Xuyên Không Tuyệt Thế Vương Phi
-
Chương 2: Xuyên
* Đảo Bạch Linh Sương.
Bịch. Âm thanh một vật nặng rơi xuống. Chính xác cái cái vật thể lạ vừa rơi xuống là cô nàng lạnh lùng Liễu Tử Hạ.
" Ui da, hừm, mình vẫn chưa chết? ". Tử Hạ từ từ đứng dậy, sờ sờ má, nhìn xuống chân tay: Rất tốt, lành lặn. Kể cũng may, rơi từ cái độ cao mấy nghìn mét như vậy mà không chết, hơn nữa ở dưới lại là Đại Dương. Hửm, Đại Dương? Tử Hạ giật mình, lúc máy bay nổ là đi qua Thái Bình Dương, sao từ biển lại biến thành núi rừng thế này?
Nàng thắc mắc:
" Đám người Tiểu Nguyệt, Tiểu Du, Tiểu Ân đâu rồi? ". Nàng đi về phía trước, nơi nàng đang đứng là rừng cây, xung quanh bao phủ bởi những lớp sương mù dày đặc, ngọn cây cao thẳng vút không thấy điểm dừng. Gần đó có tiếng " róc rách" của con suối nào đó quanh đây, Tử Hạ men theo tiếng nước chảy đi về phía trước.
" Chết tiệt! ". Nàng chửi thầm, chưa bao giờ Tử Hạ cô lại tức giận mà thể hiện rõ như vậy, biết vậy trước lúc máy bay nổ cầm theo điện thoại cho rồi, nàng sẽ định hướng được đây là nơi nào mà dò tìm vị trí của đám người Tiểu Nguyệt.
Từ xa xa, nàng nghe thấy tiếng gào thét:
" Con rắn chết tiệt, dám cắn lão tử, ngươi chán sống rồi phải không? ". Giọng nói nam nhân khàn khàn mang theo bá khí cùng phẫn nộ. Đi theo tiếng nói đi nhanh về phía trước, rẽ lùm cây, nàng thấy rõ một nam nhân ngoài năm mươi tuổi, ăn mặc kì quái rất giống diễn viễn trên TV đóng phim cổ trang đang vật lộn với con rắn, mà lúc này, con rắn kia đã bị một chưởng của lão nhân kia đánh vào nằm lăn lộn một bên.
Nàng tiến lại gần chỗ lão nhân kia, ngồi xổm xuống đối mặt với lão. Trên tay lão máu me bê bết, có vết cắn rộng khoảng năm
cen - ti - mét, chắc chắn là sau khi bị cắn, lão nhân kia phải dùng lực mạnh mới kéo được miệng con rắn ra khỏi vết thương.
Tử Hạ quay sang chỗ con rắn đang sống dở chết dở dãy dụa trên đất, đó là một con rắn Mã Lai chưa trưởng thành khoảng ba mươi cen - ti - mét, thân to khoảng hai ngón tay trẻ em, vậy mà cắn ghê thật!
Nàng quay người sang chỗ lão nhân đang tím tái mặt mày kia, vấn:
" Lão quái dị, loại rắn này bình thường không chủ động tấn công con người, có phải lão rảnh rỗi đi khiêu chiến với nó trước không? ". Tử Hạ không ngờ mình lại nói nhiều đến như vậy, nàng chỉ cảm thấy tức giận, cảm thấy lão nhân trước mặt này là một người ngu ngốc khi trêu chọc con rắn. Loại rắn Mã Lai này bình thường khá hiền, không bao giờ chủ động tấn công con người, trừ phi cái lão quái dị này trêu chọc nó.
Lão nhân thở một cách khó nhọc, nhăn mặt, nói:
" Nha đầu thúi, dám gọi ta là lão quái dị, đợi ta khỏi sẽ tính sổ với ngươi, con rắn kia là ta sơ ý dẫm trúng đuôi nó, nó liền nổi sùng cắn ta, cho nó một chưởng là....Hộc hộc..". Lão nhân bắt đầu có triệu chứng trúng độc, mặt khó coi thế kia chỉ có thể là độc đang chạy đi toàn cơ thể. Tất nhiên, Tử Hạ trước đây từng nghiên cứu qua về các loài rắn, có chút kinh nghiệm, nạn nhân sau khi bị rắn này cắn thì thường có cảm giác mệt, ngất, nôn ói, đau bụng. Lão quái nhân ban đầu bị cắn rất nặng, đã rất nghiêm trọng, hơn nữa lại nói nhiều như vậy, độc tố càng lan nhanh, dẫn đến tình trạng nhiễm độc nặng như bây giờ.
Tử Hạ cau mày nhìn vết thương, lại nhìn lão quái nhân như đang cố nói, muốn tranh chấp với nàng, mặt nàng sầm xuống, lạnh giọng quát:
" Im miệng, còn nói nữa ta liền giết ông "
Bình thường nàng ghét chen chân vào chuyện kẻ khác, không ra tay nhân từ như Tiểu Du hay nghĩa hiệp, gặp người là giúp như Tiểu Ân. Chỉ là khi nhìn thấy lão quái nhân đang đấu tranh kịch liệt giữa cái chết và sự sống, nội tâm nàng không nhịn được mà muốn cứu lão.
Tử hạ lấy con dao ở thắt lưng mà mình luôn mang theo, đoạn dao dài khoảng 15cm, điều này hết sức bình thường với một sát thủ, sự sống và cái chết luôn cận kề. Nàng kéo cánh tay bị thương của lão nhân kia, rạch sâu khoảng 2cm, máu đen ồ ạt chảy ra, nàng bóp miệng vết thương, đợi máu đen đặc chảy ra một nửa liền dùng miệng hút nhanh số máu nhiễm độc mà không thể chảy ra nữa rồi nhổ. Nàng cứ hút rồi nhổ máu đen khoảng 20 lần. Nhìn sắc mặt của lão nhân, thấy môi bớt tím, khuôn mặt bắt đầu có chút sắc hồng trở lại kia thì chứng tỏ độc đã bớt hơn phân nửa. Nàng xé vạt áo của lão nhân, kéo nó thành giống như sợi dây, buộc trên miệng vết thương khoảng 5cm nữa, tất nhiên, người hút độc cần phải cẩn thận hơn người bị cắn, sau khi hút độc thì miệng phải được súc nhiều lần bằng nước sạch!
Nàng ngẩng đầu lên nhìn lão nhân, hỏi:
" Lão quái dị, nãy giờ tôi thấy có mình ông ở đây, chẳng lẽ ngoài ông ra thì không còn ai sống trên này? "
Lão nhân kia mở mắt, cảm giác toàn thân dễ chịu hơn một chút mới nói:
" Nha đầu, đừng có mở miệng ra là nói ta là lão nhân, ta quái dị ở chỗ nào, ngược lại ngươi là tiểu quái nhân mới đúng, nữ tử ra ngoài ai lại ăn mặc như ngươi? Ngươi mới là quái dị! ". Lão hồi phục được một chút bắt đầu bắt bẻ nàng vì hồi nãy dám nói lão là " lão quái dị "
Trong đầu tử hạ " đùng " một cái, cảm giác toàn thân tê liệt, nãy giờ nàng cứ nghĩ lão nhân này sinh sống ở một bộ tộc kì quái nào đó mới có cách ăn mặc khác người như vậy. Nàng có một cái suy nghĩ: Mình xuyên rồi sao? Nàng gấp gáp:
" Lão quái dị, đây là thời đại nào vậy? ". Việc này nhất định phải nói rõ.
Lão nhân kia lườm nàng một cái, nói:
" Ta có tên, không cần gọi ta là lão quái dị, đây là Lan Thương đại lục, bốn nước nằm trên Lan Thương đại lục là Hiên Viên hoàng triều, Nam Cung hoàng triều, Bắc Đường hoàng triều, Đông Hoa hoàng triều, nơi chúng ta đang toạ là Hiên Viên hoàng triều nằm phía Tây. Ngoài Lan Thương đại lục còn có ba đại lục khác là Hoa Cao đại lục, Thanh Nam đại lục, Cát Thiên đại lục, nhưng bốn đại lục này chưa bao giờ giao thương hay tiếp xúc với nhau. Những điều về đất nước hay đại lục khác đều là từ trong sử sách mà ra ". Lão nói tiếp:
" Còn nữa, ngươi gọi ta là Huyết Ảnh ".
Tử Hạ chăm chú nghe, thôi rồi, phát này xong, nàng xuyên thật rồi, vậy còn Tiểu Du, Tiểu Ân, Tiểu Nguyệt họ như thế nào rồi, có giống nàng hay không? Mặt nàng vẫn là một cái lạnh tanh, không cảm xúc:
" Lão già, gần đây có nơi nào ở tạm được hay không, vết thương kia của người không nên di chuyển nhiều ". Đúng vậy, trước mắt nên tìm chỗ ở, đợi ra được nơi này, nàng sẽ đi tìm đám người Tiểu Nguyệt để tìm cách quay về.
Huyết Ảnh mặt đen hơn cả đít nồi, nha đầu này vừa nãy gọi lão là " lão quái dị "còn chưa đủ, bây giờ lại gọi lão là " lão già ",thật không biết phép tắc. Tuy vậy, lão vẫn đứng dậy, đi về phía trước, mở miệng, nói:
" Đi theo ta, phía trước có cái hang động, nó nằm gần con suối đầu nguồn ".
Tử Hạ lẽo đẽo theo sau lão, cũng không có ý định dìu hay đỡ cánh tay bị thương của lão....
Bịch. Âm thanh một vật nặng rơi xuống. Chính xác cái cái vật thể lạ vừa rơi xuống là cô nàng lạnh lùng Liễu Tử Hạ.
" Ui da, hừm, mình vẫn chưa chết? ". Tử Hạ từ từ đứng dậy, sờ sờ má, nhìn xuống chân tay: Rất tốt, lành lặn. Kể cũng may, rơi từ cái độ cao mấy nghìn mét như vậy mà không chết, hơn nữa ở dưới lại là Đại Dương. Hửm, Đại Dương? Tử Hạ giật mình, lúc máy bay nổ là đi qua Thái Bình Dương, sao từ biển lại biến thành núi rừng thế này?
Nàng thắc mắc:
" Đám người Tiểu Nguyệt, Tiểu Du, Tiểu Ân đâu rồi? ". Nàng đi về phía trước, nơi nàng đang đứng là rừng cây, xung quanh bao phủ bởi những lớp sương mù dày đặc, ngọn cây cao thẳng vút không thấy điểm dừng. Gần đó có tiếng " róc rách" của con suối nào đó quanh đây, Tử Hạ men theo tiếng nước chảy đi về phía trước.
" Chết tiệt! ". Nàng chửi thầm, chưa bao giờ Tử Hạ cô lại tức giận mà thể hiện rõ như vậy, biết vậy trước lúc máy bay nổ cầm theo điện thoại cho rồi, nàng sẽ định hướng được đây là nơi nào mà dò tìm vị trí của đám người Tiểu Nguyệt.
Từ xa xa, nàng nghe thấy tiếng gào thét:
" Con rắn chết tiệt, dám cắn lão tử, ngươi chán sống rồi phải không? ". Giọng nói nam nhân khàn khàn mang theo bá khí cùng phẫn nộ. Đi theo tiếng nói đi nhanh về phía trước, rẽ lùm cây, nàng thấy rõ một nam nhân ngoài năm mươi tuổi, ăn mặc kì quái rất giống diễn viễn trên TV đóng phim cổ trang đang vật lộn với con rắn, mà lúc này, con rắn kia đã bị một chưởng của lão nhân kia đánh vào nằm lăn lộn một bên.
Nàng tiến lại gần chỗ lão nhân kia, ngồi xổm xuống đối mặt với lão. Trên tay lão máu me bê bết, có vết cắn rộng khoảng năm
cen - ti - mét, chắc chắn là sau khi bị cắn, lão nhân kia phải dùng lực mạnh mới kéo được miệng con rắn ra khỏi vết thương.
Tử Hạ quay sang chỗ con rắn đang sống dở chết dở dãy dụa trên đất, đó là một con rắn Mã Lai chưa trưởng thành khoảng ba mươi cen - ti - mét, thân to khoảng hai ngón tay trẻ em, vậy mà cắn ghê thật!
Nàng quay người sang chỗ lão nhân đang tím tái mặt mày kia, vấn:
" Lão quái dị, loại rắn này bình thường không chủ động tấn công con người, có phải lão rảnh rỗi đi khiêu chiến với nó trước không? ". Tử Hạ không ngờ mình lại nói nhiều đến như vậy, nàng chỉ cảm thấy tức giận, cảm thấy lão nhân trước mặt này là một người ngu ngốc khi trêu chọc con rắn. Loại rắn Mã Lai này bình thường khá hiền, không bao giờ chủ động tấn công con người, trừ phi cái lão quái dị này trêu chọc nó.
Lão nhân thở một cách khó nhọc, nhăn mặt, nói:
" Nha đầu thúi, dám gọi ta là lão quái dị, đợi ta khỏi sẽ tính sổ với ngươi, con rắn kia là ta sơ ý dẫm trúng đuôi nó, nó liền nổi sùng cắn ta, cho nó một chưởng là....Hộc hộc..". Lão nhân bắt đầu có triệu chứng trúng độc, mặt khó coi thế kia chỉ có thể là độc đang chạy đi toàn cơ thể. Tất nhiên, Tử Hạ trước đây từng nghiên cứu qua về các loài rắn, có chút kinh nghiệm, nạn nhân sau khi bị rắn này cắn thì thường có cảm giác mệt, ngất, nôn ói, đau bụng. Lão quái nhân ban đầu bị cắn rất nặng, đã rất nghiêm trọng, hơn nữa lại nói nhiều như vậy, độc tố càng lan nhanh, dẫn đến tình trạng nhiễm độc nặng như bây giờ.
Tử Hạ cau mày nhìn vết thương, lại nhìn lão quái nhân như đang cố nói, muốn tranh chấp với nàng, mặt nàng sầm xuống, lạnh giọng quát:
" Im miệng, còn nói nữa ta liền giết ông "
Bình thường nàng ghét chen chân vào chuyện kẻ khác, không ra tay nhân từ như Tiểu Du hay nghĩa hiệp, gặp người là giúp như Tiểu Ân. Chỉ là khi nhìn thấy lão quái nhân đang đấu tranh kịch liệt giữa cái chết và sự sống, nội tâm nàng không nhịn được mà muốn cứu lão.
Tử hạ lấy con dao ở thắt lưng mà mình luôn mang theo, đoạn dao dài khoảng 15cm, điều này hết sức bình thường với một sát thủ, sự sống và cái chết luôn cận kề. Nàng kéo cánh tay bị thương của lão nhân kia, rạch sâu khoảng 2cm, máu đen ồ ạt chảy ra, nàng bóp miệng vết thương, đợi máu đen đặc chảy ra một nửa liền dùng miệng hút nhanh số máu nhiễm độc mà không thể chảy ra nữa rồi nhổ. Nàng cứ hút rồi nhổ máu đen khoảng 20 lần. Nhìn sắc mặt của lão nhân, thấy môi bớt tím, khuôn mặt bắt đầu có chút sắc hồng trở lại kia thì chứng tỏ độc đã bớt hơn phân nửa. Nàng xé vạt áo của lão nhân, kéo nó thành giống như sợi dây, buộc trên miệng vết thương khoảng 5cm nữa, tất nhiên, người hút độc cần phải cẩn thận hơn người bị cắn, sau khi hút độc thì miệng phải được súc nhiều lần bằng nước sạch!
Nàng ngẩng đầu lên nhìn lão nhân, hỏi:
" Lão quái dị, nãy giờ tôi thấy có mình ông ở đây, chẳng lẽ ngoài ông ra thì không còn ai sống trên này? "
Lão nhân kia mở mắt, cảm giác toàn thân dễ chịu hơn một chút mới nói:
" Nha đầu, đừng có mở miệng ra là nói ta là lão nhân, ta quái dị ở chỗ nào, ngược lại ngươi là tiểu quái nhân mới đúng, nữ tử ra ngoài ai lại ăn mặc như ngươi? Ngươi mới là quái dị! ". Lão hồi phục được một chút bắt đầu bắt bẻ nàng vì hồi nãy dám nói lão là " lão quái dị "
Trong đầu tử hạ " đùng " một cái, cảm giác toàn thân tê liệt, nãy giờ nàng cứ nghĩ lão nhân này sinh sống ở một bộ tộc kì quái nào đó mới có cách ăn mặc khác người như vậy. Nàng có một cái suy nghĩ: Mình xuyên rồi sao? Nàng gấp gáp:
" Lão quái dị, đây là thời đại nào vậy? ". Việc này nhất định phải nói rõ.
Lão nhân kia lườm nàng một cái, nói:
" Ta có tên, không cần gọi ta là lão quái dị, đây là Lan Thương đại lục, bốn nước nằm trên Lan Thương đại lục là Hiên Viên hoàng triều, Nam Cung hoàng triều, Bắc Đường hoàng triều, Đông Hoa hoàng triều, nơi chúng ta đang toạ là Hiên Viên hoàng triều nằm phía Tây. Ngoài Lan Thương đại lục còn có ba đại lục khác là Hoa Cao đại lục, Thanh Nam đại lục, Cát Thiên đại lục, nhưng bốn đại lục này chưa bao giờ giao thương hay tiếp xúc với nhau. Những điều về đất nước hay đại lục khác đều là từ trong sử sách mà ra ". Lão nói tiếp:
" Còn nữa, ngươi gọi ta là Huyết Ảnh ".
Tử Hạ chăm chú nghe, thôi rồi, phát này xong, nàng xuyên thật rồi, vậy còn Tiểu Du, Tiểu Ân, Tiểu Nguyệt họ như thế nào rồi, có giống nàng hay không? Mặt nàng vẫn là một cái lạnh tanh, không cảm xúc:
" Lão già, gần đây có nơi nào ở tạm được hay không, vết thương kia của người không nên di chuyển nhiều ". Đúng vậy, trước mắt nên tìm chỗ ở, đợi ra được nơi này, nàng sẽ đi tìm đám người Tiểu Nguyệt để tìm cách quay về.
Huyết Ảnh mặt đen hơn cả đít nồi, nha đầu này vừa nãy gọi lão là " lão quái dị "còn chưa đủ, bây giờ lại gọi lão là " lão già ",thật không biết phép tắc. Tuy vậy, lão vẫn đứng dậy, đi về phía trước, mở miệng, nói:
" Đi theo ta, phía trước có cái hang động, nó nằm gần con suối đầu nguồn ".
Tử Hạ lẽo đẽo theo sau lão, cũng không có ý định dìu hay đỡ cánh tay bị thương của lão....
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook