Ngụy Mặc Sinh tự nhiên bị điểm danh, động tác giúp Du Đường lấy bao tay hơi tạm dừng, quay đầu nhìn họ.
"Nó là thằng nhóc đàn..." Bị Du Đường trừng mắt, Lý Tấn lập tức sửa miệng.
"A a....!Thằng bé tên A Sinh? Anh Đường, anh thu nó làm đồ đệ thật hả?"
"Ừ." Du Đường xoay cánh tay, vẻ mặt tiểu tử này tao che chở.
"Nếu sau này anh thấy tụi bây kiếm chuyện với nó, đánh tụi bây luôn."
"Không không không, không dám!" Lý Tấn lập tức lắc đầu.
"Anh Đường, anh yên tâm, sau này em sẽ trông chừng tụi kia, ai dám nói linh tinh, đánh gãy chân nó!"
"Được rồi, em không có việc gì thì về nghỉ ngơi đi, gãy xương thì phải nghỉ ngơi cẩn thận."
Tiễn Lý Tấn đi, Ngụy Mặc Sinh mang đồ đã chuẩn bị tốt đặt bên cạnh cửa, hỏi Du Đường: "Anh chắc mình thắng bao nhiêu phần trăm?"
Du Đường nghĩ nghĩ, cười: "Không biết."
"Không biết?" Ngụy Mặc Sinh sửng sốt.
"Không phải anh rất mạnh hả?"
Du Đường nhìn bộ dáng lo tới lo lui của hắn, nụ cười rõ ràng hơn chút.
"Anh rất mạnh, nhưng anh không chắc chắn mình sẽ thắng."
"Thi đấu tràn ngập biến số, giống như sinh hoạt vậy."
"Nhưng anh tin, chỉ cần dùng hết sức mình, kết quả sẽ không bao giờ làm mình thất vọng."
Đại khái là ở chung lâu rồi, Du Đường thấy Ngụy Mặc Sinh có lẽ cũng không giống trong tiểu thuyết miêu tả.
Cho nên anh nói mấy lời này là muốn khích lệ Ngụy Mặc Sinh, cho hắn tiếp tục kiên trì.
Ngụy Mặc Sinh ngơ ngẩn nhìn hắn, sau một lúc lâu, quay mặt đi: "Biết rồi."
*
Quy mô trận quyền anh kỳ này Du Đường tham gia không lớn, sân thi cũng không phải sân lớn nhất nơi này, nhưng bởi vì trên đường thay đổi tay đấu nên người tới xem cũng không ít.
Nghe trọng tài kêu tên, Du Đường kéo cao dây thừng, chân dài sải bước lên đài quyền anh.
Gương mặt anh tuấn; thân cao 1 mét 8; nửa người trên trần trụi, phủ một lớp cơ bắp màu lúa mạch, không phải loại cao cao như đồi núi trập trùng mà là hình dạng đều đều, đường cong lưu sướng, tràn ngập sức bật.
Thính phòng lập tức sôi trào.
"Thật sự đổi thành Du Đường!!"
"Vé vào cửa kỳ này đáng giá!"
Cũng có phái nữ tới xem quyền anh, lúc này thấy Du Đường, trên mặt không thèm che giấu hưng phấn.
"Trời ơi đẹp trai quá đi!"
"Man quá!!"
Du Đường là minh tinh của sàn đấu, người xem có kiểu phản ứng này cũng không lạ mấy.
Nhưng trường hợp này, kẻ nhà quê Ngụy Mặc Sinh mới thấy lần đầu.
Đây cũng là lần đầu tiên hắn ý thức được Du Đường ở quyền tràng rốt cuộc chiếm địa vị như thế nào.
Người đàn ông này thật ưu tú.
Cũng thật loá mắt.
Giống như thái dương vậy, đứng trên quyền trên đài tỏa sáng.
Nhịp tim chợt nhanh hơn, Ngụy Mặc Sinh sững sờ tại chỗ, hơn nửa ngày mới nghe thấy Du Đường kêu hắn.
"Trong chốc lát xem kỹ động tác của anh." Du Đường nắm dây thừng, ngược sáng, nghiêm túc nói với hắn.
"Anh sẽ không xem thi đấu như trò đùa, cho nên có khả năng sẽ kết thúc thi đấu trong thời gian rất ngắn, em phải xem cho kỹ anh đã ra tay như thế nào."
"Hiểu không?"
Ngụy Mặc Sinh gật đầu: "Hiểu."
Du Đường thấy hắn biểu tình ngốc ngốc, tâm hồn quỷ ám trỗi dậy, nói với hắn: "Em lại đây."
"?"
Ngụy Mặc Sinh đi lên: "Còn việc gì hả?"
Nào biết vừa mới đứng vững, Du Đường liền vươn bàn tay mang bao tay, khẽ chạm vào trán thiếu niên, ngừng trong chốc lát, lại thu về.
Anh ươi cười rạng rỡ như ánh mặt trời: "Được rồi, sạc pin xong."
Anh ngồi dậy, nói với trọng tài: "Có thể bắt đầu rồi."
Để lại Ngụy Mặc Sinh bơ vơ sững sờ tại chỗ, thật lâu sau, hắn nắm chặt bàn tay thả bên người, vết đỏ ửng từ cổ bò lên tận trên tai.
Cùng lúc đó, trong đầu Du Đường vang lên âm thanh nhắc nhở của hệ thống:
【Đinh —— độ hảo cảm của Ngụy Mặc Sinh +5, hiện tại độ hảo cảm 55, mong ký chủ tiếp tục cố gắng!】.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook