Xuyên Ngược Tra Nam Chủ
-
Chương 62: Chỉ tội!
Lúc này, khi Chu Nhất Chu Dạ và Bạch Nhật Hy đang đứng cùng nhau, còn Nam Cung Diệp đang đỡ Nhiếp Hạo Nhiên đứng lên, thì đột nhiên phóng viên từ đâu ùa vào bên trong rất nhiều và bỏ qua bọn họ mà tiến thẳng sâu vào bên trong hơn nữa để đi đến căn phòng nghỉ ngơi. Thấy kì lạ nên mấy nam chủ liền nhanh chân theo sau phóng viên xem chuyện gì xảy ra. Bạch Nhật Hy cùng Chu Nhất lẫn Chu Dạ cũng cùng mọi người theo sau đám người phóng viên.
Đến khi dừng lại trước căn phòng nghỉ ngơi, cánh cửa phòng có vẻ không đóng hoàn toàn mà chỉ khép hờ nên tất cả âm thanh bên trong căn phòng đều lọt ra bên ngoài.
Tiếng rên rỉ ngọt ngào, mê người của nữ nhân cùng tiếng thở dốc nặng nề của nam nhân và không chỉ là một người.
“Ummm....Aa...Nhẹ chút a!... Thật thoải mái... Đúng rồi chính là nơi đó...”
Giọng nói quen thuộc phát ra từ bên trong căn phòng cùng với những âm thanh dâm đãng khiến cho mấy nam chủ sững người tại chỗ. Lúc này, không biết Mộ Dung Thần và Cố Hàn đã có mặt từ lúc nào mà đứng cách xa nhóm bốn nam chủ không xa cũng không tránh khỏi sững người giống họ.
Trong đám đông vây kín ngoài cửa, Bạch Minh Viễn và Bạch Dật Hiền cũng có mặt. Vừa nhận biết được tiếng người bên trong căn phòng phát ra là của ai thì Bạch Dật Hiền liền như không thể tin vào tai của chính mình, mặt cũng đen lại. Lúc này, Bạch Minh Viễn có vẻ không quá bất ngờ với chuyện này mà bình tĩnh đẩy cửa ra.
Cánh cửa mở ra với cảnh tượng, người nữ nhân nằm trên thân thể của một người nam nhân và phía trên người cô ta cũng có một người nam nhân khác. Nghe tiếng đẩy cửa, hai người nam nhân đang hăng say động thân trên người nữ nhân chợt dừng lại quay đầu nhìn ra phía cửa thì liền giật mình rời khỏi người của nữ nhân nhanh chóng tìm quần áo mặc vào, và mặc kệ người nữ nhân không mảnh vải che thân nằm trên giường lớn với vẻ lả lơi.
Người nữ nhân nằm trên giường vẫn chưa nhận thức được chuyện gì mà vẫn còn nằm trên giường nhăn mày bất mãn lên tiếng với giọng nói ngọt lịm rên rỉ câu dẫn.
“Không làm nữa a? Nhưng tôi vẫn còn chưa thỏa mãn a. Hai anh thật là vô dụng a, nếu là họ thì họ đã thỏa mãn được tôi rồi.”
Người nữ nhân nằm trên giường vừa uốn éo vừa rên rỉ lẳng lơ nói, vừa dứt lời thì tiếng bước chân của nhiều người từ bên ngoài xông vào khiến cho cô như chợt trở nên tỉnh táo ngồi bật dậy tìm chăn che đậy lấy cơ thể của chính mình.
Tiếng ‘lách tách’ của máy ảnh vang lên hỗn loạn hướng về phía người nữ nhân, khiến cho cô hoảng hốt cố dùng tấm che lấy thân thể của mình trốn tránh ống kính.
Khi này thì đột nhiên có sáu bóng hình lao vào bên trong căn phòng, người thì lao đến bên cạnh hai tên nam nhân mà ra sức đánh, còn người thì lao đến bên cạnh người nữ nhân dùng áo khoác vest bên ngoài bao bọc lấy thân thể của cô.
“Đừng có chụp nữa!” Nam Cung Diệp đứng chắn phía trước ống kính của phóng viên.
“Đừng chụp nữa!” Tần Minh cuống cuồng đẩy lùi phóng viên về sau.
“Tôi nói mấy người không được chụp nữa! Biến khỏi đây ngay!” Cố Hàn giận dữ quát lên rồi chợp lấy máy ảnh của một tên phóng viên gần nhất ném vỡ tan tành.
Thấy Cố tổng của Cố gia sáu đại gia tộc đang giận dữ nên tất cả phóng viên cũng dừng việc chụp ảnh và lùi trở ra bên ngoài. Lúc này bên trong căn phòng chỉ còn lại vài người, đó là sáu nam chủ, hai tên nam nhân lạ mặt, Bạch Dật Hiền, Bạch Minh Viễn, Bạch Nhật Hy với Chu Nhất cùng Chu Dạ, và nhân vật chính không thể thiếu chính là Đỗ Minh Nguyệt đang trong tình trạng khỏa thân với đầy vết tích ân ái trên cơ thể.
Đỗ Minh Nguyệt khi này mới hoàn toàn tỉnh táo nhận thức được tình hình xung quanh chính mình. Sáu nam chủ đứng vây quanh Đỗ Minh Nguyệt với nét mặt không thể nào khó coi hơn được nữa, còn Bạch Dật Hiền thì tỏ ra vô cùng thất vọng liền hất tay quay lưng bỏ ra bên ngoài cùng Bạch Minh Viễn.
Trong phòng nghỉ ngơi bây giờ chỉ còn lại sáu nam chủ, Đỗ Minh Nguyệt cùng với Bạch Nhật Hy, Chu Nhất và Chu Dạ, và hai người nam nhân lạ mặt. Căn phòng nghỉ ngơi lúc ấy im lặng đến đáng sợ, sau một hồi yên lặng thì cuối cùng Tần Minh cũng lên tiếng đánh gãy sự yên lặng.
“Minh Nguyệt, chuyện này là như thế nào?” Tần Minh nhìn Đỗ Minh Nguyệt hỏi rồi lạ nhìn sang hai tên nam nhân lạ mặt.
“Minh Nguyệt, cô hãy giải thích đi!” Cơ Hâm Bằng mặt không có một chút biểu cảm dư thừa mà nghiêm giọng hỏi.
Đối mặt với sự tra hỏi của hai nam chủ, Đỗ Minh Nguyệt không biết nên trả lời như thế nào mà chỉ biết nhìn dáo dác, nhìn từ Nam Cung Diệp sang Mộ Dung Thần với ánh mắt như muốn cầu cứu. Sau một lúc không nhận được sự đáp trả từ hai nam chủ, Đỗ Minh Nguyệt trong lòng hoảng loạn không biết nên phải giải thích với bọn họ như thế nào. Đúng là lúc mới bắt đầu cô không đủ tỉnh táo để kháng cự, nhưng về sau trước khi bị phóng viên ùa vào phòng bắt quả tang chuyện xấu hổ này, thì Đỗ Minh Nguyệt khi đó đã hoàn toàn tỉnh táo và không còn bất cứ dấu hiệu gì cho thấy bị thuốc chi phối.
Luống cuống suy nghĩ tìm cách giải vây cho bản thân, vào đúng lúc đó ánh mắt của Đỗ Minh Nguyệt lại rơi trúng nơi Bạch Nhật Hy đang đứng cùng Chu Nhất và Chu Dạ. Trong đầu Đỗ Minh Nguyệt như vừa nảy ra một ý gì đó thì cô liền quay sang nhìn thẳng Bạch Nhật Hy với ánh mắt dè chừng cùng sợ sệt thật đến mức khiến cho sáu nam cũng phải chú ý đến biểu hiện của cô.
“Minh Nguyệt, em nói đi rốt cuộc chuyện này là như thế nào? Nếu như có người hại em thì cứ việc nói ra. Có bọn anh ở đây thì sẽ chẳng có ai dám làm gì em cả.” Cố Hàn nhận thấy được ánh mắt khác thường của Đỗ Minh Nguyệt khi nhìn Bạch Nhật Hy nên liền hỏi.
“Đúng đấy, Minh Nguyệt em nói đi.” Tần Minh ngồi xuống bên cạnh Đỗ Minh Nguyệt nhỏ giọng nói.
Đỗ Minh Nguyệt nghe mấy nam chủ nói thế thì liền mừng thầm vì cuối cùng cá cũng cắn câu. Cô bắt đầu càng thể hiện sự sợ hãi của bản thân, cùng tỏ ra kinh sợ mỗi khi chạm mắt Bạch Nhật Hy. Sau một lúc được các nam chủ nói hết lời dỗ dành và bảo bọc thì cuối cùng Đỗ Minh Nguyệt cũng dám dùng ánh mắt của mèo con đang lo sợ mà nhìn Bạch Nhật Hy, cánh tay nhỏ cũng hơi run rẩy đưa lên chỉ thẳng vào Bạch Nhật Hy.
“Chính là chị ấy! Chính là chị ấy đã làm chuyện này. Chính chị ấy đã bỏ thuốc gì đó vào trong ly rượu khi em không để ý. Trong buổi tiệc hôm nay, ngoài các anh ra, em chỉ có đứng trò chuyện với chị là lâu nhất mà thôi. Sau khi chị rời đi không lâu thì em bắt đầu cảm thấy rất lạ, và sau đó là... hức hức hức!” Nói đến đấy Đỗ Minh Nguyệt bắt đầu khóc nức nở.
“Cô nói tôi bỏ thuốc cô vào ly rượu của cô?” Bạch Nhật Hy đứng cách không xa thấy bản thân bị buộc tội một cách trắng trợn thì khóe miệng của cô không ngừng co giật.
“Đúng vậy! Chính là chị a! Tôi biết chị không thích tôi, nhưng chị không cần phải độc ác đến vậy a... huhuhu!”
Thấy nữ chủ lại vào vai nữ chính đáng thương bị người khác hãm hãi thì Bạch Nhật Hy không ngừng cười lạnh trong lòng. Cô nhếch mép nhìn Đỗ Minh Nguyệt làm trò rồi bước đến gần cô ta khom người xuống nắm lấy hai bên cổ áo khoác vest được bao bên ngoài cô ta nói.
“Độc ác? Được! Vậy tôi sẽ cho cô biết thế nào là độc ác.”
Đến khi dừng lại trước căn phòng nghỉ ngơi, cánh cửa phòng có vẻ không đóng hoàn toàn mà chỉ khép hờ nên tất cả âm thanh bên trong căn phòng đều lọt ra bên ngoài.
Tiếng rên rỉ ngọt ngào, mê người của nữ nhân cùng tiếng thở dốc nặng nề của nam nhân và không chỉ là một người.
“Ummm....Aa...Nhẹ chút a!... Thật thoải mái... Đúng rồi chính là nơi đó...”
Giọng nói quen thuộc phát ra từ bên trong căn phòng cùng với những âm thanh dâm đãng khiến cho mấy nam chủ sững người tại chỗ. Lúc này, không biết Mộ Dung Thần và Cố Hàn đã có mặt từ lúc nào mà đứng cách xa nhóm bốn nam chủ không xa cũng không tránh khỏi sững người giống họ.
Trong đám đông vây kín ngoài cửa, Bạch Minh Viễn và Bạch Dật Hiền cũng có mặt. Vừa nhận biết được tiếng người bên trong căn phòng phát ra là của ai thì Bạch Dật Hiền liền như không thể tin vào tai của chính mình, mặt cũng đen lại. Lúc này, Bạch Minh Viễn có vẻ không quá bất ngờ với chuyện này mà bình tĩnh đẩy cửa ra.
Cánh cửa mở ra với cảnh tượng, người nữ nhân nằm trên thân thể của một người nam nhân và phía trên người cô ta cũng có một người nam nhân khác. Nghe tiếng đẩy cửa, hai người nam nhân đang hăng say động thân trên người nữ nhân chợt dừng lại quay đầu nhìn ra phía cửa thì liền giật mình rời khỏi người của nữ nhân nhanh chóng tìm quần áo mặc vào, và mặc kệ người nữ nhân không mảnh vải che thân nằm trên giường lớn với vẻ lả lơi.
Người nữ nhân nằm trên giường vẫn chưa nhận thức được chuyện gì mà vẫn còn nằm trên giường nhăn mày bất mãn lên tiếng với giọng nói ngọt lịm rên rỉ câu dẫn.
“Không làm nữa a? Nhưng tôi vẫn còn chưa thỏa mãn a. Hai anh thật là vô dụng a, nếu là họ thì họ đã thỏa mãn được tôi rồi.”
Người nữ nhân nằm trên giường vừa uốn éo vừa rên rỉ lẳng lơ nói, vừa dứt lời thì tiếng bước chân của nhiều người từ bên ngoài xông vào khiến cho cô như chợt trở nên tỉnh táo ngồi bật dậy tìm chăn che đậy lấy cơ thể của chính mình.
Tiếng ‘lách tách’ của máy ảnh vang lên hỗn loạn hướng về phía người nữ nhân, khiến cho cô hoảng hốt cố dùng tấm che lấy thân thể của mình trốn tránh ống kính.
Khi này thì đột nhiên có sáu bóng hình lao vào bên trong căn phòng, người thì lao đến bên cạnh hai tên nam nhân mà ra sức đánh, còn người thì lao đến bên cạnh người nữ nhân dùng áo khoác vest bên ngoài bao bọc lấy thân thể của cô.
“Đừng có chụp nữa!” Nam Cung Diệp đứng chắn phía trước ống kính của phóng viên.
“Đừng chụp nữa!” Tần Minh cuống cuồng đẩy lùi phóng viên về sau.
“Tôi nói mấy người không được chụp nữa! Biến khỏi đây ngay!” Cố Hàn giận dữ quát lên rồi chợp lấy máy ảnh của một tên phóng viên gần nhất ném vỡ tan tành.
Thấy Cố tổng của Cố gia sáu đại gia tộc đang giận dữ nên tất cả phóng viên cũng dừng việc chụp ảnh và lùi trở ra bên ngoài. Lúc này bên trong căn phòng chỉ còn lại vài người, đó là sáu nam chủ, hai tên nam nhân lạ mặt, Bạch Dật Hiền, Bạch Minh Viễn, Bạch Nhật Hy với Chu Nhất cùng Chu Dạ, và nhân vật chính không thể thiếu chính là Đỗ Minh Nguyệt đang trong tình trạng khỏa thân với đầy vết tích ân ái trên cơ thể.
Đỗ Minh Nguyệt khi này mới hoàn toàn tỉnh táo nhận thức được tình hình xung quanh chính mình. Sáu nam chủ đứng vây quanh Đỗ Minh Nguyệt với nét mặt không thể nào khó coi hơn được nữa, còn Bạch Dật Hiền thì tỏ ra vô cùng thất vọng liền hất tay quay lưng bỏ ra bên ngoài cùng Bạch Minh Viễn.
Trong phòng nghỉ ngơi bây giờ chỉ còn lại sáu nam chủ, Đỗ Minh Nguyệt cùng với Bạch Nhật Hy, Chu Nhất và Chu Dạ, và hai người nam nhân lạ mặt. Căn phòng nghỉ ngơi lúc ấy im lặng đến đáng sợ, sau một hồi yên lặng thì cuối cùng Tần Minh cũng lên tiếng đánh gãy sự yên lặng.
“Minh Nguyệt, chuyện này là như thế nào?” Tần Minh nhìn Đỗ Minh Nguyệt hỏi rồi lạ nhìn sang hai tên nam nhân lạ mặt.
“Minh Nguyệt, cô hãy giải thích đi!” Cơ Hâm Bằng mặt không có một chút biểu cảm dư thừa mà nghiêm giọng hỏi.
Đối mặt với sự tra hỏi của hai nam chủ, Đỗ Minh Nguyệt không biết nên trả lời như thế nào mà chỉ biết nhìn dáo dác, nhìn từ Nam Cung Diệp sang Mộ Dung Thần với ánh mắt như muốn cầu cứu. Sau một lúc không nhận được sự đáp trả từ hai nam chủ, Đỗ Minh Nguyệt trong lòng hoảng loạn không biết nên phải giải thích với bọn họ như thế nào. Đúng là lúc mới bắt đầu cô không đủ tỉnh táo để kháng cự, nhưng về sau trước khi bị phóng viên ùa vào phòng bắt quả tang chuyện xấu hổ này, thì Đỗ Minh Nguyệt khi đó đã hoàn toàn tỉnh táo và không còn bất cứ dấu hiệu gì cho thấy bị thuốc chi phối.
Luống cuống suy nghĩ tìm cách giải vây cho bản thân, vào đúng lúc đó ánh mắt của Đỗ Minh Nguyệt lại rơi trúng nơi Bạch Nhật Hy đang đứng cùng Chu Nhất và Chu Dạ. Trong đầu Đỗ Minh Nguyệt như vừa nảy ra một ý gì đó thì cô liền quay sang nhìn thẳng Bạch Nhật Hy với ánh mắt dè chừng cùng sợ sệt thật đến mức khiến cho sáu nam cũng phải chú ý đến biểu hiện của cô.
“Minh Nguyệt, em nói đi rốt cuộc chuyện này là như thế nào? Nếu như có người hại em thì cứ việc nói ra. Có bọn anh ở đây thì sẽ chẳng có ai dám làm gì em cả.” Cố Hàn nhận thấy được ánh mắt khác thường của Đỗ Minh Nguyệt khi nhìn Bạch Nhật Hy nên liền hỏi.
“Đúng đấy, Minh Nguyệt em nói đi.” Tần Minh ngồi xuống bên cạnh Đỗ Minh Nguyệt nhỏ giọng nói.
Đỗ Minh Nguyệt nghe mấy nam chủ nói thế thì liền mừng thầm vì cuối cùng cá cũng cắn câu. Cô bắt đầu càng thể hiện sự sợ hãi của bản thân, cùng tỏ ra kinh sợ mỗi khi chạm mắt Bạch Nhật Hy. Sau một lúc được các nam chủ nói hết lời dỗ dành và bảo bọc thì cuối cùng Đỗ Minh Nguyệt cũng dám dùng ánh mắt của mèo con đang lo sợ mà nhìn Bạch Nhật Hy, cánh tay nhỏ cũng hơi run rẩy đưa lên chỉ thẳng vào Bạch Nhật Hy.
“Chính là chị ấy! Chính là chị ấy đã làm chuyện này. Chính chị ấy đã bỏ thuốc gì đó vào trong ly rượu khi em không để ý. Trong buổi tiệc hôm nay, ngoài các anh ra, em chỉ có đứng trò chuyện với chị là lâu nhất mà thôi. Sau khi chị rời đi không lâu thì em bắt đầu cảm thấy rất lạ, và sau đó là... hức hức hức!” Nói đến đấy Đỗ Minh Nguyệt bắt đầu khóc nức nở.
“Cô nói tôi bỏ thuốc cô vào ly rượu của cô?” Bạch Nhật Hy đứng cách không xa thấy bản thân bị buộc tội một cách trắng trợn thì khóe miệng của cô không ngừng co giật.
“Đúng vậy! Chính là chị a! Tôi biết chị không thích tôi, nhưng chị không cần phải độc ác đến vậy a... huhuhu!”
Thấy nữ chủ lại vào vai nữ chính đáng thương bị người khác hãm hãi thì Bạch Nhật Hy không ngừng cười lạnh trong lòng. Cô nhếch mép nhìn Đỗ Minh Nguyệt làm trò rồi bước đến gần cô ta khom người xuống nắm lấy hai bên cổ áo khoác vest được bao bên ngoài cô ta nói.
“Độc ác? Được! Vậy tôi sẽ cho cô biết thế nào là độc ác.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook