Khoảng bảy ngày sau đại hội săn bắn đã đến.

Hầu như các quan trong triều, các quý công tử đều có mặt.

Có mấy vị cô nương đến tuổi cưới gả cũng có mặt, người thì ăn mặc quyến rũ, người thì chuẩn bị đồ đi săn sẵn sàng.

Dù sao thì đến đây được ngắm các vị công tử tuấn tú cũng không tồi.

Nếu có thể thì may mắn được vừa mắt và có một ý trung quân, tất nhiên đây là một ngày vô cùng trọng đại.

Nhưng điều đặc biệt mà nhiều cô nương hướng tới chính là vị trên cao kia, biết đâu được người nọ vừa mắt, lại phong cho một tước vị nào đó thì cả phủ được thơm lây.

Hơn nữa, hoàng đế đương triều lại là một người oai phong lẫm liệt, khôi ngô tuấn tú nữa chứ.

Đây quả thực có nằm mơ cũng không với tới
Tất nhiên là mỗi người một toan tính chẳng ai biết được mục đích của ai cả.

Ngày hôm nay, Vũ Tình kiện một thân y phục thoải mái, không cồng kềnh lại không mất đi vẻ uy nghiêm vốn có của một mẫu nghi thiên hạ.

Nàng trang điểm nhẹ, điểm chu sa ở giữa trán trông bắt mắt vô cùng.


Nàng vấn tóc kèm them một chiếc trâm loan phượng vô cùng hợp với ý phục.

Vũ Tình uyển chuyển cầm tay của A Bính ra ngưỡng cửa.

Nàng vừa bước chân ra cửa, ngẩng đầu lên thì thấy khuôn mặt của ai đó.

Vũ Tình đó mặt, hai người nhìn nhau một lúc.

Dạ Quân liền chìa tay ra, nắm lấy bàn tay nhỏ của nàng nói:
" Ái phi nhìn ta thế này là muốn ta bế nàng sao?"
" Thiếp không có "
Vũ Tình cúi mặt xuống, che đi cảm xúc bên trong đáy mắt.

Thật ra là nàng ngại muốn chết, chỉ nhìn một chút thôi có cần phải nói vậy không cơ chứ.

Đúng là hại người mà.

Nàng thuận theo Dạ Quân, nắm tay hắn song song đi.

A Bích thấy thế cười đến không ngậm được miệng.

Nàng thầm nghĩ.

Hay lắm, hoàng hậu không còn trốn tránh hoàng thượng như lúc trước nữa.

Nàng theo hoàng hậu từ nhỏ đến lớn, luôn xem Vũ Tình như tỷ muội mà đối đáp.

Nhưng thân phận vốn thấp hèn, chỉ dám đứng từ xa.

Nhưng có một ngày, vú nuôi bỗng dưng cho nàng có cơ hội đi theo hầu hạ Vũ Tình.

Nàng rất vui, ước muốn cuối cũng cũng thực hiện, nhìn Vũ Tình như đang nhìn vị tỷ tỷ đã khuất của nàng vậy.

Một đứa mất hết người thân như nàng như tìm được nguồn nước duy nhất vậy.

Dốc lòng bảo vệ, dốc lòng trung thành, không hai lòng.

Hoàng hậu được sủng ái như thế thì sau này không còn chịu đau khổ nữa.


Nàng có chết cũng cam tâm.

[...]
" Hoàng thượng vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn vạn tuế"
" Hoàng hậu thiên tuế, thiên tuế, thiên thiên tuế"
" Chúng ái khanh bình thân"
" Tạ hoàng thượng"
Dạ Quân sắc mặt vô cùng tốt, vung tay một cái mọi người đều được ngồi tại ghế nhỏ.

Tuy chỉ là cáu lều nhưng vô cùng vững chắc, mới hoàn thành không lâu.

" Hôm nay là ngày vui, chúng ái khanh cứ tận hưởng so tài.

Ai được nhiều thú nhất sẽ được ta ban thưởng hậu hĩnh"
Vũ Tình liếc nhẹ Dạ Quân, hắn nổi tiếng là bạo quân mà nay thoải mái thế nhỉ, đúng là lạ à nha.

Mấy vị đại thần cũng liếc nhau một hồi, chắc cũng cùng ý nghĩ với Vũ Tình.

Xong sau đó thở dài, vậy cũng tốt, tâm trạng tốt là tốt.

Còn đỡ hơn ngày thường bóc lột họ đến tá thở.

Được ngày hôm nay như vậy không biết sau này như thế nào, được như vậy mãi cũng tốt.

Nhưng mà mấy đại thần không hề biết rằng, một người tính cách tàn bạo thì chẳng có gì thay đổi được.


Chỉ là dịu đi một chút, sau này, vẫn chứng nào tật đấy thôi.

Dù sao cũng không thoát được.

Tất cả mọi người giải tán, người thì lập tức chạy sâu vào rừng, mấy vị cô nương cứ nhìn chằn chằm các quý công tử đang cưỡi ngựa trông vô cũng uy phong.

Thỉnh thoảng lại liếc nhìn Dạ Quân, phải để ý lắm mới phát hiện ra sự khác thường trên mặt mấy vị cô nương.

Vũ Tình cũng thế, nhưng rất nhanh sự chú ý của nàng dời đến một góc.

Có một nam nhân dung mạo có phần giống Dạ Quân, đôi môi mím chặt.

Hắn ta không hề đi săn bắn, nhìn nàng chằm chằm không dời mắt.

Dạ Quân thấy Vũ Tình không để ý mình thì hơi tức giận.

Hắn gằn giọng, nhưng chỉ đủ một mình nàng nghe thấy.

" Hoàng hậu không để ý đến ta mà lại để ý đến nam nhân khác, không sợ ta run tay mà làm một số điều không nên ư?"
" Nàng chỉ có thể nhìn nam nhân của mình, biết không?".

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương