Xuyên Không Về Cổ Đại Ta Gả Cho Nông Phu Làm Kiều Thê
-
C441: Chương 441
Bồ Ngọc vì vui mừng mà tinh thần trở nên khoan khoái, cười nói với mấy tiểu tử trẻ tuổi này: “Bảo mấy người bọn họ lại đây nói chuyện, các ngươi cũng đừng đứng trơ trơ ra thế, mau tới nếm thử rượu và thức ăn trong nhà nào, lót dạ trước đã, lát nữa thím làm bữa cơm trưa thật ngon cho các cháu ăn.”
Bùi Mặc gật đầu: “Các ngươi nghỉ ngơi ở tiền viện nghỉ ngơi một chút đi. Hôm nay nhà ta bao no rượu, nghỉ ngơi ổn thỏa một ngày rồi ngày mai lại lên đường.”
“Tạ Bùi tham tướng.” Mọi người cao giọng đáp.
Bồ Ngọc cười đến mức khóe mắt chằng chịt vết nhăn.
Bùi Mặc, Tiêu Thái, La Đình Dũng ngồi nói chuyện với Bùi Thiện Tân ở hậu viện, tâm sự chuyện doanh binh trên chiến trường suốt một năm qua.
Bồ Ngọc thì ở tiền viện bận đến tít mù, khóe miệng cười không khép lại được. Đám láng giềng hai bên trái phải nhà nghe nói đại nhi tử mà Bùi gia nhận nuôi đã được thăng làm quan lớn, vinh quy quê cũ, đều tranh nhau lại đây vây xem chúc mừng.
Bồ Ngọc cao hứng, miễn phí tiền rượu cho các thực khách ở quán rượu hôm nay, mọi người vui tươi hớn hở, càng khoe khoang hai vợ chồng này là người tốt tất có hậu, con trai có tương lai rộng mở, ngày hưởng phúc đều ở phía sau!
Có bà tử ngày trước ghen ghét Bùi gia có cuộc sống đầm ấm, thịnh vượng chuyên nói lời mỉa mai, nay cũng chỉ có thể gượng ép mà khen tặng vài câu. Bồ Ngọc càng tự hào hơn.
Hẻm nhỏ này còn chưa có nhà ai xuất hiện quan lớn đâu. Vừa rồi hình ảnh đại nhi tử Bùi gia cưỡi con ngựa lớn uy phong trở về đã được mọi người truyền khắp. Sau này Bùi gia có khi muốn đắc đạo thăng thiên cũng nên, không thể trêu vào không thể trêu vào!
Có người cảm thấy tiếc nuối, tại sao chuyện tốt gì cũng được Bùi gia chiếm lấy chứ? Nếu năm đó cho bọn hắn gặp gỡ thằng bé Bùi Mặc thì chuyện tốt bậc này chính là thuộc về nhà bọn họ rồi.
Việc này nhắc lại cũng khá phức tạp.
Hai nhà Bùi Bồ đều là nhà neo người trong ngõ nhỏ, sau thời gian thanh mai trúc mã rồi kết thành một nhà. Sau khi nhóm thế hệ trước qua đời, hai vợ chồng liền khởi động gian tửu quán mà tổ tiên lưu lại.
Mới đầu mọi người còn nói, hai vợ chồng son cần cù chăm chỉ mà kinh doanh tốt tửu quán, cuộc sống hàng ngày sẽ ngày càng rực rỡ hơn. Nhưng thế sự vô thường, mùa đông năm ấy có một đứa bé rơi xuống nước, Bùi Thiện Tân quyết đoán nhảy xuống sông cứu người, thân thể vốn khỏe mạnh từ đó lại bị tổn thương do giá rét, để lại di chứng, thành con bệnh gắn liền với thuốc.
Bồ Ngọc lau nước mắt, mặc dù nam nhân nhà bà không làm được công việc nặng nhọc, bà vẫn cứ kiên cường gây dựng lên quán rượu, ai cũng phải khen bà tài giỏi.
Nhưng ông trời như muốn dồn hết mọi khổ sở lên một người.
Thành hôn nhiều năm, Bùi Thiện Tân và Bồ Ngọc vẫn mãi không có con, xem đại phu bốc vô số thuốc, nhưng mà vẫn không có duyên phận này. Lời đồn đãi vớ vẩn nổi lên bốn phía trong ngõ nhỏ. Bồ Ngọc cắn răng, không chịu hòa li, vẫn kiên định sinh hoạt cùng Bùi Thiện Tân.
Khang Bình năm thứ mười, Bồ Ngọc cùng Bùi Thiện Tân cùng nhau đi ra ngoài vận chuyển rượu cho nội địa, thuận tiện trên đường đi mời danh y xem xét thân thể cho Bùi Thiện Tân.
Một năm kia, rất nhiều địa phương dưới triều Lý xảy ra lũ lụt, quá nhiều người chạy nạn trôi dạt khắp nơi. Đó là khi ở một thành nhỏ Bùi Thiện Tân và Bồ Ngọc giữa đường gặp Bùi Mặc mới bảy tuổi.
Đứa bé trai này gầy đến mức da bọc xương, chồng chất vết thương, hơi thở thoi thóp mà nằm trên một góc đất.
Mẹ mìn nói đây là thằng nhóc gan lì, có đánh chửi thế nào, hắn cứ tập trung sức lực được là muốn chạy trốn, chỉ có thể cho hắn uống thuốc để hắn không động đậy được.
Người tới mua thấy hắn không còn nhỏ tuổi, lại có trí nhớ, hơn nữa bị thương tích như vậy còn phải bỏ tiền ra chữa trị, nếu mua không có lời. Hơn nữa, ánh mắt hắn cứ ngáo ngơ, mặc dù không động đậy được cũng có thể nhìn ra là một đứa bé hung dữ, lườm người khác đến mức rùng mình. Dọc đường đi chọn lựa liên tục nhưng mãi chẳng ai muốn hắn. Mẹ mìn cũng phiền, nhìn người sắp chế.t, sắp không bán được liền ném đi.
Bồ Ngọc liếc mắt một cái liền nhìn thấy sự cứng cỏi kiên cường trong mắt bé trai này liền xúc động. Đó là ánh mắt không cam lòng cùng với chấp nhận số phận. Giống hệt với bà…
Bùi Mặc gật đầu: “Các ngươi nghỉ ngơi ở tiền viện nghỉ ngơi một chút đi. Hôm nay nhà ta bao no rượu, nghỉ ngơi ổn thỏa một ngày rồi ngày mai lại lên đường.”
“Tạ Bùi tham tướng.” Mọi người cao giọng đáp.
Bồ Ngọc cười đến mức khóe mắt chằng chịt vết nhăn.
Bùi Mặc, Tiêu Thái, La Đình Dũng ngồi nói chuyện với Bùi Thiện Tân ở hậu viện, tâm sự chuyện doanh binh trên chiến trường suốt một năm qua.
Bồ Ngọc thì ở tiền viện bận đến tít mù, khóe miệng cười không khép lại được. Đám láng giềng hai bên trái phải nhà nghe nói đại nhi tử mà Bùi gia nhận nuôi đã được thăng làm quan lớn, vinh quy quê cũ, đều tranh nhau lại đây vây xem chúc mừng.
Bồ Ngọc cao hứng, miễn phí tiền rượu cho các thực khách ở quán rượu hôm nay, mọi người vui tươi hớn hở, càng khoe khoang hai vợ chồng này là người tốt tất có hậu, con trai có tương lai rộng mở, ngày hưởng phúc đều ở phía sau!
Có bà tử ngày trước ghen ghét Bùi gia có cuộc sống đầm ấm, thịnh vượng chuyên nói lời mỉa mai, nay cũng chỉ có thể gượng ép mà khen tặng vài câu. Bồ Ngọc càng tự hào hơn.
Hẻm nhỏ này còn chưa có nhà ai xuất hiện quan lớn đâu. Vừa rồi hình ảnh đại nhi tử Bùi gia cưỡi con ngựa lớn uy phong trở về đã được mọi người truyền khắp. Sau này Bùi gia có khi muốn đắc đạo thăng thiên cũng nên, không thể trêu vào không thể trêu vào!
Có người cảm thấy tiếc nuối, tại sao chuyện tốt gì cũng được Bùi gia chiếm lấy chứ? Nếu năm đó cho bọn hắn gặp gỡ thằng bé Bùi Mặc thì chuyện tốt bậc này chính là thuộc về nhà bọn họ rồi.
Việc này nhắc lại cũng khá phức tạp.
Hai nhà Bùi Bồ đều là nhà neo người trong ngõ nhỏ, sau thời gian thanh mai trúc mã rồi kết thành một nhà. Sau khi nhóm thế hệ trước qua đời, hai vợ chồng liền khởi động gian tửu quán mà tổ tiên lưu lại.
Mới đầu mọi người còn nói, hai vợ chồng son cần cù chăm chỉ mà kinh doanh tốt tửu quán, cuộc sống hàng ngày sẽ ngày càng rực rỡ hơn. Nhưng thế sự vô thường, mùa đông năm ấy có một đứa bé rơi xuống nước, Bùi Thiện Tân quyết đoán nhảy xuống sông cứu người, thân thể vốn khỏe mạnh từ đó lại bị tổn thương do giá rét, để lại di chứng, thành con bệnh gắn liền với thuốc.
Bồ Ngọc lau nước mắt, mặc dù nam nhân nhà bà không làm được công việc nặng nhọc, bà vẫn cứ kiên cường gây dựng lên quán rượu, ai cũng phải khen bà tài giỏi.
Nhưng ông trời như muốn dồn hết mọi khổ sở lên một người.
Thành hôn nhiều năm, Bùi Thiện Tân và Bồ Ngọc vẫn mãi không có con, xem đại phu bốc vô số thuốc, nhưng mà vẫn không có duyên phận này. Lời đồn đãi vớ vẩn nổi lên bốn phía trong ngõ nhỏ. Bồ Ngọc cắn răng, không chịu hòa li, vẫn kiên định sinh hoạt cùng Bùi Thiện Tân.
Khang Bình năm thứ mười, Bồ Ngọc cùng Bùi Thiện Tân cùng nhau đi ra ngoài vận chuyển rượu cho nội địa, thuận tiện trên đường đi mời danh y xem xét thân thể cho Bùi Thiện Tân.
Một năm kia, rất nhiều địa phương dưới triều Lý xảy ra lũ lụt, quá nhiều người chạy nạn trôi dạt khắp nơi. Đó là khi ở một thành nhỏ Bùi Thiện Tân và Bồ Ngọc giữa đường gặp Bùi Mặc mới bảy tuổi.
Đứa bé trai này gầy đến mức da bọc xương, chồng chất vết thương, hơi thở thoi thóp mà nằm trên một góc đất.
Mẹ mìn nói đây là thằng nhóc gan lì, có đánh chửi thế nào, hắn cứ tập trung sức lực được là muốn chạy trốn, chỉ có thể cho hắn uống thuốc để hắn không động đậy được.
Người tới mua thấy hắn không còn nhỏ tuổi, lại có trí nhớ, hơn nữa bị thương tích như vậy còn phải bỏ tiền ra chữa trị, nếu mua không có lời. Hơn nữa, ánh mắt hắn cứ ngáo ngơ, mặc dù không động đậy được cũng có thể nhìn ra là một đứa bé hung dữ, lườm người khác đến mức rùng mình. Dọc đường đi chọn lựa liên tục nhưng mãi chẳng ai muốn hắn. Mẹ mìn cũng phiền, nhìn người sắp chế.t, sắp không bán được liền ném đi.
Bồ Ngọc liếc mắt một cái liền nhìn thấy sự cứng cỏi kiên cường trong mắt bé trai này liền xúc động. Đó là ánh mắt không cam lòng cùng với chấp nhận số phận. Giống hệt với bà…
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook