Xuyên Không Về Cổ Đại Ta Gả Cho Nông Phu Làm Kiều Thê
-
C419: Chương 419
“Tỷ! Tỷ về lúc nào thế?”
“Vừa về hôm nay, mau đi rửa tay đi, lát nữa còn dùng bữa tối.” Diệp Thiên Linh trang điểm một lần nữa che giấu cảm xúc, không cho đệ đệ phát hiện ra điều bất thường.
Diệp Thiên Trung cũng không phát hiện ra nàng có gì bất thường, vẫn còn đắm chìm trong niềm vui sướng gặp lại tỷ tỷ.
“Tỷ, tỷ nói một chút đi, thôn trang tránh nóng kia có món gì ngon không? Mau lấy ra để đệ xem xem.”
Trở về vội vàng, Diệp Thiên Linh chưa kịp mang đồ vật về cho người nhà, bị đệ đệ hỏi đến, nhất thời hơi nghẹn lời.
Thấy nữ nhi mạnh mẽ lấy lại tinh thần nói chuyện với tiểu nhi tử, Tề Đồng liền nói với Diệp Thiên Trung: “Được rồi, đừng vô cớ gây rối tỷ tỷ con nữa. Ta thấy trên ống quần của con có bùn kìa, lại lăn lộn ở chỗ nào rồi? Còn không mau đi rửa mặt đổi xiêm y rồi lại đây ăn cơm. Mọi người đều đang chờ hai con đó.”
Tiêu Giản nhìn bụi đất trên quần áo, khờ khạo cười với Phó Nguyệt: “Hôm nay có bài học cưỡi ngựa bắn cung.”
Diệp Thiên Trung cười hì hì, lôi kéo Tiêu Giản đi rửa mặt.
Khẩu vị của Diệp Thiên Linh không tốt, chỉ dùng qua loa một ít rồi buông đũa xuống. Đôi mắt Tề Đồng u ám, sai người làm cho nàng nửa chén canh gà để chậm rãi uống.
Diệp Thiên Trung đói rã ruột, sau khi ăn xong một chén thấy tỷ tỷ không ăn được nhiều liền mở miệng hỏi: “Tỷ? sao tỷ lại ăn có một chút như vậy?”
Diệp Thiên Linh gắng gượng cười nói: “Hôm nay ta ngồi xe trên đường nhiều, ăn uống không tốt. Đừng bận tâm tới ta, đệ ăn đi.”
“Thế à. Vậy nếu buổi tối đói bụng thì lại ăn thêm một chút.” Nói xong, cậu bé còn dặn dò Chung nương tử: “Chung nương tử, ngươi bảo phòng bếp chuẩn bị chút tổ yến cho tỷ tỷ ta nhé.”
Chung nương tử vui mừng mà trả lời: “Thiếu gia yên tâm, phòng bếp lớn đã chuẩn bị rồi.”
Được đệ đệ quan tâm, trong lòng Diệp Thiên Linh cảm thấy ấm áp hơn.
Dẫu trời có sập xuống, nàng còn có nhiều người thân thật sự quan tâm, yêu quý nàng như vậy kia mà.
Sau khi ăn xong, Diệp Thiên Trung hỏi Diệp Thiên Linh: “Tỷ, hôm nay tỷ ở nhà nhé? Đã trễ thế này, đừng về Đoan Minh Hầu phủ nữa.”
Nhắc tới Đoan Minh Hầu phủ, Diệp Thiên Linh ngẩn ra, lặng lẽ mà trả lời cậu bé: “Ta trở về ở vài ngày với nương.”
“Thế thì tốt quá! Có tỷ nói chuyện với nương, nương đỡ lải nhải ca cẩm với đệ.” Nói xong Diệp Thiên Trung nhấc chân chạy biến đi.
Tâm trạng của Diệp Thiên Linh không tốt, vốn định nói chuyện cả buổi tối với Tề Đồng, nhưng khi Tề Đồng đau đầu, ban đêm sẽ ngủ không an ổn, vì vậy nàng liền trông mong mà nhìn về phía Phó Nguyệt, “Biểu tẩu, đêm nay tẩu trò chuyện cùng muội nhé.”
Phó Nguyệt cười đồng ý.
Sau khi dỗ con ngủ xong rồi đưa cho Thạch bà bà, Phó Nguyệt đi cùng Diệp Thiên Linh trở về viện của nàng ấy.
Trong lòng Diệp Thiên Linh tựa như bị bít bông gòn, khi ngồi một mình luôn không tự chủ mà nhớ lại những chuyện đã qua. Có Phó Nguyệt ngồi cạnh, hai người liền trò chuyện những chuyện xấu hổ mà lũ trẻ trong phủ gây ra, trong lúc nói chuyện, Diệp Thiên Linh đã nghiêng đầu ngủ thiếp đi.
Mấy ngày liền nàng bôn ba trên đường, thật sự rất mệt mỏi.
Phó Nguyệt nhìn khuôn mặt ngủ bất an của nàng liền kéo cái chăn mỏng lên che kín cánh tay mềm mại non mịn của nàng đi.
Đến đêm khuya, một tiếng khóc thút thít vang lên, làm Phó Nguyệt cùng nha hoàn gác đêm ở ngoài phòng bừng tỉnh.
Nha hoàn cầm đèn tiến vào, dựa theo ánh nến xa xăm, Phó Nguyệt nhìn thấy Diệp Thiên Linh đang khóc thút thít trong lúc ngủ mơ.
Nàng thở dài, trước tiên đuổi nha hoàn đi xuống, sau đó nhẹ nhàng đẩy đẩy Diệp Thiên Linh: “Thiên Linh, Thiên Linh? Tỉnh, tỉnh.”
Diệp Thiên Linh hoảng hốt mà mở mắt ra, khóc lóc nói: “Biểu tẩu, ta mơ thấy Dương Hiền Tư nuôi một kẻ ngoại thất, bọn họ còn mang nhi tử đến trước mặt ta diễu võ dương oai, bảo ta đồng ý cho nữ nhân kia vào cửa làm tiểu thiếp.”
Phó Nguyệt lau nước mắt cho nàng, không nói một lời.
Diệp Thiên Linh dần dần tỉnh táo lại.
Đó không phải là một giấc mộng, là sự thật…
“Vừa về hôm nay, mau đi rửa tay đi, lát nữa còn dùng bữa tối.” Diệp Thiên Linh trang điểm một lần nữa che giấu cảm xúc, không cho đệ đệ phát hiện ra điều bất thường.
Diệp Thiên Trung cũng không phát hiện ra nàng có gì bất thường, vẫn còn đắm chìm trong niềm vui sướng gặp lại tỷ tỷ.
“Tỷ, tỷ nói một chút đi, thôn trang tránh nóng kia có món gì ngon không? Mau lấy ra để đệ xem xem.”
Trở về vội vàng, Diệp Thiên Linh chưa kịp mang đồ vật về cho người nhà, bị đệ đệ hỏi đến, nhất thời hơi nghẹn lời.
Thấy nữ nhi mạnh mẽ lấy lại tinh thần nói chuyện với tiểu nhi tử, Tề Đồng liền nói với Diệp Thiên Trung: “Được rồi, đừng vô cớ gây rối tỷ tỷ con nữa. Ta thấy trên ống quần của con có bùn kìa, lại lăn lộn ở chỗ nào rồi? Còn không mau đi rửa mặt đổi xiêm y rồi lại đây ăn cơm. Mọi người đều đang chờ hai con đó.”
Tiêu Giản nhìn bụi đất trên quần áo, khờ khạo cười với Phó Nguyệt: “Hôm nay có bài học cưỡi ngựa bắn cung.”
Diệp Thiên Trung cười hì hì, lôi kéo Tiêu Giản đi rửa mặt.
Khẩu vị của Diệp Thiên Linh không tốt, chỉ dùng qua loa một ít rồi buông đũa xuống. Đôi mắt Tề Đồng u ám, sai người làm cho nàng nửa chén canh gà để chậm rãi uống.
Diệp Thiên Trung đói rã ruột, sau khi ăn xong một chén thấy tỷ tỷ không ăn được nhiều liền mở miệng hỏi: “Tỷ? sao tỷ lại ăn có một chút như vậy?”
Diệp Thiên Linh gắng gượng cười nói: “Hôm nay ta ngồi xe trên đường nhiều, ăn uống không tốt. Đừng bận tâm tới ta, đệ ăn đi.”
“Thế à. Vậy nếu buổi tối đói bụng thì lại ăn thêm một chút.” Nói xong, cậu bé còn dặn dò Chung nương tử: “Chung nương tử, ngươi bảo phòng bếp chuẩn bị chút tổ yến cho tỷ tỷ ta nhé.”
Chung nương tử vui mừng mà trả lời: “Thiếu gia yên tâm, phòng bếp lớn đã chuẩn bị rồi.”
Được đệ đệ quan tâm, trong lòng Diệp Thiên Linh cảm thấy ấm áp hơn.
Dẫu trời có sập xuống, nàng còn có nhiều người thân thật sự quan tâm, yêu quý nàng như vậy kia mà.
Sau khi ăn xong, Diệp Thiên Trung hỏi Diệp Thiên Linh: “Tỷ, hôm nay tỷ ở nhà nhé? Đã trễ thế này, đừng về Đoan Minh Hầu phủ nữa.”
Nhắc tới Đoan Minh Hầu phủ, Diệp Thiên Linh ngẩn ra, lặng lẽ mà trả lời cậu bé: “Ta trở về ở vài ngày với nương.”
“Thế thì tốt quá! Có tỷ nói chuyện với nương, nương đỡ lải nhải ca cẩm với đệ.” Nói xong Diệp Thiên Trung nhấc chân chạy biến đi.
Tâm trạng của Diệp Thiên Linh không tốt, vốn định nói chuyện cả buổi tối với Tề Đồng, nhưng khi Tề Đồng đau đầu, ban đêm sẽ ngủ không an ổn, vì vậy nàng liền trông mong mà nhìn về phía Phó Nguyệt, “Biểu tẩu, đêm nay tẩu trò chuyện cùng muội nhé.”
Phó Nguyệt cười đồng ý.
Sau khi dỗ con ngủ xong rồi đưa cho Thạch bà bà, Phó Nguyệt đi cùng Diệp Thiên Linh trở về viện của nàng ấy.
Trong lòng Diệp Thiên Linh tựa như bị bít bông gòn, khi ngồi một mình luôn không tự chủ mà nhớ lại những chuyện đã qua. Có Phó Nguyệt ngồi cạnh, hai người liền trò chuyện những chuyện xấu hổ mà lũ trẻ trong phủ gây ra, trong lúc nói chuyện, Diệp Thiên Linh đã nghiêng đầu ngủ thiếp đi.
Mấy ngày liền nàng bôn ba trên đường, thật sự rất mệt mỏi.
Phó Nguyệt nhìn khuôn mặt ngủ bất an của nàng liền kéo cái chăn mỏng lên che kín cánh tay mềm mại non mịn của nàng đi.
Đến đêm khuya, một tiếng khóc thút thít vang lên, làm Phó Nguyệt cùng nha hoàn gác đêm ở ngoài phòng bừng tỉnh.
Nha hoàn cầm đèn tiến vào, dựa theo ánh nến xa xăm, Phó Nguyệt nhìn thấy Diệp Thiên Linh đang khóc thút thít trong lúc ngủ mơ.
Nàng thở dài, trước tiên đuổi nha hoàn đi xuống, sau đó nhẹ nhàng đẩy đẩy Diệp Thiên Linh: “Thiên Linh, Thiên Linh? Tỉnh, tỉnh.”
Diệp Thiên Linh hoảng hốt mà mở mắt ra, khóc lóc nói: “Biểu tẩu, ta mơ thấy Dương Hiền Tư nuôi một kẻ ngoại thất, bọn họ còn mang nhi tử đến trước mặt ta diễu võ dương oai, bảo ta đồng ý cho nữ nhân kia vào cửa làm tiểu thiếp.”
Phó Nguyệt lau nước mắt cho nàng, không nói một lời.
Diệp Thiên Linh dần dần tỉnh táo lại.
Đó không phải là một giấc mộng, là sự thật…
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook