Lý ma ma lại cười đến mức hai khóe mắt hằn lên những vết chân chim, bà đỡ hai cô nương đang đầm đìa nước mắt đến trước giường ngồi xuống.

Lý ma ma nói: “Nhìn hai người kìa, có gì thì ngồi xuống rồi từ từ nói.”

“Lúc ở nhà chẳng phải bảo với lão nô rằng có nhiều điều muốn nói với Tiểu Nguyệt sao, sao bây giờ gặp mặt lại không nói nên lời?” Lý ma ma đưa tay lau khóe mắt cho cô nương nhà mình.

Phó Nguyệt cũng đưa khăn lên lau khóe mắt, cười nói với Lý ma ma: “Hai tỷ muội ta lâu rồi không gặp, nhất thời xúc động quá, Lý ma ma đừng chê cười chúng ta nhé.”

Phó Nguyệt lại hỏi: “Lý ma ma có khỏe không?”

“Tốt lắm, ăn được ngủ được, thật sự rất tốt.”

Phó Nguyệt nhìn sắc mặt hồng hào của bà, dáng điệu tươi tắn nên rất yên lòng.

“Còn Vân Nguyệt muội muội? Ở Mạc Bắc đã quen chưa?” Nàng quay lại, nhu hòa nhìn Triệu Vân Liên.


Triệu Vân Liên nén lại xúc cảm, khẽ nở nụ cười: “Khá tốt, cả nhà dì đều đối xử rất tốt với ta, mọi thứ đều thân quen.”

“Tỷ gửi muội thiếp mời, đáng lẽ muội nên đến gặp tỷ sớm vài ngày nhưng tiếc là lúc trở về muội chỉ ở nhà một ngày thì đến ở cùng ngoại tổ mẫu. Khi những gã sai vặt trong phủ đem thư đến muội mới biết.” Triệu Vân Liên hơi áy náy nói.

“Không sao, chẳng qua chỉ chờ thêm mấy ngày thôi. Hiện giờ chẳng phải chúng ta đã gặp nhau rồi sao.” Phó Nguyệt an ủi nói, “Lão phu nhân của Trịnh phủ có khỏe không?”

“Bệnh của người già cần chăm sóc tỉ mỉ, vả lại cũng không có chuyện gì lớn.” Kỳ thực, lão thái thái lo ngoại tôn nữ trở về Triệu gia sẽ bị Triệu phu nhân o ép nên lấy cớ để gọi nàng đến, không trì hoãn dù chỉ một ngày.

Phó Nguyệt thấy gương mặt bình tĩnh của nàng, nghĩ rằng đúng là không có bệnh tình gì nghiêm trọng. Nàng cũng biết một chút chuyện trong Triệu phủ, khi thấy Triệu Vân Liên nhắc tới Triệu phủ thì lãnh đạm hơn nên cũng không nhắc đến nữa.

Phó Nguyệt cười nói: “Lại nói chuyện này, tỷ có thể tìm được ca ca cũng phải cảm tạ muội đã giúp một tay đó.”

Trước mặt Phó Nguyệt mà nhắc tới Bùi Mặc, Triệu Vân Liên khó tránh khỏi mất tự nhiên, “Chuyện đó…… cho dù không có muội thì Tiêu thống lĩnh cũng sẽ nhận ra thôi.”


“Nhưng tình cờ Vân Nguyệt muội muội cũng ở đó phải không? Như vậy mới có thể tạo thành một mối duyên phận chứ.” Phó Nguyệt ám chỉ.

Lý ma ma cũng nhếch miệng cười nhìn Triệu Vân Liên. Rốt cuộc thì cô nương đã tìm được lang quân như ý, thân già này của lão dù có chế.t đi cũng phải báo tin vui cho phu nhân.

Triệu Vân Liên bị nàng trêu ghẹo liền đỏ mặt, ngượng ngùng lấy khăn phất vào nàng!

“Được lắm, muội nói chuyện nghiêm túc cùng tỷ mà tỷ lại trêu ghẹo muội.”

“Không, không, không, chưa nói chuyện của muội và ca ca mà là nói chuyện của ta, ta cùng ca ca có duyên phận nhận ra nhau.”

“Tỷ……” Tính tình Triệu Vân Liên có chút kín đáo, lại là tiểu cô nương khuê các nên không quen khi Phó Nguyệt trêu đùa, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn đỏ ửng lên.

“Được rồi, Vân Liên muội muội đừng nóng giận, ta không nói nữa, được chưa? Chúng ta nói chuyện mấy năm qua đi.” Phó Nguyệt nghiêm túc lại, đôi mắt tỏ vẻ hứng thú, sợ rằng nếu nói nữa sẽ khiến người ta tức giận mà bỏ đi.

Triệu Vân Liên trợn mắt lườm nàng một cái, lựa ra những chuyện trong mấy năm nay, bình thản kể cho Phó Nguyệt.

Triệu Vân Liên nói nhẹ nhàng, Phó Nguyệt lại tức giận đến mức vò nát chiếc khăn trong tay.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương