[Xuyên Nhanh] Boss Phản Diện Lại Hắc Hoá Sao?
Chương 61: Độc Y Trở Về Báo Thù (20)

Edit by: Thú nhỏ

➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥

Quan lão gia đỡ bụng bự xuống kiệu, thở phì phò đi vào tửu lâu.

Vân Thanh Thanh nhìn bóng lưng của ông ta, trong lòng đột nhiên có tính toán, cô khoác áo choàng tàng hình đi theo phía sau cùng vào trong.

Quan Lão Gia đi vào một gian phòng trang nhã, chờ món ăn lên đủ rồi ông ta vẫn không động đũa, dường như còn đang chờ ai đó.

Một hồi sau, một nam nhân trẻ tuổi đẩy cửa bước vào.

Nam nhân trước tiên cùng Quan Lão Gia hàn huyên vài câu, sau đó hai người tán gẫu đến quốc kế dân sinh, nào là sửa chữa đập lớn, thu hoạch lúa nước, quan trường loạn lạc, Vân Thanh Thanh vừa nghe vừa ngáp liên hồi, gần như ngủ thiếp đi.

Đang chuẩn bị rời đi thì nam nhân đột nhiên lấy từ trong tay áo ra ba lá thư, nói khẽ với Quan Lão Gia: "Đại nhân, ngài bảo ta tra chứng cứ, đều ở trong này."

Vân Thanh Thanh bỗng cảm thấy phấn chấn lên, chẳng lẽ nam nhân này là người thu thập tình báo của của Quan Lão Gia?

Quả nhiên không ngoài dự liệu của Vân Thanh Thanh, nam nhân thật đúng là người thu thập tình báo cho Quan Lão Gia, đoạn đối thoại sau đó của bọn họ đại loại là liên quan đến chốn quan trường thối nát ở Giang Nam.

Quan Lão Gia xem qua thư, nhíu mày, nói: "Đường gia ở trong triều rễ sâu cây lớn, tuy là Đường gia vì mưu tài mà hại đến mạng người, thế nhưng nếu mấy người bị hại này muốn kiện thì thật sự rất khó. . . . . ."

Vừa nghe hai người họ đàm luận đến "Đường gia", Vân Thanh Thanh nhất thời kinh hãi, cô nhanh chóng tập trung lại, nhớ kỹ lời hai người họ nói, một chữ cũng không thiếu.

"Đại nhân, việc này cần phải bàn bạc kỹ. . . . . ."

Từ đoạn nói chuyện của hai người mà xem thì Quan Lão Gia hình như là vừa mới đến Giang Nam, điều tra được có tham quan ô lại, càng tra thì càng tra ra được không ít tham quan phía sau, trong đó có y thương thế gia Đường gia.

Bên trong thư là chứng cứ Đường gia dùng thuốc không chính xác hại chết bách tính, nhưng chuyện này căn bản không được báo lại, còn bị quan viên địa phương áp chế xuống.

Thật ra mà nói, chữa bệnh xuất hiện chuyện ngoài ý muốn là chuyện thường xảy ra, thế nhưng những người này bị lừa thử thuốc, bởi vậy án kiện nghiêm trọng hơn chuyện bất cẩn trong khi chữa bệnh nhiều.

Quan Lão Gia thấp giọng căn dặn nam nhân vài câu, để nam nhân kia rời đi trước.

Tiếp đó, Vân Thanh Thanh lại cùng Quan Lão Gia đi tới chỗ ông ta ngủ lại, là một gian tiểu viện bình thường.

Vân Thanh Thanh đi dạo bên trong một vòng, phát hiện Quan Lão Gia mặc dù nhìn thì đại phú đại quý, nhưng chi tiêu lại giản dị, thoạt nhìn là một vị quan thanh liêm.

"Ký chủ, cô ở đây đi đi lại lại trong nhà người ta làm gì vậy?" Tiểu hệ thống phát hiện Vân Thanh Thanh vẫn đang vây quanh Quan Lão Gia, không biết cô lại muốn làm cái gì.

"Ta đang khảo sát nhân phẩm ông ta." Vân Thanh Thanh ngồi trên ghế, lén rót cho mình một chén trà nguội, nói với tiểu hệ thống, "Ta muốn Ngự Sử đại phu thay Lâm gia sửa án."

"Ha, ký chủ, chớ có nói đùa." Tiểu hệ thống ngáp một cái, "Lấy tính cách của nhân vật phản diện, hắn hận không thể tự mình giết hết toàn bộ Đường gia, sao lại đem cơ hội báo thù tặng cho người khác chứ? Lại nói, chúng ta làm gì có chứng cứ?"

"Chứng cứ đương nhiên có." Vân Thanh Thanh cong khoé môi, Đường Nhị lão gia còn đang bị Lâm Triệt nhốt trong địa lao, chỉ cần cạy miệng Đường Nhị lão gia, chứng cứ không phải là vấn đề.

Từ cuộc đời của Đường Nhị lão gia mà xem, lão ta đã từng tham gia vào việc mưu hại Lâm gia, là ứng cử viên duy nhất để bọn họ tìm chứng cứ. Tuân theo nguyên tắc tái sử dụng phế phẩm, Vân Thanh Thanh quyết định để Đường Nhị lão gia toả sáng, trước khi bị Lâm Triệt giết, để Đường Nhị lão gia cống hiến lật lại bản án cho Lâm gia.

Sau khi Vân Thanh Thanh thương lượng với tiểu hệ thống, lại lần nữa trở về nơi ẩn nấp, lén lút đến địa lao tìm Đường Nhị lão gia.

Đối với Đường Nhị lão gia chủ mưu sát hại Lâm gia, Lâm Triệt ra tay vô cùng không khách khí.

Đường Nhị lão gia sớm đã bị Lâm Triệt hành hạ đến thoi thóp, Vân Thanh Thanh đút cho lão ta một bát chè, lúc này Đường Nhị lão gia mới tỉnh lại.

Vân Thanh Thanh cầm giấy bút, ép hỏi Đường Nhị lão gia chi tiết liên quan đến mưu hại Lâm gia, còn để lão ta tự tay viết xuống.

Lúc thẩm vấn, Đường Nhị lão gia nhiều lần giả dối muốn lừa cô, đều bị Vân Thanh Thanh từng cái nhìn thấu. Là một NPC của thế giới, những việc Đường Nhị lão gia từng trải qua hệ thống đều có thể tra ra được, chỉ cần lão ta nói những thứ không thích hợp với ghi chép của hệ thống, Vân Thanh Thanh sẽ tiếp tục truy hỏi, mãi đến tận lúc đem chân tướng triệt để đào móc ra tới thì thôi.

Nhiều lần, Đường Nhị lão gia không chịu viết tội của mình lên giấy, Vân Thanh Thanh mua một Ống tiêm sức mạnh từ thương thành, bẻ trật một cánh tay của lão, lúc này Đường Nhị lão gia mới khai ra toàn bộ.

Đem hết thảy tội trạng viết xong xuôi, cưỡng bách Đường Nhị lão gia ấn dấu vân tay, Vân Thanh Thanh vui vẻ cầm chứng cứ phạm tội rời đi.

Mấy ngày sau đó, Vân Thanh Thanh mỗi ngày đều sẽ đi trông chừng Quan Lão Gia, theo dõi hành động của ông ta.

Đúng như dự đoán, Vân Thanh Thanh thật không có nhìn lầm người, Quan Lão Gia đích thật là một vị quan tốt, mỗi ngày đều đi sớm về trễ, cẩn thận tra bắt mấy vụ án trên tay, khiến bản thân bận bịu như một con thoi.

Hôm nay, bụng Vân Thanh Thanh cũng đã đói meo mà Quan Lão Gia vẫn còn ngồi ở ven đường lôi kéo mấy người ăn mày hỏi dò sự tình vụ án.

Vân Thanh Thanh không thể làm gì khác hơn là bỏ lại Quan Lão Gia đi về nhà trước.

Mỗi ngày vào lúc này cửa sau đều sẽ có người ra vào quét tước, Vân Thanh Thanh liền đi theo bọn họ đi vào.

Đợi khi tới trước cửa phòng mình, Vân Thanh Thanh lặng lẽ kéo cửa phòng ra một khe nhỏ, sau đó duỗi chân chuồn vào rồi nhanh chóng quay người đóng cửa lại.

Động tác Vân Thanh Thanh mở cửa nước chảy mây trôi, đóng cửa phòng đóng lại xong, cô vỗ ngực, chậm rãi xoay người.

Ai ngờ hôm nay cô vừa mới quay người thì liền va vào lòng một người.

"Nàng đi đâu?"

Giọng nói trầm thấp vang lên trên đỉnh đầu cô, trên thân nam nhân có hương thơm của trúc, mát lạnh dễ ngửi.

Vân Thanh Thanh hoảng hồn cả người cứng đờ, nhìn nam nhân của mình đang đứng trước mặt, tròng mắt cô xém tí nữa là rớt ra ngoài.

Lâm Triệt trở về lúc nào? !

Hôm nay rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Hắn chưa bao giờ trở về trước chạng vạng cả!

Hai tay Lâm Triệt chậm rãi mò trên lưng cô, sau đó lại sờ lên bờ vai, cuối cùng dừng lại ở một bên mặt cô.

Hắn nhẹ nhàng xoa mặt cô, xác nhận người trong suốt trước mặt là Vân Thanh Thanh, trong mắt hắn như có như không khiếp sợ, hỏi cô: ". . . . . .Vì sao ta không nhìn thấy nàng?"

Trên người Vân Thanh Thanh vẫn còn đang khoác áo choàng tàng hình, hắn đương nhiên không thấy cô được.

Vân Thanh Thanh vội kéo áo choàng xuống, thu hồi về không gian hệ thống.

May mà bình thường hắn kiến thức rộng rãi, tâm lý tố chất cường đại, nhìn thấy Vân Thanh Thanh như thế, hắn chỉ hơi sửng sốt một chút, sau đó lại giả vờ lạnh nhạt hỏi: "Đây là pháp thuật gì?"

Vân Thanh Thanh kéo tay hắn, từ trong ánh mắt kinh ngạc của hắn, chậm rãi giải thích.

Bởi vì sổ tay hệ thống yêu cầu cô không thể tiết lộ bất kỳ nội dung nào có liên quan đến hệ thống, Vân Thanh Thanh chỉ đành nói là mình có một siêu năng lực đặc biệt, có thể tàng hình.

Lâm Triệt nửa tin nửa ngờ nghe xong, trong lòng vẫn còn chưa rõ, hơi có chút bất an hỏi: "Vậy nàng là yêu sao?"

Vân Thanh Thanh nhanh chóng lắc đầu, tự hỏi sao đại não của người cổ đại sao cứ nhìn thấy chuyện không hợp với lẽ thường thì đều nghĩ là yêu vậy nhỉ.

"Không phải yêu. . . . . . thì tốt." Lâm Triệt lặng lẽ thở phào.

Khi còn bé, hắn từng nghe quá không ít truyền thuyết người yêu yêu nhau, kết cục của bọn họ tựa hồ không tốt lắm.

Vân Thanh Thanh cùng hắn giải thích xong, nghĩ là mình đã thoát được, cô cười híp mắt chuẩn bị đi ăn cơm, ai ngờ Lâm Triệt bỗng trở nên nghiêm nghị, kéo cô trở về, hai tay đè lại bờ vai cô, buộc cô nhìn hắn rồi hỏi: "Gần đây mỗi ngày nàng đều đi ra ngoài là vì chuyện gì?"

Gần đây, sở dĩ hắn không cho cô ra ngoài là vì sau khi bọn họ trốn ngục, Đường gia đã cấu kết với nha môn chung quanh hỏi thăm tung tích của bọn họ, hắn sợ Vân Thanh Thanh sơ ý một chút sẽ rơi vào tay Đường gia.

Lâm Triệt không đặc biệt sai người giám sát hành động của cô, chỉ để người trông coi cửa lớn, không để cho Vân Thanh Thanh và Đường Vân Thanh ra ngoài. Hắn có thể phát hiện Vân Thanh Thanh trốn ra khỏi nhà vẫn là do Vân Thanh Thanh tự mình lộ ra sơ hở. Hôm qua, hắn đặc biệt đến địa lao tra tấn Đường Nhị lão gia, cũng ở trong địa lao nghe được mùi hương truy vết độc nhất trên người Vân Thanh Thanh.

Đối mặt với chất vấn của Lâm Triệt, Vân Thanh Thanh mím môi, sợ hãi viết vào lòng bàn tay hắn: Chàng đừng trách ta.

"Hửm?" Thấy cô sợ sệt nhìn hắn, trong mắt thậm chí còn ứa nước mắt, Lâm Triệt nhanh chóng cúi đầu, hôn lên thái dương cô, thả nhẹ giọng nói, "Ta vĩnh viễn sẽ không bao giờ trách nàng."

Rõ ràng là cô phạm sai, thế mà Lâm Triệt còn lo lắng đến tâm tình của cô, không ngừng an ủi cô, Vân Thanh Thanh thầm nghĩ, Lâm Triệt quả nhiên là sủng ái cô, sắp nuôi cô đến động một chút là chảy nước mắt rồi.

Đợi lát nữa sau khi nói ra chân tướng, coi như Lâm Triệt mắng cô, cô cũng cam tâm tình nguyện gánh chịu.

Vân Thanh Thanh nắm chặt tay hắn, run rẩy viết xuống những việc trải qua gần đây. Cô không chỉ nói cho hắn biết những gì gần đây mình quan sát Quan Lão Gia, thậm chí còn thẳng thắn thú nhận chuyện cô tra tấn Đường Nhị lão gia.

Vân Thanh Thanh đưa lời khai của Đường Nhị lão gia cho hắn, tiếp tục viết trong lòng bàn tay hắn: Ngự Sử đại phu Vương Văn Tài là một vị quan tốt, ta còn chưa đem lời khai của Đường Nhị lão gia giao cho ông ấy, nếu chàng không vui, ta sẽ không đưa nữa. . . . . .

Vân Thanh Thanh cúi đầu, nghiêm túc cẩn thận viết chữ lên lòng bàn tay hắn, bỗng đầu cô bị hắn nâng lên, không chờ cô phản ứng, hắn đã tiến tới chặn toàn bộ hô hấp cô lại.

Hắn hôn rất kích động, nhưng không nhiệt liệt như những lần trước, lần này, hắn xem cô như tấm thuỷ tinh dễ vỡ, vừa như đang cẩn thận thăm dò, vừa như hân hoan nhảy nhót khi phát hiện ra một đại lục mới.

Hô hấp hai người nóng rực đan xen nhau, không ngừng triền miên, mãi đến lúc cả người Vân Thanh Thanh nóng lên hắn mới nhanh chóng tách ra, hắn bỗng nhiên dừng động tác lại, hai tay ôm chặt eo cô, đầu tựa trên bả vai cô, thanh âm có chút khàn khàn: "Cảm ơn nàng."

Hắn chưa từng nói chuyện như vậy với cô, trong ấn tượng của Vân Thanh Thanh, Lâm Triệt vẫn luôn là một người quật cường, cao ngạo, thậm chí là cực kỳ có dục vọng kiểm soát, mà hôm nay, vào giờ phút này, hắn lại giống như người gặp nạn trên biển bắt được tấm gỗ thoát thân.

Quào?

Phản ứng của hắn không giống dự liệu của cô.

Lâm Triệt muốn cô ngoan ngoãn ở nhà chờ đợi, nhưng Vân Thanh Thanh lại càng muốn ra ngoài, còn giao thiệp với nhân vật nguy hiểm, Vân Thanh Thanh vốn cho là sẽ bị hắn quở trách, kết quả hắn không chỉ không trách cô, trái lại còn nói với cô "Cảm ơn nàng" ?

Tựa hồ cảm giác được cô đang kinh ngạc, Lâm Triệt ngẩng đầu lên, trong mắt bỗng loé qua ánh sáng nhạt, đặc biệt thâm tình nhìn cô: "Bất kể như thế nào, những chuyện nàng làm. . . . . . đều là vì ta."

Tuy rằng đối với hành vi một mình ra ngoài mạo hiểm của Vân Thanh Thanh hắn rất tức giận, thế nhưng người toàn tâm toàn ý vì hắn, là nữ nhân hắn tâm tâm niệm niệm, hắn làm sao có thể nhẫn tâm trách cứ nàng được?

Cho tới nay, hắn lưng mang huyết hải thâm thù của gia tộc, đều là một mình lẻ loi đi ở tuyệt lộ, chưa từng có một người nào hỏi hắn có khổ hay không, có mệt hay không, cũng không có ai chia sẻ với hắn.

Mà hôm nay, rốt cuộc cũng có người đưa tay về phía hắn, vì chuyện của hắn bôn ba lao lực. . . . . . Tuy rằng, dáng vẻ nàng bận tới bận lui rất buồn cười.

Hắn rốt cục phát hiện, cảm tình của nàng đối với hắn, so với hắn tưởng tượng còn sâu hơn, còn nồng đậm hơn, nồng đậm đến mức hắn cũng không thể tin được may mắn của mình.

Hắn quả nhiên là có phúc ba đời mới đợi được nàng trong cuộc đời này.

Lâm Triệt nâng mặt cô lên, cúi đầu, tinh tế miêu tả mặt mày cô, mũi của cô, khóe môi cô, vào lúc này, tuy rằng họ không nói lời nào, thế nhưng trái tim họ vẫn trước sau như một.

Qua một đêm, Vân Thanh Thanh mỏi mệt từ trên giường bò dậy.

Đêm qua, vì để bù đắp cho Lâm Triệt, cô chủ động yêu cầu hầu hạ hắn, kết quả, hắn đúng là nghĩ đến một biện pháp, để cô "Mạnh mẽ dằn vặt hắn" .

Hậu quả là Vân Thanh Thanh cảm thấy eo mình sắp đứt mất rồi.

Tiểu hệ thống từ ngoài cửa nhẹ nhàng đi vào, nói: "Ký chủ, cô lại dậy trễ, Lâm Triệt đã đi rồi."

"Hắn đi đâu?" Vân Thanh Thanh nhanh chóng bò dậy thay y phục, sau đó xỏ giày cho mình.

Nó không dám để Vân Thanh Thanh ở nhà một mình, nó đi theo Lâm Triệt một đoạn đường rồi mới trở về bên người Vân Thanh Thanh..

Từ phương hướng Lâm Triệt rời đi, chắc hẳn là đi tìm Quan Lão Gia rồi.

Vương Văn Tài ngủ đến mơ mơ màng màng, vừa mở mắt ra, đang định từ trên giường ngồi dậy. Đang khi kéo chăn thì không cẩn thận nghiêng đầu qua chỗ khác, đột nhiên nhìn thấy ở trên ghế bên giường mình có một nam tử mặc đồ đen đang ngồi.

Vương Văn Tài dùng sức dụi dụi mắt, sau khi xác nhận mình không nằm mơ, ông ta hỏi người tới: "Lâm đại phu? Sao ngươi lại ở trong phòng ta."

Lâm Triệt cụp mắt nhìn ông ta, lạnh nhạt nói: "Vương đại nhân, ta lần này đến đây, là muốn cùng ông làm một vụ giao dịch."

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương