình thích hợp tiến vào ngành ẩm thực, dù sao cô từng ăn qua rất nhiều nhà hàng, đại khái hiểu rõ như thế nào mở nhà hàng.
Nhưng cô thiếu tiền vốn để lập nghiệp.
"Em đang nhìn cái gì?" Lục Diên đã nhận ra bạn gái không để ý tới mình.
Tô Lê đã có kế hoạch, cô trưng cầu ý kiến bạn trai có bằng cấp cao: "Em muốn mở hiệu giặt tại xưởng thép, thu phí giặt quần áo cho các công nhân, anh cảm thấy được không?"
Giặt quần áo không cần tiền vốn và kỹ thuật gì, Tô Lê nghĩ trước dựa vào hiệu giặt kiếm món tiền đầu tiên.
Cô buông bộ đồ ăn xuống, giải thích suy nghĩ lập nghiệp của mình cho Lục Diên: "Em tính rồi, trong xưởng có hơn một ngàn công nhân nội trú trong xưởng, mà lại cơ bản đều là nam công nhân, dựa theo giá một mao tiền giặt ba bộ quần áo, một ngày dù chỉ có năm mươi người đến giặt, cũng có thể kiếm năm tệ, một tháng chính là một trăm năm mươi, đàn ông các anh đều lười, trong hơn một ngàn công nhân khẳng định không chỉ có năm mươi người lười? Nếu như một bộ quần áo có thể mặc ba ngày, một công nhân một tháng chỉ cần giặt quần áo mười lần, cũng chính là tốn một tệ từ trong tiền lương mấy chục tệ móc ra một tệ, cảm giác bọn họ vẫn là bỏ được."
Lục Diên ngoài ý muốn nhìn bạn gái ở đối diện.
Mở hiệu giặt có thể kiếm tiền sao?
Lục Diên không biết công nhân khác chịu khó hay không chịu khó, dù sao anh không thích giặt quần áo, từ nhỏ đều là người hầu trong nhà làm, thời điểm học đại học không có cách nào thì phải tự mình giặt, hiện tại cũng là tự mình giặt, nếu như trong xưởng có cái hiệu giặt, Lục Diên khẳng định nguyện ý.
Nhưng giặt quần áo cũng không có đơn giản như vậy.
"Một ngày thật sự có năm mươi bộ quần áo, em giặt nổi sao?" Lục Diên hỏi.
Tô Lê đương nhiên cân nhắc qua: "Nếu quả thật có thể mở tiệm, em sẽ lập tức thuê mướn nữ công nhân hỗ trợ, sau đó lại mua máy giặt."
Lục Diên suýt nữa quên mất, đúng vậy, bạn gái của anh có thể làm bà chủ, như vậy đã có thể kiếm tiền lại không cần mỗi ngày vất vả khổ cực.
Để nhân viên phục vụ dọn dẹp bàn ăn xong, Lục Diên lấy giấy bút nhiệt tình thảo luận kế hoạch làm sao mở hiệu giặt cùng Tô Lê.
Hai người mải thảo luận quên mất thời gian đến hơn hai giờ, đến khi bị nhân viên phục vụ nhắc nhở, ý tứ chính là bọn họ không ăn cái gì cũng đừng một mực ở nơi này chiếm vị trí.
Lục Diên lúc này mới nhớ tới hôm nay là ngày đầu tiên hẹn hò của hai người.
"Về nhà lại nói tiếp, chúng ta đi dạo phố"
Editor: Bạch Tử Vi
Beta-er: Tân Sinh
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook