Xuyên Nhanh Các Nam Chủ Hình Như Đều Quấn Lấy Ta
-
Chương 81: Ngăn Cản Vị Hôn Phu Trở Thành Sát Nhân (5)
...
Quân Niệm đen mặt lại, mất kiên nhẫn nói đám người kia: "Tránh ra!"
Mấy bạn học kia liền lập tức dạt sang. Khuynh Hạ đứng bên trong ngước lên nhìn hắn với vẻ mặt khó hiểu?
[Cảnh báo! Độ hắc hóa nam chủ 70!!]
Cô nhìn thông bác đỏ trước mắt với vẻ mặt vô tội. Đã ai làm gì đâu sao hắc hóa cao thế? Hay là do cô hôn má nữ chính? Có cần phải ghen với 1 đứa nhỏ ko? Não tàn, não tàn!!
Hắn cúi xuống ôm cô vào trong lòng, lúc này mới lộ ra vẻ ôn nhu như trước. Tựa như người vừa rồi quát lên ko phải là hắn vậy!
"Không được tùy tiện nhận đồ người khác, nhớ chưa?"
Cô ủy khuất, ngoan ngoãn đáp lại: "Vâng ạ! Nhưng anh đừng giận nữa nha!"
Ko nên chống lại hắn thì hơn, vì độ hắc hóa đành phải ngoan thì mới sống yên ổn được!
Lúc này trống đã vào học, hắn thả cô xuống rồi dắt tay để cô ngồi bên cạnh hắn. Vì ko thích phiền nên hắn ngồi một mình ở bàn cuối cạnh cửa sổ. Dù sao thì ngồi 1 mình cũng quen rồi với lại hắn cũng ko muốn ai ngồi cạnh vì vậy bạn bè cũng ko ai dám ngồi.
Khuynh Hạ ngồi xuống cạnh hắn liền cảm thấy chiếc bàn này hơi cao so với cô thì phải?
Đành chịu thôi, một đứa nhỏ thì sao ngồi được bàn ghế Cao trung được!
Hắn liếc nhìn cô rồi cầm ra một chồng giấy đặt lên cho cô ngồi. Tiện tay lôi ra vài quyển sách vở bài tập, hộp màu nữa!?
Hắn chuẩn bị cả mấy thứ này cho cô luôn?
Giáo viên đã bước vào lớp, bỗng ánh mắt liền hướng về phía góc cuối. Một đứa nhỏ? Sao một đứa nhỏ lại ở đây? Không phải già rồi hoa mắt chăng?
Nhìn kĩ lại thì đúng là một đứa bé rồi, hơn nữa còn cực kì đáng yêu đang ngồi nghiêm túc.
Giáo viên định lên tiếng hỏi thì nhận ra đứa bé đó ngồi cạnh học sinh Quân Niệm thì chứng tỏ có 1 mối quan hệ gì đó với nhà họ Tần. Ko nên hỏi thì hơn!
Dù sao, nhà họ Tần là nhà đầu tư lớn nhất của trường. Ko nên đắc tội!
Quân Niệm buồn chán gục đầu xuống ngủ, gió nhẹ thổi vào khiến cô rùng mình rồi đưa mắt qua nhìn hắn.
Ơ? Tên não tàn này ngủ rồi à? Ngủ nhiều thì sao mà thông minh lên được? Dậy học nhanh!
Khuynh Hạ đưa tay lên xoa tóc hắn, hình như thấy không ổn lắm liền định thu tay về nhưng hắn bỗng nói: "Nếu em thích thì cứ xoa đi!"
Vậy sẽ cô không ngại vò đầu hắn đâu nha!
...
Khuynh Hạ ngước lên nhìn đồng hồ treo ở tường, gần hết giờ rồi kìa! Sắp được về rồi >:)
Nhưng mà cái tình hình học sinh nam kia đứng trên bảng gần 20p chưa giải xong bài toán thì chắc còn lâu mới được về quá!
Khuynh Hạ đứng dậy bước về phía bục giảng, cô giáo nhìn thấy cô liền cười hỏi: "Bạn nhỏ đây là cũng muốn học sao? Cô cho em vài bài toán để làm nha! Toán nâng cao hay toán bồi dưỡng?"
Học sinh ở dưới nghĩ thầm: "Đến 1 đứa bé cũng không tha nữa! Nách chắc thâm dữ lắm?"
Cô chỉ lên bảng nói: "Kết quả diện tích bằng pi nhân R bình phần 4n"
Cả lớp: "????"
Cô giáo ngạc nhiên nhìn cô: "Đúng là kết quả bằng như vậy!?"
Học sinh nam kia: "Thật???"
Một đứa nhỏ mà có thể giải được bài toán của Cao trung! Thiên tài đây rồi>:))
Cô giáo mắt sáng lên cầm tay cô hỏi: "Em tên là gì? Bao nhiêu tuổi rồi? Em nghĩ sao về việc gia nhập đội tuyển toán quốc gia?"
Khuynh Hạ bị hỏi dồn dập đến chóng mặt: "E-em tên là... Khuynh Hạ! Đến giờ v-về rồi ạ..."
Quân Niệm bước lên ôm lấy cô: "Chào cô! Em về!"
Cô giáo đành tiếc nuốt gật đầu nhìn hắn ôm cô bỏ đi. Dù sao kiểu gì cũng gặp lại đứa nhỏ đó, cứ bình tĩnh.... Kiểu gì thiên tài cũng đều vào tay thôii!
Quân Niệm sải bước thật nhanh về phía xe đỗ ở kia rồi mở cửa đặt cô ngồi vào.
Khuynh Hạ nhìn trời: "Nắng rồi!" Ko mang kem chống nắng chắc đen da mất :<
Hắn nhìn cô rồi ôm cô vào lòng tiếp. Khuynh Hạ đối với việc liên tục bị ôm như này cũng quen quá rồi.
Nhưng cái quan trọng là hắn thích nữ chính chưa? Có rung động chưa? Tò mò ghê~
Cô ngước lên hỏi: "Anh ơi? Anh có thích ai không?"
Hắn khó hiểu nhìn cô, lúc lâu sau mới đáp lại: "Có!"
Uầy! Đừng nói là đã yêu nữ chính từ cái nhìn đầu tiên? Trời ơi, cảm lạnh... à nhầm cảm động quá!
Cô vui vẻ cười cười không để ý đến hắn nữa. Còn hắn trầm ngâm nghĩ sao vừa nãy cô lại hỏi như vậy?
Đương nhiên là thích cô rồi chứ còn phải thắc mắc à?
Vừa nãy hắn ko ngờ đến cô lại có thể giải được bài toán đó?
"Bài toán kia sao em biết làm vậy?"
Khuynh Hạ ngẩng lên nhìn hắn, cô cười cười: "Đấy là bí mật~ Nhưng mà anh thấy em giỏi ko? Thưởng cho em đi!"
Hắn xoa đầu cô, lấy một túi kẹo ra từ trong ngăn xe rồi đưa. Khuynh Hạ liền vui vẻ: "Em cảm ơn!"
Thật là! Sao công chúa nhỏ của hắn lại không phòng bị người khác gì cả vậy. Người khác đưa kẹo liền ko ngại mà hôn má, còn hắn thì chỉ nói cảm ơn? Không công bằng chút nào...
Hình như cô ta tên là Yên gì gì đó thì phải! Vậy mà dám được Hạ Hạ của hắn hôn, hình như cô ta chán thở thì phải...?
Khuynh Hạ lúc này đang ăn kẹo nên ko biết cô đã chính xác khiến nữ chính vào danh sách đen vĩnh viễn của nam chủ
"Hạ Hạ không hôn anh à?"
Khụ... khụ... Cô vừa nghe thấy cái gì vậy? Không nhầm đúng ko?
"Tại sao em phải hôn anh?"
Hắn cười cười: "Bởi vì anh đưa em đồ ăn thì em phải cảm ơn bằng nụ hôn chứ! Đó là sự chân thành khi mình nhận được một cái gì đó của người khác. Vậy nên hôn anh đi!"
Định thao túng tâm lí cô à? Đâu có dễ. Nhưng mà vì gói kẹo ngon nên coi như trả công.
Cô vươn lên hôn nhẹ vào má hắn rồi ngồi xuống nói: "Em đói!"
Hắn liền bảo bác lái xe lái đến một nhà hàng gần nhất rồi dẫn cô vào ăn.
Ăn uống no say xong cô được chở về, suốt dọc đường về hắn cứ liên tục chạm tay vào má rồi cười cười cái gì đó? Hắn định giết ai hả? Theo như sách mà cô nghiên cứu thì mỗi khi cười thì chắc chắn là định giết ai rồi >:U
"Kí chủ nghiên cứu sách gì vậy?"
"Tâm lí tội phạm!"
Ai lại áp dụng sách đó lên người nam chủ chứ? Hệ thống cạn lời...
...
Quân Niệm đen mặt lại, mất kiên nhẫn nói đám người kia: "Tránh ra!"
Mấy bạn học kia liền lập tức dạt sang. Khuynh Hạ đứng bên trong ngước lên nhìn hắn với vẻ mặt khó hiểu?
[Cảnh báo! Độ hắc hóa nam chủ 70!!]
Cô nhìn thông bác đỏ trước mắt với vẻ mặt vô tội. Đã ai làm gì đâu sao hắc hóa cao thế? Hay là do cô hôn má nữ chính? Có cần phải ghen với 1 đứa nhỏ ko? Não tàn, não tàn!!
Hắn cúi xuống ôm cô vào trong lòng, lúc này mới lộ ra vẻ ôn nhu như trước. Tựa như người vừa rồi quát lên ko phải là hắn vậy!
"Không được tùy tiện nhận đồ người khác, nhớ chưa?"
Cô ủy khuất, ngoan ngoãn đáp lại: "Vâng ạ! Nhưng anh đừng giận nữa nha!"
Ko nên chống lại hắn thì hơn, vì độ hắc hóa đành phải ngoan thì mới sống yên ổn được!
Lúc này trống đã vào học, hắn thả cô xuống rồi dắt tay để cô ngồi bên cạnh hắn. Vì ko thích phiền nên hắn ngồi một mình ở bàn cuối cạnh cửa sổ. Dù sao thì ngồi 1 mình cũng quen rồi với lại hắn cũng ko muốn ai ngồi cạnh vì vậy bạn bè cũng ko ai dám ngồi.
Khuynh Hạ ngồi xuống cạnh hắn liền cảm thấy chiếc bàn này hơi cao so với cô thì phải?
Đành chịu thôi, một đứa nhỏ thì sao ngồi được bàn ghế Cao trung được!
Hắn liếc nhìn cô rồi cầm ra một chồng giấy đặt lên cho cô ngồi. Tiện tay lôi ra vài quyển sách vở bài tập, hộp màu nữa!?
Hắn chuẩn bị cả mấy thứ này cho cô luôn?
Giáo viên đã bước vào lớp, bỗng ánh mắt liền hướng về phía góc cuối. Một đứa nhỏ? Sao một đứa nhỏ lại ở đây? Không phải già rồi hoa mắt chăng?
Nhìn kĩ lại thì đúng là một đứa bé rồi, hơn nữa còn cực kì đáng yêu đang ngồi nghiêm túc.
Giáo viên định lên tiếng hỏi thì nhận ra đứa bé đó ngồi cạnh học sinh Quân Niệm thì chứng tỏ có 1 mối quan hệ gì đó với nhà họ Tần. Ko nên hỏi thì hơn!
Dù sao, nhà họ Tần là nhà đầu tư lớn nhất của trường. Ko nên đắc tội!
Quân Niệm buồn chán gục đầu xuống ngủ, gió nhẹ thổi vào khiến cô rùng mình rồi đưa mắt qua nhìn hắn.
Ơ? Tên não tàn này ngủ rồi à? Ngủ nhiều thì sao mà thông minh lên được? Dậy học nhanh!
Khuynh Hạ đưa tay lên xoa tóc hắn, hình như thấy không ổn lắm liền định thu tay về nhưng hắn bỗng nói: "Nếu em thích thì cứ xoa đi!"
Vậy sẽ cô không ngại vò đầu hắn đâu nha!
...
Khuynh Hạ ngước lên nhìn đồng hồ treo ở tường, gần hết giờ rồi kìa! Sắp được về rồi >:)
Nhưng mà cái tình hình học sinh nam kia đứng trên bảng gần 20p chưa giải xong bài toán thì chắc còn lâu mới được về quá!
Khuynh Hạ đứng dậy bước về phía bục giảng, cô giáo nhìn thấy cô liền cười hỏi: "Bạn nhỏ đây là cũng muốn học sao? Cô cho em vài bài toán để làm nha! Toán nâng cao hay toán bồi dưỡng?"
Học sinh ở dưới nghĩ thầm: "Đến 1 đứa bé cũng không tha nữa! Nách chắc thâm dữ lắm?"
Cô chỉ lên bảng nói: "Kết quả diện tích bằng pi nhân R bình phần 4n"
Cả lớp: "????"
Cô giáo ngạc nhiên nhìn cô: "Đúng là kết quả bằng như vậy!?"
Học sinh nam kia: "Thật???"
Một đứa nhỏ mà có thể giải được bài toán của Cao trung! Thiên tài đây rồi>:))
Cô giáo mắt sáng lên cầm tay cô hỏi: "Em tên là gì? Bao nhiêu tuổi rồi? Em nghĩ sao về việc gia nhập đội tuyển toán quốc gia?"
Khuynh Hạ bị hỏi dồn dập đến chóng mặt: "E-em tên là... Khuynh Hạ! Đến giờ v-về rồi ạ..."
Quân Niệm bước lên ôm lấy cô: "Chào cô! Em về!"
Cô giáo đành tiếc nuốt gật đầu nhìn hắn ôm cô bỏ đi. Dù sao kiểu gì cũng gặp lại đứa nhỏ đó, cứ bình tĩnh.... Kiểu gì thiên tài cũng đều vào tay thôii!
Quân Niệm sải bước thật nhanh về phía xe đỗ ở kia rồi mở cửa đặt cô ngồi vào.
Khuynh Hạ nhìn trời: "Nắng rồi!" Ko mang kem chống nắng chắc đen da mất :<
Hắn nhìn cô rồi ôm cô vào lòng tiếp. Khuynh Hạ đối với việc liên tục bị ôm như này cũng quen quá rồi.
Nhưng cái quan trọng là hắn thích nữ chính chưa? Có rung động chưa? Tò mò ghê~
Cô ngước lên hỏi: "Anh ơi? Anh có thích ai không?"
Hắn khó hiểu nhìn cô, lúc lâu sau mới đáp lại: "Có!"
Uầy! Đừng nói là đã yêu nữ chính từ cái nhìn đầu tiên? Trời ơi, cảm lạnh... à nhầm cảm động quá!
Cô vui vẻ cười cười không để ý đến hắn nữa. Còn hắn trầm ngâm nghĩ sao vừa nãy cô lại hỏi như vậy?
Đương nhiên là thích cô rồi chứ còn phải thắc mắc à?
Vừa nãy hắn ko ngờ đến cô lại có thể giải được bài toán đó?
"Bài toán kia sao em biết làm vậy?"
Khuynh Hạ ngẩng lên nhìn hắn, cô cười cười: "Đấy là bí mật~ Nhưng mà anh thấy em giỏi ko? Thưởng cho em đi!"
Hắn xoa đầu cô, lấy một túi kẹo ra từ trong ngăn xe rồi đưa. Khuynh Hạ liền vui vẻ: "Em cảm ơn!"
Thật là! Sao công chúa nhỏ của hắn lại không phòng bị người khác gì cả vậy. Người khác đưa kẹo liền ko ngại mà hôn má, còn hắn thì chỉ nói cảm ơn? Không công bằng chút nào...
Hình như cô ta tên là Yên gì gì đó thì phải! Vậy mà dám được Hạ Hạ của hắn hôn, hình như cô ta chán thở thì phải...?
Khuynh Hạ lúc này đang ăn kẹo nên ko biết cô đã chính xác khiến nữ chính vào danh sách đen vĩnh viễn của nam chủ
"Hạ Hạ không hôn anh à?"
Khụ... khụ... Cô vừa nghe thấy cái gì vậy? Không nhầm đúng ko?
"Tại sao em phải hôn anh?"
Hắn cười cười: "Bởi vì anh đưa em đồ ăn thì em phải cảm ơn bằng nụ hôn chứ! Đó là sự chân thành khi mình nhận được một cái gì đó của người khác. Vậy nên hôn anh đi!"
Định thao túng tâm lí cô à? Đâu có dễ. Nhưng mà vì gói kẹo ngon nên coi như trả công.
Cô vươn lên hôn nhẹ vào má hắn rồi ngồi xuống nói: "Em đói!"
Hắn liền bảo bác lái xe lái đến một nhà hàng gần nhất rồi dẫn cô vào ăn.
Ăn uống no say xong cô được chở về, suốt dọc đường về hắn cứ liên tục chạm tay vào má rồi cười cười cái gì đó? Hắn định giết ai hả? Theo như sách mà cô nghiên cứu thì mỗi khi cười thì chắc chắn là định giết ai rồi >:U
"Kí chủ nghiên cứu sách gì vậy?"
"Tâm lí tội phạm!"
Ai lại áp dụng sách đó lên người nam chủ chứ? Hệ thống cạn lời...
...
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook