Phó Nguyệt hơi nhíu mày hỏi: “Triệu phủ có đồng ý không?” Mặc kệ Trịnh gia hoặc La gia có vừa ý đến đâu thì Triệu Vân Liên chung quy lại vẫn là nữ nhi của Triệu gia. Từ xưa, lệnh của phụ mẫu, lời người mai mối. Nếu Triệu phủ không đồng ý thì mối hôn sự tốt đẹp này cũng không thể thành được.

Đối với việc muội muội và Vân Yên ở Triệu phủ trước kia, Bùi Mặc đã cố ý đi dò hỏi tìm hiểu rồi.

Hắn khẽ cười một tiếng, trên mặt lại hiện lên dáng vẻ khí phách bá đạo đối với người ngoài: “Tiểu Nguyệt, đừng lo lắng. Vị Triệu gia phu nhân kia cũng không thể giở trò gì được. Cho dù bà ta muốn náo loạn lên, nhưng lần này lão gia Triệu phủ sẽ không để mặc bà ta được.”

Bùi Mặc và Triệu Thanh Tùng từng gặp mặt một lần, đó là người có thế lực và khôn ngoan. Đối với vị con rể tiền đồ vô lượng này, ông ta chỉ mong có thể gả con gái để trèo cao.

“Trong lòng ca ca hiểu rõ là tốt rồi.”


Phó Nguyệt nhẹ người, lại nở nụ cười: “Ca ca đừng nhọc lòng nữa, tất cả mọi thứ trong phủ đều đã được bố trí an bài, muội đều làm thỏa đáng cho huynh, bảo đảm huynh có thể vẻ vang nghênh đón đại tẩu.”

Nàng lại nghĩ: “Vừa hay, muội hẹn Vân Liên qua vài ngày nữa sẽ gặp mặt ôn lại chuyện cũ. Chẳng phải sau này khi viện tử mới hoàn thành muội ấy sẽ ở sao, đến lúc đó, muội sẽ hỏi muội ấy thích những gì.”

Trong đầu Bùi Mặc liền hiện ra cảnh Triệu Vân Liên và hắn nắm tay nhau cùng du ngoạn ngắm cảnh.

Tim hắn đập rộn ràng, gương mặt mơ hồ đỏ bừng. Không kịp để Phó Nguyệt nhìn thấy, hắn đã cao giọng đè nén, trấn tĩnh lại nói: “Những việc này, Tiểu Nguyệt muội cứ quyết định là được.”

Như vậy tức là hắn đồng ý để nàng hỏi Triệu Vân Liên trước rồi.

Phó Nguyệt đưa khăn lên che mặt, nhìn ca ca cười trộm.

Bùi Mặc giả bộ không thấy muội muội trêu đùa, lại chỉ vào cái khay trên bàn nói tiếp: “Chỗ ngân lượng này, Tiểu Nguyệt muội nhận trước đi, cứ việc chi tiêu, nếu không đủ ta lại cho thêm.”

“Vậy muội không khách khí nữa.”


“Không cần khách khí. Không chỉ là những thứ này, ta còn chuẩn bị cho muội một phần của hồi môn nữa.” Bùi Mặc nói, lấy từ trong ngực ra một danh sách đưa cho nàng.

Trên danh sách viết dày đặc các loại vật phẩm. Có vòng bạc trâm thoa bình thường, lại có cả những kim ngân bảo vật quý hiếm. Phó Nguyệt nhìn lướt qua, e rằng lần này ca ca đã đem quá nửa số đồ vật tặng thưởng của bệ hạ cho nàng rồi.

Đôi mắt Phó Nguyệt mở rộng, nàng ngẩng đầu lên, nhẹ giọng gọi một tiếng: “Ca ca!”

Bùi Mặc đưa tay ra, xoa nhẹ đầu nàng, cười nói: “Những món đồ viết trong danh sách này là những năm tháng tuổi trẻ khi ta vào nam ra bắc nhìn thấy vừa mắt, cho nên muốn mua để làm của hồi môn cho muội. Đừng nghĩ những đồ này là nhiều, không đáng bao nhiêu tiền đâu. Lần này biết muội ở Vân kinh, khi ta đến liền mang cả theo.”

“Những thứ phía dưới chính là do bệ hạ ban thưởng. Hiện tại trong tay ca ca không có nhiều tài sản tích lũy, chỉ có thể lấy trước những thứ này gom cho đủ, nữ nhi Phó gia chúng ta xuất giá không thể thua kém những nhà khác được, chính là tiểu tử Tiêu Thái kia muốn trèo cao với muội. Sau này có ca ca chống lưng cho muội, nếu hắn phụ bạc muội, hãy tới tìm ta!”


Phó Nguyệt gạt nước mắt mỉm cười: “A Thái ca cũng không dám phụ bạc muội đâu.”

“Tốt nhất là hắn không dám!” Bùi Mặc làm bộ uy hiếp nói.

“Tâm ý của ca ca muội xin lĩnh nhận, nhưng hiện giờ muội đã không phải lo cơm ăn áo mặc, không cần nhiều như vậy. Ca ca, ngày sau huynh còn phải chăm lo thân nhân, thành thân sinh con cái, đều cần chi tiêu lớn.” Phó Nguyệt từ chối.

“Không sao, ta cũng đã giữ lại một ít đủ tiêu dùng. Ta cho thì muội hãy nhận lấy, ta còn cảm thấy cho như vậy là ít! Chờ chút, sau này ca ca sẽ cho muội thêm.”

“Đừng đừng đừng, thật sự không cần.” Phó Nguyệt liên tục xua tay.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương