Xuyên Nhanh: Cảm Hoá Nữ Phụ Ác Độc
Chương 60: Thế giới tiên hiệp 11

Edit: Nhung

Beta: Xanh

Nữ tu lặng lẽ rút cánh tay đang khoác trêи người Ôn Thanh Từ, không tiếng động tránh sang bên cạnh. Đúng là nữ tu quê mùa, chẳng biết gì cả, thoạt nhìn cũng không quen mặt, không biết là từ xó xỉnh nào của tông môn chạy tới. Tốt nhất là cách xa cô ta một chút, nếu không lại bị những nữ tu khác cười nhạo.

Cô ta trả lời: “Tô sư huynh thắng, chẳng lẽ cô không vui?”

Ôn Thanh Từ: “…”

Ôn Thanh Từ nhìn mấy nữ tu phấn khích xôn xao ở đó, cảm giác bản thân cô không vui vẻ như những nữ tu kia.

Sau khi nữ tu kia kéo dài khoảng cách, Ôn Thanh Từ thoải mái hơn nhiều, hoàn toàn không nghĩ đến việc cô bế quan mấy năm, khi đi ra ngoài lại trở thành tu sĩ nghèo không có kiến thức.

Ôn Thanh Từ cũng không suy nghĩ nhiều, chỉ liếc mắt về đấu trường, tiếp tục quan sát cuộc so tài.

Tô Cẩn Hồng ngồi xuống khôi phục lại linh khí bị mất, chuẩn bị bắt đầu trận đấu mới.

Lần đấu này kết thúc nhanh hơn, chưa tới 10 giây đệ tử đánh cùng Tô Cẩn Hồng đã hoảng loạn nhận thua.

Tô Cẩn Hồng hơi hơi gật đầu, lưu loát thu hồi thanh kiếm.

“A a a! Tô sư huynh đẹp quá!”

Lúc này Ôn Thanh Từ rốt cục cũng nghe rõ, xem thiếu niên đứng ở đấu trường hăng hái chiến đấu, hơi dở khóc dở cười.

Hóa ra không phải nữ tu thích xem đấu tăng lên, chẳng qua là do các cô thấy hứng thú với người đang đấu mà thôi. 

Tô Cẩn Hồng nhảy từ trường đấu xuống, chạy thẳng tới khán đài.

Lúc Ôn Thanh Từ vừa tới khán đài, anh đã nhìn thấy. Kiềm chế ý nghĩ muốn dừng cuộc trận đấu lại, cố gắng đánh xong hai trận. Nhưng mà hai trận này, anh đều kết thúc trận đấu bằng tốc độ nhanh nhất, lưu lại ấn tượng tốt cho Ôn sư tỷ.

Nữ tu xung quanh bắt đầu sửa sang lại dung nhan, không biết nữ tu nào may mắn được Tô sư huynh chú ý!

Nữ tu bên cạnh Ôn Thanh Từ kϊƈɦ động gần ngất.

Trời ạ, Tô sư huynh thế mà lại đi tới chỗ cô!! Cô ta thẹn thùng, nhu mì vuốt nhẹ mái tóc.

“Tô sư…”

Ai ngờ Tô Cẩn Hồng chẳng thèm liếc cô ta lấy nửa con mắt, đứng ngay trước mặt nữ tu quê mùa kia, mừng rỡ nói: “Ôn sư tỷ, tỷ đến rồi.”

Cô ta khó tin nhìn Ôn Thanh Từ, Tô sư huynh không tìm cô ta thì thôi, thế mà lại tìm nữ tu trêи người không có chút trang sức nào. Mặt cô lúc đỏ lúc trắng, trong chốc lát, chỉ cảm thấy tất cả mọi người đều đang cười nhạo bản thân, không nén được lùi về phía bên cạnh.

Ôn Thanh Từ vẻ mặt nghiêm túc, ánh mắt trong trẻo lạnh lùng, nhàn nhạt “ừ” một tiếng, ánh mắt dời về sàn đấu bên cạnh. Hai đệ tử Chiến Phong đánh nhau đến lúc cao trào, linh phù, pháp thuật sử dụng không ngớt, nhất thời khó phân thắng bại.

Tô Cẩn Hồng thấy thế, cũng không nói thêm, yên lặng đứng ở một bên xem cuộc chiến.

Các nữ tu trêи khán đài lặng lẽ tiến lại gần Tô Cẩn Hồng, nhưng mà hai người trong cuộc lại không thèm để ý, chỉ chăm chú xem trận đấu.

Nữ tu mới vừa đỏ mặt lùi về bên cạnh, do dự vài giây, lặng lẽ kéo tay áo Ôn Thanh Từ, nở nụ cười lấy lòng, thấp giọng hỏi: “Sư tỷ, tỷ có quan hệ thế nào với Tô sư huynh?”

Ôn Thanh Từ nhận thấy được sự thay đổi của nữ tu, trong bụng hiểu rõ, cảm thấy buồn cười.

“Đây là sư đệ của tôi.”

Nữ tu trong lòng nghi ngờ.

Tô Cẩn Hồng tổng cộng chỉ có năm sư huynh sư tỷ, trong đó có ba người đi xa bên ngoài, một người đang bế quan. Ở tông môn có thể thường xuyên nhìn thấy cũng chỉ có sư tỷ Lâm Tích Nghiên…

Bỗng nhiên một ý nghĩ vụt lên…

Cô cô cô này… Đừng nói cô này là người đang bế quan – Ôn sư tỷ chứ!!!

Nữ tu còn chưa kịp hỏi thêm đã trợn mắt há mồm nhìn Ôn Thanh Từ ngự kiếm xông thẳng lên đấu trường, lưu loát nhảy xuống đấu trường.

Ôn Thanh Từ đứng trêи trường đấu, sự hưng phấn khiến cô phải rùng mình, kiếm trong tay khẽ đong đưa, giống như cảm nhận được tâm tình chủ nhân. Cô nhẹ nhàng vuốt ve trấn an linh kiếm, trêи mặt không gợn sóng.

“Đổng Xương Lâm, đã lâu không gặp.”

Đổng Xương Lâm vui mừng nhìn Ôn Thanh Từ, tiến lên mấy bước, “Thanh Từ, cô xuất quan?”

Cô không muốn nhiều lời, gật đầu ý bảo, “Bắt đầu.”

Đổng Xương Lâm đành phải đè ép kϊƈɦ động muốn ôn chuyện với Ôn Thanh Từ, bình ổn tâm trạng, toàn tâm toàn ý gia nhập vào cuộc so tài này.

Tô Cẩn hồng ở trêи khán đài hết sức chăm chú xem bọn họ, yên lặng học kỹ xảo chiến đấu trong đó.

Khả năng của hai người ngang nhau, mười lăm phút trôi qua, trêи sân vẫn đang giằng co.

Cho đến khi Đổng Xương Lâm lộ ra sơ hở bị Ôn Thanh Từ đánh bại.

Mặc dù Đổng Xương Lâm thua nhưng trêи mặt không thấy vẻ thất bại. Anh ta đi tới bên cạnh Ôn Thanh Từ, cười ấm áp, “Chúc mừng Thanh Từ lại tiến thêm một bước.” Nói xong cười khổ một tiếng:

“Cứ tưởng trận so tài này có thể thắng cô, ai ngờ cô lại tiến bộ hơn trước.”

Ôn Thanh Từ dứt khoát thu kiếm, nhàn nhạt nói: “Quen rồi là được.”

Đổng Xương Lâm ngẩn ra, ngay sau đó phản ứng lại, đây rõ ràng ám chỉ anh ta quen thua rồi là được?

Chàng Anh ta kinh ngạc nhướng mày: “Thanh Từ, cô biết nói đùa từ khi nào?”

Tô Cẩn Hồng nhìn chằm chằm Đổng Xương Lâm, trở về chỗ bọn họ mới vừa so tài.

Đổng Xương Lâm, đệ tử có chiến lực mạnh nhất ở kỳ Trúc Cơ của Chiến Phong, quả nhiên danh bất hư truyền.

Anh không khinh địch như ban nãy nữa, âm thầm nghĩ: Xem ra lúc trước Ôn sư tỷ nương tay không ít mới làm anh không thua quá thảm hại. Mà Đổng Xương Lâm có thể cùng Ôn sư tỷ chiến đấu lâu như vậy, tính ra cũng không chênh lệch nhiều. Huống chi Đổng Xương Lâm đã là tầng chín kỳ Trúc Cơ, chỉ cách kỳ Kim Đan một bước ngắn. Chẳng qua bước này, so với trước kia còn hơn một trăm bước.

Nhưng mà… Người này gần gũi quá với Ôn sư tỷ rồi không?

Anh nhíu chặt lông mày, nổi giận đùng đùng trừng Đổng Xương Lâm, chỉ muốn kéo anh ta ra xa.

Hừ, tông môn luôn luôn có một đám nam tu không biết xấu hổ, chỉ biết dựa vào mặt dụ dỗ nữ tu.

Cầu Cầu: …

Này này kí chủ, anh quay đầu xem mấy nữ tu xung quanh đang nhìn anh kìa! Sao có thể nói câu này mà không biết ngượng mồm thế!

Ôn Thanh Từ lặng lẽ cách ra, đi tới bên người Tô Cẩn hồng, “Đây là sư đệ của tôi, Tô Cẩn Hồng.”

“Cẩn Hồng, đây là Đổng Xương Lâm của Chiến Phong.”

Đổng Xương Lâm nhạy bén nhận ra sự khác biệt, cười ha hả nói: “Tôi biết Cẩn Hồng. Trong tông môn không có ai là không biết cậu ta.”

Anh ta làm lơ ánh mắt đầy địch ý của Tô Cẩn hồng, ôn hòa mời Ôn Thanh Từ.

“Thanh Từ, mười ngày sau bí cảnh sẽ mở ra, cô mới vừa xuất quan, chắc hẳn còn chưa có tổ đội tốt, có muốn gia nhập cùng không?”

“Không cần, tôi cùng đội với Tích Nghiên, Cẩn Hồng.”

Đổng Xương Lâm lắc đầu không đồng ý: “Lần này năm người một đội là tối đa, ba người sẽ chịu thiệt.”

Tô Cẩn hồng trả lời: “Không cần, ba người bọn tôi một đội, mạnh hơn cái đội có quả tạ nhiều.”

Đổng Xương Lâm: …

Không biết có phải là ảo giác của anh ta không, cảm giác như Tô sư đệ này có địch ý với mình. Có điều anh ta lớn tuổi hơn Tô Cẩn Hồng nhiều, tâm thái bình thản, không muốn so đo miệng lưỡi với anh.

Anh ta nhìn Ôn Thanh Từ, chờ đợi nghe được câu trả lời khác từ cô.

Đáng tiếc, Ôn Thanh Từ gật đầu chấp nhận.

Đổng Xương Lâm tiếc nuối nói, “Nếu Thanh Từ cùng Tô sư đệ đã quyết định tốt, tôi cũng không có gì để nói. Hẹn gặp ở bí cảnh.”

Nhìn bóng lưng Đổng Xương Lâm rời đi, Ôn Thanh Từ như có điều suy nghĩ, “Cẩn Hồng, đệ có mâu thuẫn với Đổng Xương Lâm?”

Tô Cẩn Hồng bình tĩnh: “Không có, kiểu gì cũng bị đệ đánh bại, có gì hay đâu mà tranh chấp.”

Lần thứ hai nghe thấy Tô Cẩn Hồng nói chuyện kiêu ngạo như vậy, Ôn Thanh Từ cảm thấy kinh ngạc.

Chắc là ở cạnh Tích Nghiên quá lâu, bị con bé làm ảnh hưởng. Dáng điệu mơ hồ có vài phần phong cách của Tích Nghiên.

“Sắp tới bí cảnh mở ra, đệ cùng Tích Nghiên đều là lần đầu tiên đi, tỷ có chút chuyện muốn dặn dò các đệ.”

Tô Cẩn Hồng gật đầu, biết điều theo phía sau Ôn Thanh Từ rời đi.

Nhóm nữ tu vẫn âm thầm chú ý bọn họ, thổn thức khôn nguôi.

Các cô đã từng thấy Tô sư huynh nghe lời nữ tu như vậy? Miễn bàn việc thu lại tất cả sự lạnh nhạt, bộ dạng biết điều ngoan ngoãn. Làm cho họ tan nát cõi lòng.

Kể cả Lâm sư tỷ thân thiết nhất với anh, cũng chỉ chú ý hơn người thường một chút mà thôi.

Mấy đệ tử mới gia nhập không biết được quan hệ của bọn họ, hết sức ghen tỵ hâm mộ Ôn Thanh Từ, im lặng xem cô là tình địch số một. Vài nữ tu có lòng thăm hỏi mới biết được người kia hóa ra là sư tỷ của Tô Cẩn Hồng, người vừa mới xuất quan không lâu Ôn sư tỷ! Từng ở bảng đấu đơn xếp hạng một ba năm liên tiếp. Cho đến sau khi cô bế quan thứ hạng mới rớt xuống.

Vài người suy nghĩ muốn động tay động chân ở bí cảnh cũng theo đó gác lại. Đối với tu vi tuyệt đối áp chế trước mặt, đôi khi tác dụng của âm mưu cũng cực nhỏ.

Ôn Thanh Từ hết sức nghiêm túc hướng dẫn bọn họ: “Tích Nghiên, Cẩn Hồng, hai người lần đầu đi vào bí cảnh, tỷ cần nói trước cho hai người ít chuyện.”

“Thứ nhất, lúc mới vào bí cảnh, đệ tử các tông môn ngẫu nhiên truyền tống đến các địa phương khác nhau trong bí cảnh. Cho nên, mặc dù chúng ta là một đội, nhưng lúc vừa mới bắt đầu chúng ta sẽ không ở cùng một chỗ. Người may mắn thì khả năng vừa rơi xuống đất đã ở cạnh linh thảo linh bảo hiếm, xui xẻo có thể gặp phải yêu thú cường đại hung mãnh. Hai người phải sẵn sàng đối mặt với bất kỳ tình huống nào.”

“Thứ hai, trong bí cảnh có vô số kỳ trân dị bảo, linh thảo hiếm gặp, sau này đi ra ngoài một phần giao nộp cho tông môn, đồ vật nộp lên tương đương với độ cống hiến. Sau khi đủ hai trăm, số còn lại có thể lựa chọn giữ lại hoặc là đổi thành độ cống hiến. Độ cống hiến của tông môn có thể đổi công pháp, linh bảo, linh dược. Hai người ở trong tông môn lâu như vậy rồi, tỷ cũng không nói nhiều.”

“Thứ ba, cũng là điều quan trọng nhất. Bí cảnh mười năm mới mở một lần, lần nào các tông môn cũng chết rất nhiều người. Có thể là bị yêu thú trong bí cảnh giết chết, hoặc là bị nhốt ở hang động, dĩ nhiên còn có rất nhiều người là chết trong tay người tông môn khác, thậm chí là trong tay đệ tử tông môn của mình.”

“Ở đó nhớ kĩ ẩn nấp một chút, ai cũng không nên tin, chỉ có thể tin tưởng vào chính mình.”

Nhìn Ôn Thanh Từ nghiêm túc dặn dò, Tô Cẩn Hồng cùng Lâm Tích Nghiên không tránh khỏi nghiêm túc.

“Đã rõ.”

“Nhưng mà các muội cũng không cần quá lo lắng, ở cùng cấp bậc, người tu kiếm khó tìm đối thủ. Chẳng qua vẫn phải cẩn thận đề phòng người khác làm hại.”

“Thanh Từ sư tỷ, đệ nghe sư huynh sư tỷ khác nói, ở trong bí cảnh trải qua chiến đấu sinh tử, sau này đi ra ngoài cũng sẽ có tiến bộ rất lớn, đây là thật sao?”

Ôn Thanh Từ: “Không sai, ở trong bí cảnh, tỷ lĩnh ngộ được kiếm khí, chiến lực tăng lên rất nhiều. Như đệ thấy đấy, mặc dù Đổng Xương Laam hơn tỷ một cấp, nhưng vẫn đánh không lại tỷ. Đệ đừng thấy nó chỉ là một cấp nho nhỏ, đột phá tại hậu kỳ khó như lên trời.”

Mặc dù Tô Cẩn Hồng lo lắng nhưng mà cảm giác phấn khích nhiều hơn.

Ở tông môn lâu như vậy, so tài và luận bàn cũng chỉ là trò chơi, bởi vì không có sự nguy hiểm đến tính mạng. Anh mong chờ hơn ở một giới Tu Chân chân thật lại còn tàn khốc!



Lời tác giả: Trong bí cảnh Tô Cẩn hồng sẽ lộ ra bản thể ha ha ha ha.

Vở kịch nhỏ:

Phóng viên: Cho hỏi, sao anh lại thấy Đổng Xuong Lâm ngứa mắt? Đổng Xương Lâm cũng coi như là chàng trai tốt, tuấn tú lịch sự, cũng xứng đôi với sư tỷ của anh mà.

Tô Cẩn Hồng: Ồ, không phải là ý vào gương mặt cùng tính tình của sư tỷ tôi tốt nên mới dụ dỗ Ôn sư tỷ sao?

Phóng viên: …Không phải vì anh thích Ôn sư tỷ nên mới như vậy với Đổng Xương Lâm sao?

Tô Cẩn Hồng hoảng sợ: Tôi không phải, tôi không có, cô đừng nói bừa. (Điều quan trọng phải phủ định ba lần!)

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương