Xuyên Nhanh: Cảm Hoá Nữ Phụ Ác Độc
-
Chương 92: Mạt thế 16
Editor: Bé Lá
Beta: Xanh
Tô Cẩn Hồng nhận ra dạo gần đây anh thường xuyên nhắc đến Cố Ngôn Hi, nhưng chính bản thân anh cũng không kiểm soát được ánh mắt của mình nhìn về phía cô. Nhìn cô, sao có thể không khen ngợi đây?!
Sau khi Cầu Cầu giận dỗi xong, Tô Cẩn Hồng đành phải từ bỏ việc chia sẻ suy nghĩ với Cầu Cầu. Anh lặng lẽ thở dài, nhìn chằm chằm bóng lưng Cố Ngôn Hi không chớp mắt: Điều tuyệt vời nhất trên thế giới và người đáng thưởng thức nhất, quả nhiên rất ít người có thể hưởng thụ.
Cầu Cầu rốt cuộc cũng được yên tĩnh, nó thở phào nhẹ nhõm. Nhìn bộ dạng si mê của kí chủ, nhất thời nó lại cảm thấy sốt ruột.
Dù sao bây giờ cũng không có gì có thể uy hiếp được đến sự tồn tại của kí chủ nên nó sẽ đi ngủ một thời gian để tiết kiệm năng lượng. Còn về chuyện ký chủ tạm thời mất đi năng lực? Không vấn đề gì, Cố Ngôn Hi sẽ chăm sóc tốt cho cậu ấy.
Cầu Cầu giống như một người mẹ già hao tốn tâm tư cho đứa con vị thành niên, cuối cùng quyết định nhắm mắt lại coi như không thấy thì sẽ không phiền, tùy ý cho đứa nhỏ tự do khám phá.
Tô Cẩn Hồng còn không biết rằng anh cứ như vậy bị hệ thống nuôi thả.
Bảy tám giờ tối, Bạch Kiêm cau mày đi đi lại lại trong văn phòng. Vài lần anh ta định ra ngoài, nhưng toàn dừng lại lúc bước vào sảnh. Anh ta đau đầu quan sát một hồi, không thể không chấp nhận thực tế rằng mọi người trong căn cứ đang điên cuồng tập thể dục.
Căn cứ thiếu điện, tín hiệu internet kém, mọi người không có nhiều cách giải trí, vì vậy rất nhiều người chọn việc tang cường thể lực.
Anh ta thầm kêu khổ, ai mà nghĩ đến chỉ một câu nói bang quơ có thể tạo ra ảnh hưởng lớn như vậy!
Bạch Kiêm đã đoán được rằng nếu anh ta ra ngoài sẽ bị đám người điên cuồng kia túm lại hỏi vì sao tố chất thân thể ảnh hưởng đến sức mạnh của dị năng. Anh ta đã tính đến trường hợp tệ nhất: Đợi thêm mấy tiếng nữa lúc mọi người đi ngủ, anh ta sẽ lặng lẽ ra ngoài. Đợi qua vài ngày, mọi người hẳn đã quên chuyện này.
Trong lúc anh ta còn đang ngẩn người nhìn văn kiện, nhàm chán xoay xoay bút thì nghe thấy có tiếng bước chân ở ngoài.
Cố Ngôn Hi mỉm cười gõ cửa, đứng ở ngoài nói: “Bạch Kiêm, anh đang bận sao?”
Bạch Kiêm sáng mắt, thấy phía sau cô không có bóng dáng cậu chàng kia, nhẹ nhõm thở phào.
Anh ta buông bút, đẩy văn kiện trước mặt ra, tiến lên phía trước. Khoa trương vung tay, có vẻ cực kỳ uy phong, “Người khác tới chắc chắn sẽ bị anh cho đứng đó chờ vài ba giờ, dù sao thì anh cũng bận như vậy. Nhưng nếu Ngôn Hi đến, mời vào~”
Cố Ngôn Hi bị vẻ khoa trương của anh ta làm cho bật cười, chế nhạo: “Ngời phụ trách Bạch nể mặt tôi như vậy, tôi đây cung kính không bằng tuân mệnh. Chỉ là nếu như anh nói thì ngày mai người phụ trách Bạch sẽ bay ghế đó.”
Bạch Kiêm thấy cô cười, tâm trạng càng vui vẻ. Anh ta không để ý xua tay, “Một người đàn ông đẹp trai như tôi bị nhốt tại đây xử lí một vài việc linh tinh chẳng phải lãng phí sao. Nếu có thể ra ngoài đập lũ zombie kia, nói không chừng có thể vớ được cái gì cứu vớt được trái đất?”
Bởi vì Cố Ngôn Hi vừa thành công biến ra vũ khí nên tâm trạng khá tốt, vui vẻ nói nhăng cuội với anh ta.
Khi Tô Cẩn Hồng đến, thấy Bạch Kiêm niềm nở đừng ở trước mặt Cố Ngôn Hi. Gần gũi đến mức không có khoảng cách, anh nhịn không được nghiến răng.
Anh nhiệt tình chào hỏi Bạch Kiêm, “Chào anh Bạch.” Vừa dứt lời, đã tiến lên cho Bạch Kiêm một cái ôm thật chặt.
Cố Ngôn Hi hơi bất ngờ trước hành động của Tô Cẩn Hồng, nhưng cô cũng không nghĩ nhiều, chỉ nghĩ anh ngoan đột xuất.
Bạch Kiêm đột nhiên bị tình địch ôm ấp nhiệt tình, mặt nghệt ra.
Anh ta lùi về sau hai bước mới ổn định được thân thể, còn chưa rõ chuyện gì vừa xảy ra, chợt nghe thấy bên tai một tiếng nói rất nhỏ: “Vừa nãy anh đứng gần quá rồi đó. Nam nữ thụ thụ bất thân.”
Tô Cẩn Hồng buông Bạch Kiêm ra, lùi về sau hai bước, đứng bên cạnh Cố Ngôn Hi. Anh mỉm cười nhìn Bạch Kiêm, còn lén chớp mắt mấy cái.
Anh thẳng thắn như vậy khiến Bạch Kiêm phải cố gắng che giấu sự ngượng ngùng, nội tâm đã trời long đất lở.
Thằng nhãi này lại xuất hiện!
Bạch Kiêm xấu hổ nhìn hai người đang sóng vai đứng cạnh nhau, trong lòng nghẹn ứ nhưng lại giả vờ không có chuyện gì.
Cố Ngôn Hi đợi Tô Cẩn Hồng chào hỏi xong mới mở miệng nói: “Phải rồi, Cẩn Hồng đã dạy tôi cách biến ra vũ khí. Bây giờ anh triệu tập mọi người lại đây cùng nhau học.”
Bạch Kiêm nhướn mày, đầu óc xoay chuyển rất nhanh: Anh ta vốn đang nghĩ cách để có thể dời sự chú ý của mọi người, đây chẳng buồn ngủ gặp chiếu manh sao. Anh ta vừa có thể mượn chuyện Ngôn Hi dạy mọi người cách biến vũ khí chuyển dời sự chú ý, chờ đến khi bọn họ nhớ ra hỏi về việc rèn luyện kia, anh ta tùy tiện lấp liếm là được.
Nháy mắt, Bạch Kiêm đã rõ ràng mọi chuyện, ánh mắt anh ta nhìn Cố Ngôn Hi càng tha thiết hơn. Nếu nói ánh mắt ban đầu là nhìn nữ thần, thì bây giờ đã thành nhìn Quan Âm Bồ Tát thánh nữ cứu thế rồi!
Anh ta không muốn chôn chân trong văn phòng nữa! Không đi đâu được rất khổ sở!!
“Trước khi tập hợp mọi người, Ngôn Hi, em có thể làm trước cho anh xem không?”
Tuy Bạch Kiêm có cảm tình với Cố Ngôn Hi, nhưng anh ta cũng không thể để mọi người về tay không. Anh ta tự nhiên đề xuất yêu cầu này là muốn thử nghiệm trước xem sao.
Cố Ngôn Hi gật đầu, bảo anh ta cách xa một chút.
Giây tiếp theo, một thanh kiếm xuất hiện trong tay Cố Ngôn Hi, ánh sáng màu lam chiếu sáng cả căn phòng.
Bạch Kiêm trợn mặt, khoa trương che miệng, “Ngôn Hi siêu thật đấy!”
Nhìn hai người nói chuyện với nhau, tay Tô Cẩn Hồng không tự chủ được mà nắm chặt. Sau đó anh giống như ý thức được điều gì, nới lỏng tay ra, hơi cúi đầu.
Tô Cẩn Hồng chưa bao giờ cảm nhận được dục vọng lớn như vậy, nhưng lại không biết làm thế nào. Trong lúc Cố Ngôn Hi và Bạch Kiêm trao đổi, nhìn ánh mắt nhiệt tình của anh ta, anh có thể cảm nhận được bản thân đang bất an. Nhưng Tô Cẩn Hồng rất rõ ràng, cảm giác bất an này đến từ thái độ của Cố Ngôn Hi.
Nhưng mà…nó quyết định bởi thái độ của Cố Ngôn Hi. Anh còn cách nào nữa đây?
Trên đường, Tô Cẩn Hồng lặng lẽ đi cách Cố Ngôn Hi nửa mét, im lặng nghe bọn họ nói chuyện với nhau. Cố Ngôn Hi không phản ứng gì, ngược lại Bạch Kiêm ngạc nhiên nhìn Tô Cẩn Hồng một cái.
Dọc đường đi Tô Cẩn Hồng an phận như vậy, không gây phiền phức cho anh ta đúng là ngoài dự kiến. Nhưng việc Tô Cẩn Hồng không quấy rầy rất tốt, vừa vặn anh ta có thể ở chung với Cố Ngôn Hi nhiều hơn.
Tâm trạng Bạch Kiêm rất tốt, khoa chân múa tay kể lại một vài chuyện vui vẻ xảy ra gần đây với Cố Ngôn Hi. Đôi khi cô sẽ cười đáp lại vài câu.
Không lâu sau bọn họ đã đến nơi tụ tập của mọi người. Số lượng người trong căn cứ không nhiều lắm, khoảng hai mươi người, đều còn rất trẻ. Vẻ non nớt trên mặt tỏ ra kì vọng đối với tương lai. Hai ba người đứng cạnh nhau thì thầm, tò mò đánh giá bọn họ.
Bạch Kiêm nghiêng người nhẹ giọng nói với Cố Ngôn Hi: “Em đi theo anh.”
Cố Ngôn Hi gật đầu, “vâng.”
Bạch Kiêm đi lên trên bục, Cố Ngôn Hi không đi theo ngay. Cô xoay người nhìn thiếu niên không nói lời nào, sờ lỗ tai hơi đỏ của anh, “Nếu thấy chán thì chơi cái này, chị sẽ quay lại ngay.”
Cố Ngôn Hi nói xong, nhét thứ gì đó vào tay Tô Cẩn Hồng rồi đi lên bục.
Tô Cẩn Hồng nhận thấy có gì đó cứng nhắc trong tay, ngẩn người.
Anh nhìn trộm, phát hiện ra là một khối rubik.
Không lẽ Cố Ngôn Hi nghĩ vì anh cảm thấy nhàm chán nên đi đường mới không nói chuyện sao?
Tâm trạng Tô Cẩn Hồng lúc này rất vi diệu, lại không thể nói rõ cảm xúc cụ thể.
Nếu phải nói suy nghĩ trong đầu của anh bây giờ, có lẽ là, càng một lòng với cô. Anh cảm thấy, cho dù hiện tại trước mặt xuất hiện một vách núi, anh có thể nhảy xuống không chút do dự.
Cô ấy tốt như vậy.
Tô Cẩn Hồng nhìn khối rubik nhỏ trong tay, khóe môi không tự chủ cong lên dịu dàng.
Một vài cô gái đứng cạnh vụng trộm quan sát anh, không khỏi ngây người.
Trong đó có một cô gái mặc áo hoodie màu xanh hai mắt tỏa sáng nhìn Tô Cẩn Hồng, dùng sức túm lấy bạn tốt đứng cạnh, nhỏ giọng nói: “Trời oi, anh ấy thật đẹp trai! Cười lên nhìn dịu dàng quá đi!”
Bạn tốt không khỏi nhìn thêm, hơi tiếc nuối nói: “Cậu tỉnh lại đi, bạn gái người ta còn đang ở trên bục kìa.”
Cô gái không phục nói: “Chưa chắc, cô kia nhìn là biết lớn tuổi hơn anh ấy, nói không chừng là chị em.”
Tô Cẩn Hồng nhận thấy có người nhìn, không cười nữa, cẩn thận cất rubik vào trong túi, nghiêm túc nhìn Cố Ngôn Hi trên bục.
Sau phần giới thiệu ngắn gọn của Bạch Kiêm, Cố Ngôn Hi bắt đầu dạy cách dùng dị năng để biến ra vũ khí.
Cô nhẹ nhàng kiên nhẫn giải thích từng bước, hướng dẫn mọi người từng chút cách để đi vào trạng thái. Đôi khi sẽ có một vài người nôn nóng hỏi những câu hỏi rất kì quái, Cố Ngôn Hi cũng nghiêm túc giải thích cho họ.
Mọi người được khí thế của cô trấn an, dần tĩnh tâm, càng ngày càng nhiều người đi vào trạng thái, dưới bục cũng ngày càng yên tĩnh.
Tô Cẩn Hồng đứng dưới bục, chỉ thấy cả người cô đang phát sáng.
Thiếu niên lười biếng dựa vào tường, ánh mắt nhìn cô mang theo triền miên.
Anh không nhúc nhích, gần như có thể nghe được tiếng tim đập “Thình thịch”. Tiếng này nhanh hơn, mãnh liệt hơn tiếng kia.
Vứt mẹ vụ lặng lẽ bảo vệ cô ấy cả đời đi.
Cô gái tốt như vậy, kẻ nào lỡ mất mới là đồ ngốc!
—
Lời tác giả: Cuối cùng Tô Cẩn Hồng cũng thông suốt, mị vui đến mức cười ra tiếng.
Beta: Xanh
Tô Cẩn Hồng nhận ra dạo gần đây anh thường xuyên nhắc đến Cố Ngôn Hi, nhưng chính bản thân anh cũng không kiểm soát được ánh mắt của mình nhìn về phía cô. Nhìn cô, sao có thể không khen ngợi đây?!
Sau khi Cầu Cầu giận dỗi xong, Tô Cẩn Hồng đành phải từ bỏ việc chia sẻ suy nghĩ với Cầu Cầu. Anh lặng lẽ thở dài, nhìn chằm chằm bóng lưng Cố Ngôn Hi không chớp mắt: Điều tuyệt vời nhất trên thế giới và người đáng thưởng thức nhất, quả nhiên rất ít người có thể hưởng thụ.
Cầu Cầu rốt cuộc cũng được yên tĩnh, nó thở phào nhẹ nhõm. Nhìn bộ dạng si mê của kí chủ, nhất thời nó lại cảm thấy sốt ruột.
Dù sao bây giờ cũng không có gì có thể uy hiếp được đến sự tồn tại của kí chủ nên nó sẽ đi ngủ một thời gian để tiết kiệm năng lượng. Còn về chuyện ký chủ tạm thời mất đi năng lực? Không vấn đề gì, Cố Ngôn Hi sẽ chăm sóc tốt cho cậu ấy.
Cầu Cầu giống như một người mẹ già hao tốn tâm tư cho đứa con vị thành niên, cuối cùng quyết định nhắm mắt lại coi như không thấy thì sẽ không phiền, tùy ý cho đứa nhỏ tự do khám phá.
Tô Cẩn Hồng còn không biết rằng anh cứ như vậy bị hệ thống nuôi thả.
Bảy tám giờ tối, Bạch Kiêm cau mày đi đi lại lại trong văn phòng. Vài lần anh ta định ra ngoài, nhưng toàn dừng lại lúc bước vào sảnh. Anh ta đau đầu quan sát một hồi, không thể không chấp nhận thực tế rằng mọi người trong căn cứ đang điên cuồng tập thể dục.
Căn cứ thiếu điện, tín hiệu internet kém, mọi người không có nhiều cách giải trí, vì vậy rất nhiều người chọn việc tang cường thể lực.
Anh ta thầm kêu khổ, ai mà nghĩ đến chỉ một câu nói bang quơ có thể tạo ra ảnh hưởng lớn như vậy!
Bạch Kiêm đã đoán được rằng nếu anh ta ra ngoài sẽ bị đám người điên cuồng kia túm lại hỏi vì sao tố chất thân thể ảnh hưởng đến sức mạnh của dị năng. Anh ta đã tính đến trường hợp tệ nhất: Đợi thêm mấy tiếng nữa lúc mọi người đi ngủ, anh ta sẽ lặng lẽ ra ngoài. Đợi qua vài ngày, mọi người hẳn đã quên chuyện này.
Trong lúc anh ta còn đang ngẩn người nhìn văn kiện, nhàm chán xoay xoay bút thì nghe thấy có tiếng bước chân ở ngoài.
Cố Ngôn Hi mỉm cười gõ cửa, đứng ở ngoài nói: “Bạch Kiêm, anh đang bận sao?”
Bạch Kiêm sáng mắt, thấy phía sau cô không có bóng dáng cậu chàng kia, nhẹ nhõm thở phào.
Anh ta buông bút, đẩy văn kiện trước mặt ra, tiến lên phía trước. Khoa trương vung tay, có vẻ cực kỳ uy phong, “Người khác tới chắc chắn sẽ bị anh cho đứng đó chờ vài ba giờ, dù sao thì anh cũng bận như vậy. Nhưng nếu Ngôn Hi đến, mời vào~”
Cố Ngôn Hi bị vẻ khoa trương của anh ta làm cho bật cười, chế nhạo: “Ngời phụ trách Bạch nể mặt tôi như vậy, tôi đây cung kính không bằng tuân mệnh. Chỉ là nếu như anh nói thì ngày mai người phụ trách Bạch sẽ bay ghế đó.”
Bạch Kiêm thấy cô cười, tâm trạng càng vui vẻ. Anh ta không để ý xua tay, “Một người đàn ông đẹp trai như tôi bị nhốt tại đây xử lí một vài việc linh tinh chẳng phải lãng phí sao. Nếu có thể ra ngoài đập lũ zombie kia, nói không chừng có thể vớ được cái gì cứu vớt được trái đất?”
Bởi vì Cố Ngôn Hi vừa thành công biến ra vũ khí nên tâm trạng khá tốt, vui vẻ nói nhăng cuội với anh ta.
Khi Tô Cẩn Hồng đến, thấy Bạch Kiêm niềm nở đừng ở trước mặt Cố Ngôn Hi. Gần gũi đến mức không có khoảng cách, anh nhịn không được nghiến răng.
Anh nhiệt tình chào hỏi Bạch Kiêm, “Chào anh Bạch.” Vừa dứt lời, đã tiến lên cho Bạch Kiêm một cái ôm thật chặt.
Cố Ngôn Hi hơi bất ngờ trước hành động của Tô Cẩn Hồng, nhưng cô cũng không nghĩ nhiều, chỉ nghĩ anh ngoan đột xuất.
Bạch Kiêm đột nhiên bị tình địch ôm ấp nhiệt tình, mặt nghệt ra.
Anh ta lùi về sau hai bước mới ổn định được thân thể, còn chưa rõ chuyện gì vừa xảy ra, chợt nghe thấy bên tai một tiếng nói rất nhỏ: “Vừa nãy anh đứng gần quá rồi đó. Nam nữ thụ thụ bất thân.”
Tô Cẩn Hồng buông Bạch Kiêm ra, lùi về sau hai bước, đứng bên cạnh Cố Ngôn Hi. Anh mỉm cười nhìn Bạch Kiêm, còn lén chớp mắt mấy cái.
Anh thẳng thắn như vậy khiến Bạch Kiêm phải cố gắng che giấu sự ngượng ngùng, nội tâm đã trời long đất lở.
Thằng nhãi này lại xuất hiện!
Bạch Kiêm xấu hổ nhìn hai người đang sóng vai đứng cạnh nhau, trong lòng nghẹn ứ nhưng lại giả vờ không có chuyện gì.
Cố Ngôn Hi đợi Tô Cẩn Hồng chào hỏi xong mới mở miệng nói: “Phải rồi, Cẩn Hồng đã dạy tôi cách biến ra vũ khí. Bây giờ anh triệu tập mọi người lại đây cùng nhau học.”
Bạch Kiêm nhướn mày, đầu óc xoay chuyển rất nhanh: Anh ta vốn đang nghĩ cách để có thể dời sự chú ý của mọi người, đây chẳng buồn ngủ gặp chiếu manh sao. Anh ta vừa có thể mượn chuyện Ngôn Hi dạy mọi người cách biến vũ khí chuyển dời sự chú ý, chờ đến khi bọn họ nhớ ra hỏi về việc rèn luyện kia, anh ta tùy tiện lấp liếm là được.
Nháy mắt, Bạch Kiêm đã rõ ràng mọi chuyện, ánh mắt anh ta nhìn Cố Ngôn Hi càng tha thiết hơn. Nếu nói ánh mắt ban đầu là nhìn nữ thần, thì bây giờ đã thành nhìn Quan Âm Bồ Tát thánh nữ cứu thế rồi!
Anh ta không muốn chôn chân trong văn phòng nữa! Không đi đâu được rất khổ sở!!
“Trước khi tập hợp mọi người, Ngôn Hi, em có thể làm trước cho anh xem không?”
Tuy Bạch Kiêm có cảm tình với Cố Ngôn Hi, nhưng anh ta cũng không thể để mọi người về tay không. Anh ta tự nhiên đề xuất yêu cầu này là muốn thử nghiệm trước xem sao.
Cố Ngôn Hi gật đầu, bảo anh ta cách xa một chút.
Giây tiếp theo, một thanh kiếm xuất hiện trong tay Cố Ngôn Hi, ánh sáng màu lam chiếu sáng cả căn phòng.
Bạch Kiêm trợn mặt, khoa trương che miệng, “Ngôn Hi siêu thật đấy!”
Nhìn hai người nói chuyện với nhau, tay Tô Cẩn Hồng không tự chủ được mà nắm chặt. Sau đó anh giống như ý thức được điều gì, nới lỏng tay ra, hơi cúi đầu.
Tô Cẩn Hồng chưa bao giờ cảm nhận được dục vọng lớn như vậy, nhưng lại không biết làm thế nào. Trong lúc Cố Ngôn Hi và Bạch Kiêm trao đổi, nhìn ánh mắt nhiệt tình của anh ta, anh có thể cảm nhận được bản thân đang bất an. Nhưng Tô Cẩn Hồng rất rõ ràng, cảm giác bất an này đến từ thái độ của Cố Ngôn Hi.
Nhưng mà…nó quyết định bởi thái độ của Cố Ngôn Hi. Anh còn cách nào nữa đây?
Trên đường, Tô Cẩn Hồng lặng lẽ đi cách Cố Ngôn Hi nửa mét, im lặng nghe bọn họ nói chuyện với nhau. Cố Ngôn Hi không phản ứng gì, ngược lại Bạch Kiêm ngạc nhiên nhìn Tô Cẩn Hồng một cái.
Dọc đường đi Tô Cẩn Hồng an phận như vậy, không gây phiền phức cho anh ta đúng là ngoài dự kiến. Nhưng việc Tô Cẩn Hồng không quấy rầy rất tốt, vừa vặn anh ta có thể ở chung với Cố Ngôn Hi nhiều hơn.
Tâm trạng Bạch Kiêm rất tốt, khoa chân múa tay kể lại một vài chuyện vui vẻ xảy ra gần đây với Cố Ngôn Hi. Đôi khi cô sẽ cười đáp lại vài câu.
Không lâu sau bọn họ đã đến nơi tụ tập của mọi người. Số lượng người trong căn cứ không nhiều lắm, khoảng hai mươi người, đều còn rất trẻ. Vẻ non nớt trên mặt tỏ ra kì vọng đối với tương lai. Hai ba người đứng cạnh nhau thì thầm, tò mò đánh giá bọn họ.
Bạch Kiêm nghiêng người nhẹ giọng nói với Cố Ngôn Hi: “Em đi theo anh.”
Cố Ngôn Hi gật đầu, “vâng.”
Bạch Kiêm đi lên trên bục, Cố Ngôn Hi không đi theo ngay. Cô xoay người nhìn thiếu niên không nói lời nào, sờ lỗ tai hơi đỏ của anh, “Nếu thấy chán thì chơi cái này, chị sẽ quay lại ngay.”
Cố Ngôn Hi nói xong, nhét thứ gì đó vào tay Tô Cẩn Hồng rồi đi lên bục.
Tô Cẩn Hồng nhận thấy có gì đó cứng nhắc trong tay, ngẩn người.
Anh nhìn trộm, phát hiện ra là một khối rubik.
Không lẽ Cố Ngôn Hi nghĩ vì anh cảm thấy nhàm chán nên đi đường mới không nói chuyện sao?
Tâm trạng Tô Cẩn Hồng lúc này rất vi diệu, lại không thể nói rõ cảm xúc cụ thể.
Nếu phải nói suy nghĩ trong đầu của anh bây giờ, có lẽ là, càng một lòng với cô. Anh cảm thấy, cho dù hiện tại trước mặt xuất hiện một vách núi, anh có thể nhảy xuống không chút do dự.
Cô ấy tốt như vậy.
Tô Cẩn Hồng nhìn khối rubik nhỏ trong tay, khóe môi không tự chủ cong lên dịu dàng.
Một vài cô gái đứng cạnh vụng trộm quan sát anh, không khỏi ngây người.
Trong đó có một cô gái mặc áo hoodie màu xanh hai mắt tỏa sáng nhìn Tô Cẩn Hồng, dùng sức túm lấy bạn tốt đứng cạnh, nhỏ giọng nói: “Trời oi, anh ấy thật đẹp trai! Cười lên nhìn dịu dàng quá đi!”
Bạn tốt không khỏi nhìn thêm, hơi tiếc nuối nói: “Cậu tỉnh lại đi, bạn gái người ta còn đang ở trên bục kìa.”
Cô gái không phục nói: “Chưa chắc, cô kia nhìn là biết lớn tuổi hơn anh ấy, nói không chừng là chị em.”
Tô Cẩn Hồng nhận thấy có người nhìn, không cười nữa, cẩn thận cất rubik vào trong túi, nghiêm túc nhìn Cố Ngôn Hi trên bục.
Sau phần giới thiệu ngắn gọn của Bạch Kiêm, Cố Ngôn Hi bắt đầu dạy cách dùng dị năng để biến ra vũ khí.
Cô nhẹ nhàng kiên nhẫn giải thích từng bước, hướng dẫn mọi người từng chút cách để đi vào trạng thái. Đôi khi sẽ có một vài người nôn nóng hỏi những câu hỏi rất kì quái, Cố Ngôn Hi cũng nghiêm túc giải thích cho họ.
Mọi người được khí thế của cô trấn an, dần tĩnh tâm, càng ngày càng nhiều người đi vào trạng thái, dưới bục cũng ngày càng yên tĩnh.
Tô Cẩn Hồng đứng dưới bục, chỉ thấy cả người cô đang phát sáng.
Thiếu niên lười biếng dựa vào tường, ánh mắt nhìn cô mang theo triền miên.
Anh không nhúc nhích, gần như có thể nghe được tiếng tim đập “Thình thịch”. Tiếng này nhanh hơn, mãnh liệt hơn tiếng kia.
Vứt mẹ vụ lặng lẽ bảo vệ cô ấy cả đời đi.
Cô gái tốt như vậy, kẻ nào lỡ mất mới là đồ ngốc!
—
Lời tác giả: Cuối cùng Tô Cẩn Hồng cũng thông suốt, mị vui đến mức cười ra tiếng.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook