Ăn uống xong xuôi quay về học viện.

“Mỗi lần ăn đều mang một chút cho Ki Ki, không biết nó thế nào rồi” Cổ Phong thở dài

Cũng đã lâu, có chút nhớ.

“Tiểu Tam, ca có chuyện cần làm, ngươi thông báo mọi người cho ta” Cổ Phong cười nói

“Được, Phong ca” Đường Tam cũng không hỏi, vì là anh em thì nên tôn trọng lẫn nhau, sẽ đến lúc Cổ Phong nói cho hắn

Trong mắt Tiểu Tam, Cổ Phong là một người cực kỳ thần bí, luôn có bóng đen cho khuất hắn, không thể nhìn thấu.

“Cầm lấy” Cổ Phong triệu hồi Thập Nhị Hắc Dực, đưa cho hắn

“Phong ca, ngươi cầm đi, ta không cần” Đường Tam ngượng ngùng xua tay

“Nếu có chuyện gì bất trắc có thể dùng nó chạy trốn, ta mạnh như thế nào ngươi cũng biết, ta không cần” Cổ Phong cười mỉm nói, đã kết bái làm anh em, thì cho em trai mượn đồ chút có là gì

“Ta sẽ giữ” Tiểu Tam lấy, cũng không có đa tạ, vì như thế quá xa cách

“Được rồi, cần thận, nên nhớ Hạo Thiên Chùy tuyệt đối không nên dùng, sẽ có họa sát thân” Cổ Phong biết mất trong màn đêm, để lại một câu nói

Tuy biết tương lai ngắn sắp tới, Tiểu Tam không gặp gì quá bất trắc, nhưng vì có tồn tại của hắn, nên có thể tương lai sẽ bị thay đổi.

Đạp chân bay đi cực kỳ uyển chuyền.

Độ hiểu biết của hắn đối với gió đã đạt tối hạn, có thể nói hiện tại hắn đã là gió.

Mỗi bước trên không trung đều có thể cách xa 100 mét.

Hay tai sau lưng, bước từng bước nhẹ nhàng không phát ra chút động tĩnh nào, phong phạm của cao nhân là đây chứ đâu.

Chỉ mất 3 canh giờ hắn đã đến Tinh Đấu Sâm Lâm

“Phong cảnh ở đây vẫn thế, một đường tiến vào trung tâm thôi”

Ở nội vực, “Nhị Minh, có kẻ xâm nhập”

“Khí tức khá quen thuộc nha, nếu ta nhớ không nhầm thì hẳn là … ca ca loài người của Tiểu Vũ”

“Có lẽ là đến thăm Ki Ki, vậy thì cũng không cần ngăn cản”

Một lúc sau

“Thái Thản Cự Viên” Cổ Phong dơ tay chào

“Loài người bé nhỏ, ngươi đến thăm Ki Ki”

“Không thì đến làm gì nha”

“Hắn đang trong giai đoạn ngủ đông”

“Ngủ đông?”

“Hấp thu lượng lớn tà ác hồn thú, cần thời gian tiêu hóa”

“Là vậy sao”

Cổ Phong tiến đến chỗ con sói gần ven hồ.

“Xem ra ngươi tu luyện rất chăm chỉ đâu” Sờ đầu vuốt ve nó

“Chuyến này đến tay không rồi” Hắn buồn bã nói

“Loài người bé nhỏ, ngươi tên gì” Thiên Thanh Ngưu Mãng chợt chui ra từ trong hồ nước nói

“Cổ Phong, hân hạnh được gặp mặt”

“Ngươi không sợ ta gϊếŧ ngươi sao” Uy áp của hồn thú 10 vạn năm tản phát

“Các ngươi không gϊếŧ được ta” Cổ Phong khí thế phản lại

Cứ thế vài phút thì mới ngừng

“Thiên Thanh Ngưu Mãng, để cảm tạ ngươi đã chiếu cố hắn, ta thổi ngươi một khúc sáo, thế nào”

“ m thanh loài người đối với chúng ta không có tác dụng nhiều”

“Đại ca, có lợi lắm, lần trước ta nghe một khúc mà tỉnh ngộ rất nhiều” Nhị Minh nói nhỏ

Cổ sáo, là chuyên dùng để tĩnh tâm, thả lỏng linh hồn vào vũ trụ bao la, đối với lĩnh ngộ cực kì tốt.

“Ta xem đó như là đồng ý ha” Cổ Phong cười cười

Hồn thú nói nhỏ, nói đùa cái gì, linh hồn của hắn mạnh nhường nào, nghe chút là không khó

Hắn bắt đầu thổi lên một bản sáo cao cấp hơn trước. Trong cổ sáo, có vô tỉ các bản tấu, nhưng không phải đều như nhau, có bản cao cấp có bản sơ cấp, cần phải tập luyện nhiều mới có thể thổi khúc cao hơn

m thanh vang lên, bay qua mọi ngóc ngách trong Tinh Đấu Sâm Lâm.

Các hồn thú đang ngủ, chợt bừng mình tỉnh dậy, lại bắt đầu nhắm mắt lại, nhưng không phải để ngủ, mà là cảm thụ

Tiếng sáo kết thúc

Cả Sâm Lâm vang lên tiếng tru của mọi loại hồn thú, chúng nó đang bày tỏ lòng cảm tạ.

“Loài người, không tệ, đúng là rất có lợi đối với hồn thú chúng ta” Thiên Thanh Ngưu Mãng nói

“Cầm lấy đi” Một cái nhìn đó bay ra

Nhìn kĩ thì hóa ra là xương đầu, khoảng 2 ngàn năm

“Ta không cần” Đã nói rõ, là để cảm ơn thì liền không lấy thêm gì

“Hồn thú chúng ta không dùng hồn cốt, coi như vì ngươi đã bảo vệ Tiểu Vũ đi”

“Giữ lấy cho Vạn Bảo Giới đã trống trải vậy” Cổ Phong thầm nghĩ

“Chờ đã”

“Hệ thống, hồn cốt có thể dùng làm nguyên liệu đúc không?”

“Có thể, hồn cốt đủ cứng rắn, bên trong chứa đủ tinh hoa để hóa thành vật phẩm mang kì năng, nhưng 2 ngàn năm cũng không thể luyện chế cái gì quá mạnh mẽ”

“Hồn cốt là vật hiếm có, một cái vạn năm hồn cốt có thể mang đến gió tanh mưa máu, tuy ngàn năm hồn cốt không có quá biếи ŧɦái, nhưng chế đồ bình thường hẳn là có thể”

“Các ngươi có cái búa hay vật gì cứng rắn không” Cổ Phong dừng lại suy nghĩ quay sang hỏi

Cả hai hồn thú nhìn nhau

“Không có nha” Nhị Minh lắc đầu nói

“Xem ra không thể chế tạo thứ gì quá cầu kì”

“Kiếm dùm ta một cái dây leo chắc chắn”

“Được”

Thái Thản Cự Viên lập tức bật ra xa đi lấy

“Ngươi định làm cái gì” Thiên Thanh Ngưu Mãng hiếu kỳ

“Chờ tí ngươi sẽ biết”

Cầm lên xương đầu, quan sát tỉ mỉ, hắn đã nghĩ kĩ sẽ chế tạo cái gì rồi.

Đại Minh đứng bên cạnh chăm chú quan sát.

Thánh Thể bộc phát, linh khí hội tụ, ép nát cái xương đầu

Nhờ có linh khí bao quanh mà các tinh túy không biến mất

Bị bóp nát thành từng mảnh vụn, Cổ Phong vẫn tiếp tục áp súc nó, vo tròn thành một quả cầu trắng xóa bé nhỏ.

Lại đẩy tinh hoa về lại với quả cầu, hiện tại nó cũng giống xương đầu thôi, chỉ là khác mỗi cái tạo hình.

Tuy chỉ khác có chừng đó, nhưng ai có thể hấp thu nó nha. Cái cục tròn tròn này thì lắp vào đâu.

Đứng bên cạnh, Đại Minh vẫn chưa hiểu chuyện gì xảy ra. Ngươi không cần thì cũng không nhất thiết phải hủy nha, hồn cốt cũng đâu phải ai cũng có. Thật phí phạm của trời.

“Ta mang về rồi” Nhị Minh nhảy tưng tưng quay về

Cầm lấy cái dây leo của Nhị Minh, cắt nó nhỏ lại chỉ vừa cổ con người.

Tiếp theo hắn dùng kim linh khí xuyên thủng một lỗ ở trên cái bi tròn kia, dùng dây leo xuyên qua, tạo thành một cái vòng cổ.

Đố biết hắn đang chế tạo cái gì.

Cầm trên tay cái vòng cổ vừa tạo, hắn dùng một lượng khổng lồ mộc linh khí truyền vào, bắt đầu cải cách cội nguồn của cả dây leo lẫn hồn cốt.

Mãi mấy canh giờ sau mới dừng lại.

Cũng may là Ngũ Hành Hám Thiên Quyết hấp thụ linh khí đủ nhanh, không thì hắn đã sớm cạn kiệt hết.

Vòng cổ sáng lên màu xanh lục, quanh mang bất tận chiếu sáng cả khu rừng. Được một lúc thì mới ảm đạm dần đi, nhưng vẫn phát sáng mờ mờ.

“Cái gì đây” Cả hai hồn thú 10 vạn năm hiếu kỳ

“Ngọc Lục Bảo”

“Có tác dụng tăng 5 thành khả năng hồi phục”

“Tăng những một nửa?” Cả hai cả kinh

“Chúng ta có thể dùng được sao?” Thái Thản Cự Viên ngây thơ hỏi

Đại Minh nghe vậy quay ra lườm cái, đồ vật cho người ta, xong cất công chế tạo, giờ hỏi vậy khác gì đòi lại.

“Đương nhiên dùng được”

Tiên đạo khác ở chỗ đó là, vật phẩm của bản thân cho thể cho người khác dùng, không bị cố định là chỉ có người hấp thu mới dùng được, một điều khác đó là kể cả hồn thú cũng dùng được, phá hoại cân bằng nhất chính là ngươi có thể sở hữu vô vàn thứ không giới hạn.

Bình thường một hồn sư tối đa có 6 khối hồn cốt không kể ngoại phụ hồn cốt, vì thứ này 100 ngàn người chắc có một. Sáu khối bao gồm, xương ngực quý nhất, đến xương đầu, rồi xương ở tứ chi.

Tiên đạo lại khác, nó không phải là ghép vào xương, mà chỉ là đeo, nhưng đại lục không có đồ như vậy. Đồ vật của Cổ Phong là nhận từ hệ thống, nên có thể cho mượn như Thập Nhị Dực, nhưng nếu như là khối hồn cốt vừa nhận được chưa qua cải tạo thì không có như vậy.

Trên thế giới không có đồ của tiên đạo, có thì cũng là xuất phát từ hắn, vì người khai phá con đường này là hắn, và hiện tại cũng chỉ có hắn đi.

Một khối hồn cốt vô chủ thì cần hấp thu vào cơ thể để kích phát sức mạnh của nó, nhưng tiên đạo vật phẩm thì khác, nó vốn dĩ đã là chủ sức mạnh đó, ngươi chỉ cần huy động thôi.

“Cầm dùng thử đi” Cổ Phong vứt cho Nhị Minh

Tuy là đồ đeo cổ, nhưng vừa thế nào được, mà kiểu gì cũng là tăng sức mạnh, đeo đâu cũng như nhau, nên Nhị Minh bỏ vào ngón út như một cái nhẫn

“Đại ca, đúng là có tác dụng, mà còn rất lớn” Nhị Minh mừng rỡ khoe khoang, như tìm được gì đó mới lạ

Phải biết đây mới là trang bị 150 vàng, chứ mấy thứ như Vô Cực Kiếm, Tam Hợp Kiếm, hay Giáp Máu Warmog thì thiên hạ đổ máu để có mất.

“Nếu ngươi thích có thể lấy dùng” Cổ Phong cười nói, hắn có mộc linh khí thì thứ này cần làm gì đâu, vốn dĩ chỉ là thử nghiệm thôi.

“Thật sao” Nhị Minh vui sướng

“Ừ”

“Thật là có lỗi, để ta đưa ngươi một khối khác” Đại Minh có chút ngượng ngùng nói

“Không cần, các ngươi bảo vệ tốt nó là được” Cổ Phong xua tay

Tiến tới gần Ki Ki đang co người nằm ngủ, đặt tay lên đầu nó, một lượng tinh hoa thuần khiết đến lạ kỳ truyền vào nó, tẩy rửa những thứ tà ác, đồng thời cũng cường hóa cho Ki Ki, làm nó tấn thăng lên 2 vạn năm hồn thú.

Tốc độ tu luyện này thật kinh người. Không, phải nói đúng là tinh hoa sản xuất ra từ tim Cổ Phong thật khủng bố.

“Thôi được rồi, ta đi đây, đa tạ” Cổ Phong chắp tay thành quyền nói

“Đa tạ” Đại Minh Nhị Minh cũng nói

Đôi bên tuy là giao dịch bảo vệ người cần thiết, nhưng cũng không phải thương nhân máu lạnh mà đã kí hợp đồng thì phải làm như vậy. Cả hai bên kể ra cũng là chỗ quen thuộc. Đại Minh Nhị Minh được xem như ca ca của Tiểu Vũ, mà Phong ca cũng như vậy, là một người anh kết nghĩa.

Thân ảnh dần dần biến mất trong màn đêm.

“Người này không đơn giản, không chết sớm, ắt sẽ thành danh” Đại Minh nói

“Đại ca, ta chưa bao giờ thấy ngươi khen con người nha” Nhị Minh ngạc nhiên

“Vừa rồi ta cảm nhận được luồng khí hắn phát ra không phải hồn lực, là một thứ gì đó bao la hơn, làm ta có cảm giác quen thuộc, ngươi không cảm thấy sao”

Lúc chế tạo thì có mỗi Đại Minh ở đó, nhưng trong Ngọc Lục Bảo cũng có nha.

“Đương nhiên là có” Nhị Minh trả lời

Giác quan của hồn thú cùng sức cảm nhận của nó cao hơn loài người rất nhiều, tuy chưa nói mà nhận ra cũng là bình thường, đều là hồn thú 10 vạn năm chứ không đùa.

Chưa kể thứ mà Cổ Phong vừa truyền vào Ki Ki, có thể giúp hồn thú tăng mạnh như vậy, thứ này không tầm thường.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương