Xuyên Ngược Tra Nam Chủ
-
Chương 4: Giấc mơ về Nữ phụ (3)
Trước khi mọi ánh sáng, hình ảnh mất đi, ‘Bạch Nhật Hy’ thấy những hình ảnh mờ ảo sáu bóng người mở cửa phòng, không cần đoán cô cũng biết họ là ai, cô thực yêu họ cũng thực hận, chính bọn họ đã đoạt đi hai đứa con của cô.
Sáu thân ảnh mờ nhạt đứng ngoài cửa ăn vận chỉnh tề như mọi khi, như lần đầu cô gặp họ, cô không cần đoán cũng biết chắc biểu hiện trên mặt là vui sướng không tả nổi, vì cái kẻ dơ bẩn làm chướng mắt họ đã lâu là cô sắp biến mãi mãi. Nhưng vạn lần cô không ngờ có một thân ảnh mà cô không thể nào thấy rõ mặt được đang khẩn trương chạy đến bên cô, bất chấp hình tượng ngồi xổm xuống ôm lấy cô vào lòng.
‘Bạch Nhật Hy’ cô thực không ngờ sẽ xảy ra tình huống này, đáng lẽ họ phải bỏ mặc cô để cô biến mất đi mới phải, vậy mà tại sao người đang ôm lấy cô không ngừng run rẩy.
A! vậy để cô đoán, có phải người đó đang vui mừng cười lớn nên thân hình mới run run như vậy không? Chắc là vậy rồi, nhưng tại sao cô lại thấy một thân ảnh khác vội vàng gọi điện thoại cho ai đó. Có phải hay không là gọi điện cho người xử lý xác của cô sau khi cô rời khỏi thế gian này? Ơ? Hình như cô đoán sai rồi, cô thấy mờ ảo một chiếc xe lớn với tiếng còi inh ỏi của xe cứu thương.
Khi cô nằm trong xe cứu thương, có ba thân ảnh cao lớn ngồi xung quanh cô, không gian lúc đó thật quỷ dị, họ không nói gì cả, không nhục mạ, không phỉ nhổ cô mà chỉ im lặng ngồi đó nhìn chăm chăm cô. ‘Bạch Nhật Hy’ cảm thấy bản thân thật dai chả khác gì cỏ dại hay tiểu cường*, đến bây giờ hơi thở của cô đã mỏng đến mức sắp đứt vậy mà cô vẫn còn giữ vững được một chút thần trí nhưng chẳng qua không thể thấy rõ hay nhận thức rõ được ai. Nhưng cô cảm nhận được ánh mắt của ba người đang đặt trên người cô và có ai đó đang nắm lấy bàn tay nhỏ đã gầy sọm đi của cô.
Hai bàn tay người đó run rẩy liên hồi nắm chặt lấy tay cô, cô cảm nhận hơi ấm từ bàn tay của người đó và những vết chai sần từ lòng bàn tay thì cô biết người đang nắm tay mình là bạn học Nam Cung a. ‘Bạch Nhật Hy’ không thể nào mở to mắt để nhìn anh, mí mắt của cô bây giờ đang rất nặng và càng lúc càng muốn ngủ, cô cố gắng không cho mình ngủ thiếp đi, cô đi đưa mắt nhìn anh ngồi bên cạnh mình, cô lờ mờ thấy được anh đang cười, nụ cười có chút méo mó chứ không phải nụ cười rạng rỡ như khi lần đầu gặp, không phải nụ cười lạnh lẽo khi anh không quan tâm cô, cũng không phải nụ cười tàn độc khi hành hạ cô, một nụ cười mà trước giờ cô chưa từng thấy.
Thấy ‘Bạch Nhật Hy’ đưa ánh mắt mệt mỏi nhìn mình Nam Cung Diệp càng nắm chặt lấy tay cô, nụ cười đã sớm méo mó khó coi lại càng khó coi hơn.
“Sẽ không sao đâu! Lần này sẽ không đau nữa đâu, sẽ rất nhanh hết đau. Cô cố gắng lên! Nhìn tôi này! Tôi biết cô thích nhất là nhìn tôi cười đúng không? Tôi đang cười này hãy nhìn tôi này!”
“H…ha…ha! Nam…Cun…g Diệp… n…nụ…cười…của anh…thật là khó coi…quá đi! Anh cười…trông…thật…xấu! Nhưng… không sao… em sẽ… không… chê anh xấu… vì em rất…rộng… lượng!” Cô cười yếu ớt, ánh mắt không tiêu cự nhìn về hướng anh nói.
“Phải! Phải! Phải! Cô rất bao dung, rất rộng lượng, nên cô sẽ không sao đâu. Tôi không cho phép cô có sao!”
Giọng nói khàn khàn mang theo hương vị bá đạo nhưng vẫn ẩn chứa sự dịu dàng, Cố Hàn đưa bàn tay to lớn áp lên gương mặt gầy gò của cô.
“U… um… Em… buồn ngủ… rồi!”
‘Bạch Nhật Hy’ hơi thở càng lúc càng yếu thì thào. Mí mắt của cô càng lúc càng trĩu nặng, cô không thể nào kháng cự cơn buồn ngủ được nữa.
“Không được ngủ! Cô không được ngủ! Mở mắt ra! Anh lái xe nhanh đi! Bệnh nhân sắp chịu không nổi nữa rồi! Nhịp tim đang yếu dần!” Giọng nói gấp gáp đan xen sự điên cuồng của Mộ Dung Thần gần như là quát lên với mọi người.
(*tiểu cường: con gián)
Sáu thân ảnh mờ nhạt đứng ngoài cửa ăn vận chỉnh tề như mọi khi, như lần đầu cô gặp họ, cô không cần đoán cũng biết chắc biểu hiện trên mặt là vui sướng không tả nổi, vì cái kẻ dơ bẩn làm chướng mắt họ đã lâu là cô sắp biến mãi mãi. Nhưng vạn lần cô không ngờ có một thân ảnh mà cô không thể nào thấy rõ mặt được đang khẩn trương chạy đến bên cô, bất chấp hình tượng ngồi xổm xuống ôm lấy cô vào lòng.
‘Bạch Nhật Hy’ cô thực không ngờ sẽ xảy ra tình huống này, đáng lẽ họ phải bỏ mặc cô để cô biến mất đi mới phải, vậy mà tại sao người đang ôm lấy cô không ngừng run rẩy.
A! vậy để cô đoán, có phải người đó đang vui mừng cười lớn nên thân hình mới run run như vậy không? Chắc là vậy rồi, nhưng tại sao cô lại thấy một thân ảnh khác vội vàng gọi điện thoại cho ai đó. Có phải hay không là gọi điện cho người xử lý xác của cô sau khi cô rời khỏi thế gian này? Ơ? Hình như cô đoán sai rồi, cô thấy mờ ảo một chiếc xe lớn với tiếng còi inh ỏi của xe cứu thương.
Khi cô nằm trong xe cứu thương, có ba thân ảnh cao lớn ngồi xung quanh cô, không gian lúc đó thật quỷ dị, họ không nói gì cả, không nhục mạ, không phỉ nhổ cô mà chỉ im lặng ngồi đó nhìn chăm chăm cô. ‘Bạch Nhật Hy’ cảm thấy bản thân thật dai chả khác gì cỏ dại hay tiểu cường*, đến bây giờ hơi thở của cô đã mỏng đến mức sắp đứt vậy mà cô vẫn còn giữ vững được một chút thần trí nhưng chẳng qua không thể thấy rõ hay nhận thức rõ được ai. Nhưng cô cảm nhận được ánh mắt của ba người đang đặt trên người cô và có ai đó đang nắm lấy bàn tay nhỏ đã gầy sọm đi của cô.
Hai bàn tay người đó run rẩy liên hồi nắm chặt lấy tay cô, cô cảm nhận hơi ấm từ bàn tay của người đó và những vết chai sần từ lòng bàn tay thì cô biết người đang nắm tay mình là bạn học Nam Cung a. ‘Bạch Nhật Hy’ không thể nào mở to mắt để nhìn anh, mí mắt của cô bây giờ đang rất nặng và càng lúc càng muốn ngủ, cô cố gắng không cho mình ngủ thiếp đi, cô đi đưa mắt nhìn anh ngồi bên cạnh mình, cô lờ mờ thấy được anh đang cười, nụ cười có chút méo mó chứ không phải nụ cười rạng rỡ như khi lần đầu gặp, không phải nụ cười lạnh lẽo khi anh không quan tâm cô, cũng không phải nụ cười tàn độc khi hành hạ cô, một nụ cười mà trước giờ cô chưa từng thấy.
Thấy ‘Bạch Nhật Hy’ đưa ánh mắt mệt mỏi nhìn mình Nam Cung Diệp càng nắm chặt lấy tay cô, nụ cười đã sớm méo mó khó coi lại càng khó coi hơn.
“Sẽ không sao đâu! Lần này sẽ không đau nữa đâu, sẽ rất nhanh hết đau. Cô cố gắng lên! Nhìn tôi này! Tôi biết cô thích nhất là nhìn tôi cười đúng không? Tôi đang cười này hãy nhìn tôi này!”
“H…ha…ha! Nam…Cun…g Diệp… n…nụ…cười…của anh…thật là khó coi…quá đi! Anh cười…trông…thật…xấu! Nhưng… không sao… em sẽ… không… chê anh xấu… vì em rất…rộng… lượng!” Cô cười yếu ớt, ánh mắt không tiêu cự nhìn về hướng anh nói.
“Phải! Phải! Phải! Cô rất bao dung, rất rộng lượng, nên cô sẽ không sao đâu. Tôi không cho phép cô có sao!”
Giọng nói khàn khàn mang theo hương vị bá đạo nhưng vẫn ẩn chứa sự dịu dàng, Cố Hàn đưa bàn tay to lớn áp lên gương mặt gầy gò của cô.
“U… um… Em… buồn ngủ… rồi!”
‘Bạch Nhật Hy’ hơi thở càng lúc càng yếu thì thào. Mí mắt của cô càng lúc càng trĩu nặng, cô không thể nào kháng cự cơn buồn ngủ được nữa.
“Không được ngủ! Cô không được ngủ! Mở mắt ra! Anh lái xe nhanh đi! Bệnh nhân sắp chịu không nổi nữa rồi! Nhịp tim đang yếu dần!” Giọng nói gấp gáp đan xen sự điên cuồng của Mộ Dung Thần gần như là quát lên với mọi người.
(*tiểu cường: con gián)
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook