Xuyên Không Tự Sự Ký
-
Chương 32: Ánh thu. Tấm lòng
edit & beta: Hàn Phong TuyếtBình bình yên yên mới là chân lý sống.
Tôi ở thế giới cổ đại này cuối cùng cũng đón được mùa thu vàng rực rỡ đầu tiên. Trời cao mây nhạt, phong đỏ, quế thơm, làm cả người khoan khoái vô cùng.
… Điều duy nhất làm tôi không thoải mái lắm là Điền Tâm Nhan. Kể từ sau khi thoát khỏi ám ảnh tâm lý thì cứ ba ngày hai bữa lại chạy đến nhà tôi, bên ngoài thì tỏ ra là sợ tôi cô đơn, nhưng thực chất là vì Nhạc Thanh Âm. Bị nàng làm phiền đến phát bực, hôm ấy nhân dịp Nhạc Thanh Âm không có nhà, tôi bèn nói với Nhạc Minh Giảo: “Phụ thân, Linh Ca thấy Tâm Nhan tỷ tỷ hình như có ý với ca ca. Phụ thân hỏi ca ca xem, nếu ca ca cũng có ý đó thì mau lập hôn ước, từ giờ Linh Ca cũng có thêm một tẩu tẩu làm bạn”.
Nhạc Minh Giảo vuốt râu cười nói: “Ha ha, Linh Ca nhà ta trưởng thành rồi, biết quan tâm người thân cơ đấy! Được, để cha hỏi ca ca con xem, nếu trong năm nay có thể lo xong chuyện chung thân của hai đứa thì cha cũng bớt đi một mối bận tâm!”
“Cha…” Tôi phụng phịu kéo tay áo Nhạc Minh Giảo lắc qua lắc lại, cúi đầu vờ e thẹn nói: “Chẳng phải Linh Ca đã nói rồi ư… Linh Ca không lấy chồng, Linh Ca muốn ở với phụ thân và ca ca mãi mãi…”
“Nha đầu này, vẫn còn ngốc nghếch”, Nhạc Minh Giảo cười cười xoa đầu tôi, “Trai lớn lấy vợ, gái lớn gả chồng, có cô nương nào cả đời ở với cha mẹ đâu?”
Cha à, ngài đừng chỉ nói mà không làm đấy nhé! Nếu muốn mau chóng gả con đi thì cũng phải có chút thành ý, tìm mấy vị thiếu gia nhà giàu đến cho con chọn đấy!
Kết quả Nhạc Minh Giảo vẫn mất tăm mất tích như cũ, mà Nhạc Thanh Âm thì đi sớm về muộn đến hơn một tuần không thấy mặt đâu. Nhạc Thanh Âm được nghỉ còn chịu ở nhà, chứ Nhạc Minh Giảo mười ngày nghỉ thì chín ngày đi làm. Cho dù tôi không phải con ruột của ông, nhưng trạng thái ham việc không ăn không ngủ của ông thật sự làm tôi đau lòng khôn nguôi… Lỡ như ngã bệnh thì chuyện thành thân của tôi chẳng phải lại càng không có tiến triển gì ư?
Hôm nay là ngày nghỉ của Nhạc Thanh Âm. Vì tiết trời rất đẹp nên hai chúng tôi bèn ăn điểm tâm bên bàn đá trong vườn hoa. Từ sau vụ tên tử tù bỏ trốn giết người, quan hệ giữa tôi và Nhạc Thanh Âm có chút biến hóa. Anh ta đối với tôi đã giảm bớt cảm giác xa cách lúc trước, rất ít khi bày ra vẻ huynh trưởng. Trò chuyện tuy cũng ít đi, nhưng khi ở cạnh thì tự nhiên hơn nhiều, càng ngày càng không giống với kiểu muội muội phải coi huynh là trời, tôn kính vâng theo mà một gia đình cổ đại nên có, ngược lại thì giống với anh em trong gia đình hiện đại hơn, hại tôi một lần suýt nữa thì buông lơi cảnh giác, cùng anh ta làm “huynh muội thuận hòa”. Nghĩ tới nghĩ lui, vẫn cẩn thận thì hơn. Nhạc ca ca tâm tư khó dò, lòng dạ khôn lường, không chừng lại có phương pháp thăm dò mới, tóm lại… tôi còn chưa đi lấy chồng thì còn phải phòng bị.
Ăn xong điểm tâm, chầm chậm theo sau anh ta đi dạo trong vườn. Một làn gió mát thổi qua, những cây hoa quế đung đưa, vô vàn cánh hoa trắng nho nhỏ ngọt thơm bay lả tả, rơi đầy trên áo và tóc. Chúng tôi không hẹn mà cùng dừng bước, lẳng lặng tắm làn mưa hoa. Đang lúc tinh thần sảng khoái, chợt nghe thấy tiếng nha hoàn truyền lời báo: “Thiếu gia, tiểu thư, Điền tiểu thư đến, đang tới đây rồi”.
“Biết rồi”, Nhạc Thanh Âm bình thản nói.
Lòng tôi ai oán. Cứ hôm nào Nhạc Thanh Âm được nghỉ là Điền Tâm Nhan sẽ đến Nhạc phủ cả ngày. Sớm biết thế này thì lúc nãy tôi cũng không ăn cơm nhà, trốn ra ngoài mới phải.
Tôi không kìm được lòng mà nhìn về gương mặt “lam nhan họa thủy”* trước mắt. Kẻ đầu sỏ làm Điền Tâm Nhan tiểu thư suốt ngày đến nhà làm phiền ấy lúc này đang đứng ung dung chắp tay sau lưng. Hừ, anh ta đương nhiên là không gấp gáp gì rồi. Điền Tâm Nhan đến đây để cuốn lấy anh ta mà. Chỉ khổ cho cái thân tôi bị đem ra làm bia ngụy trang, lần nào cũng phải lên tinh thần ứng phó, mệt nhọc vô cùng.
*Lam nhan họa thủy: “biến tấu” từ câu hồng nhan họa thủy với ý “hồng nhan” chỉ nữ, “lam nhan” chỉ nam.
Đưa tay nhặt mấy cánh hoa quế dính trên tóc Nhạc Thanh Âm rồi đứng sang bên cạnh, chỉ chốc lát đã thấy Điền Tâm Nhan theo nha hoàn dẫn đường đi tới. Vừa liếc thấy Nhạc Thanh Âm, mặt đã đỏ bừng lên, e thẹn hành lễ, nói: “Thanh Âm ca ca”.
… Ừm? Tôi đâu? Tôi đâu? Một người sống sờ sờ đứng đây mà không thấy sao? Đồ trọng sắc khinh bạn!
“Tâm Nhan muội muội”, Nhạc Thanh Âm nhẹ gật đầu.
“Tâm Nhan tỷ tỷ…” Tôi nhẹ giọng gọi nàng, xấu xa nói: “Hôm nay tỷ tới tìm ca ca à?”
Mặt Điền Tâm Nhan càng đỏ, cố gắng tỏ ra tự nhiên nói: “Hôm nay tỷ đến tìm cả hai. Lúc nãy Hạ viên ngoại ở phường La Hầu có gửi thiếp, mời con cái của các quan ngũ phẩm trở lên trong kinh đến phủ. Hôm nay ca ca tỷ không được nghỉ, chỉ có mình tỷ đi. Tỷ nghĩ là hai người cũng được mời nên đến đây đi cùng”.
Có vẻ kỳ lạ nhỉ? Chỉ là một viên ngoại thôi, sao lại có mặt mũi lớn đến mức mời con cái toàn bộ quan ngủ phẩm trở lên đến nhà? Lòng dù nghi ngờ nhưng lại không tiện hỏi, vừa hay Điền Tâm Nhan sợ Nhạc Thanh Âm không chịu đi, vội giải thích: “Hạ viên ngoại là anh vợ của đương triều Cố Thái sư, phàm là người làm quan trong kinh thành thì đều nể mặt ông ấy ba phần. Mặc dù là dân thường, không tiện mời các quan viên đến vì sợ bị nghi kết bè kết đảng, nhưng mời gia quyến của họ thì rất bình thường. Nếu không đi chỉ e sẽ sinh hiềm khích, cho nên Tâm Nhan nghĩ tới nghĩ lui, thấy là cứ nể mặt Hạ viên ngoại thì hơn. Không biết Thanh Âm ca ca nghĩ thế nào?”
Ồ… Thì ra là thế. Ông anh vợ của Thái sư đúng là nhọc lòng, trên danh nghĩa thì mời người đến chơi, nhưng thực chất là lôi kéo giúp em rể, thông qua gia quyến của các quan viên mà nhắn nhủ đến họ chút ít ám hiệu… Làm con nhà quan cũng cực khổ ra phết.
Nhìn vẻ thờ ơ của Điền Tâm Nhan, xem ra là không mong tôi làm cái bóng đèn, à không, cây nến đi cùng, để có thể ở cạnh Nhạc Thanh Âm cả ngày… Ha ha, cũng tốt, hôm nay tâm tình bản cô nương không tệ, tác thành cho ngươi vậy.
“Tâm Nhan tỷ tỷ”, tôi nhẹ nói, “Không đúng dịp rồi… Hôm nay Linh Ca không được thoải mái lắm, không tiện ra ngoài, để ca ca đi cùng tỷ được không?”
Tôi lại nghe thấy tiếng hoan hô vang dội trong lòng Điền Tâm Nhan. Nàng kìm nén vẻ vui mừng, giả vờ nhíu mày, quan tâm hỏi: “Không thoải mái ư? Bị bệnh à? Đã uống thuốc chưa?”
Tôi lắc đầu cười nói: “Không cần uống thuốc, nghỉ ngơi một lát là được. Tỷ tỷ đừng chậm trễ nữa, đến muộn thì không hay”. Vừa nói vừa liếc sang Nhạc Thanh Âm đứng bên cạnh.
Nhạc Thanh Âm nhìn tôi nói: “Muội không thoải mái thế nào?”
Ôi… Ca ca ngốc của tôi! Tôi đang tạo cơ hội cho anh ở bên mỹ nhân đấy! Cho dù anh không thích người ta… nhưng dù gì thì người ta cũng tự nhào vào lòng rồi, cứ tiện thể chiếm chút lợi cũng tốt mà!
Tôi cúi đầu nhẹ giọng nói: “Linh Ca… hơi đau bụng”.
Lời vừa dứt, Nhạc Thanh Âm bèn kéo tay tôi qua, ngón tay thon dài đặt trên cổ tay tôi. Hự, quên mất anh ta là pháp y rồi. Mặc dù “bệnh nhân” của anh ta về cơ bản đều là thi thể, nhưng cũng rất tinh thông bệnh của người sống.
Xem mạch chốc lát, anh ta bình giọng nói: “Ngoại trừ hơi thiếu khí huyết thì cũng không có gì cả, khó chịu ở đâu?”
Ây ây, đại ca à, anh đúng là không hiểu phong tình… Cứ hỏi mãi làm gì!
Tôi tỏ vẻ nhẽo nhẹt kéo kéo tay áo anh ta, nhỏ giọng nói: “Ca ca… là… là chuyện của con gái mà…”
May mà chuyện này đối với thầy thuốc cũng không có gì lúng túng cả. Nhạc Thanh Âm chỉ liếc tôi một cái rồi không hỏi thêm nữa, nói: “Nếu vậy thì muội cứ ở nhà nghỉ ngơi, ta và Tâm Nhan đến Hạ phủ một chuyến”.
Hoan hô! Tôi chỉ chờ câu này của anh thôi! Mau mau mang cái cô tiểu thư phiền phức này đi. Mắt không thấy, tâm không phiền. Tôi được giải thoát rồi!
Điền Tâm Nhan cũng chỉ đợi có thế, vui ra mặt, nói: “Linh Ca muội muội nghỉ ngơi cho tốt nhé, lúc về tỷ lại thăm muội”.
Hả? Cô lại về Nhạc phủ? Về nhà luôn đi chứ… Chết tôi mất.
Đưa mắt nhìn hai người đi khỏi, lòng tôi thoải mái vô cùng. Hôm nay quả là một ngày đẹp trời vui vẻ. Dặn Hồng Lý mang ít điểm tâm mới mua đến vườn hoa, pha một ấm trà hoa cúc. Hôm nay bản cô nương phải tận sức hưởng thụ ánh thu mới được. Mùa thu… các cô gái cổ đại sẽ làm những gì nhỉ?… Ồ, kệ đi. Núi không có hổ, khỉ xưng vương. Cả phủ hôm nay chỉ có một mình tôi là chủ, được hầu hạ tận tình.
Vừa ngồi lên xích đu trong vườn hoa, thích thú đung đưa một lát, chợt thấy nha hoàn truyền lời đến bẩm: “Tiểu thư, Điền công tử đến, đang tới đây rồi”.
“Bảo ta và ca ca ra ngoài rồi!” Tôi cuống quýt nói.
Khó khăn lắm mới đuổi được Điền Tâm Nhan đi, giờ Điền U Vũ lại tới. Người nhà họ Điền sao mà đáng ghét thế? Không phải Điền Tâm Nhan nói hôm nay hắn không được nghỉ sao? Chẳng lẽ hai huynh muội nhà này phân chia đối tượng ra để… tiêu diệt?
Không kịp suy nghĩ, tôi nhấc váy chạy thẳng đến nơi Nhạc Minh Giảo ở. Nơi đó là an toàn nhất, Điền U Vũ dù có điên đến mức nào cũng sẽ không dám tìm tới. Không chạy thì không biết, giờ chạy rồi mới phát hiện ra tôi rất sợ tên họ Điền đó. Kiểu người nắng mưa thất thường như thế làm người ta khó mà nắm bắt, lại thêm từ mấy năm trước hắn đã có thói quen không ngược đãi Nhạc Linh Ca thì cả người khó chịu, cho nên cái kẻ nhập vào khổ chủ là tôi đây phải liên tục chịu khổ. Phản kháng thì bị nghi ngờ, mà tôi lại không có thần công chịu đựng của Nhạc Linh Ca… Ai, chỉ đành trốn, trốn không được thì… tự nhận xui xẻo, chịu hành hạ chứ sao.
Tôi tuyệt đối không cam lòng bị hành hạ, cho nên chạy thục mạng đi náu. Chạy chạy chạy, bỗng nhiên cảm thấy cả người bay lên. Tôi giơ tay che nắng ngoảnh ra sau nhìn, Điền U Vũ đang cười xấu xa tóm lấy eo tôi nhấc cả người lên.
“Vũ ca ca…” Tôi lập tức ỉu xìu, như một con thỏ bị người ta xách lên, cụp tai không dám động đậy.
“Linh Ca vội vội vàng vàng làm gì vậy?” Điền U Vũ đặt tôi xuống, tay giữ chặt đầu tôi, kéo tôi lại nhìn vào hắn.
“Linh Ca nghe nói Vũ ca ca tới, cho nên vội vàng đi lấy trà ngon tiếp đãi”, tôi gượng cười nói.
“Ồ… Trà ở trong viện của Nhạc bá phụ cơ à?” Điền U Vũ học theo tôi, lấy tay che nắng nhìn quanh quanh nơi ở của Nhạc Minh Giảo.
“Vũ ca ca hôm nay không phải đi làm à?” Tôi chuyển chủ đề.
“Có”. Điền U Vũ đáp dứt khoát.
“Thế?” Tôi hỏi.
“Muội chính là việc cần làm”, Điền U Vũ nhếch môi mỏng, nụ cười xấu xa hiện ra.
“Vũ ca ca lại đem Linh Ca ra làm trò cười”. Tôi cúi đầu sẵng giọng nói.
“Hôm nay ta không đem muội ra làm trò cười, mà là dẫn muội cùng đi vui vẻ”. Điền U Vũ vừa nói vừa kéo tôi đi.
“Vũ ca ca… muốn đi đâu vậy?” Tôi bối rối hỏi.
“Đến phòng ngủ của muội”, Điền U Vũ không ngoảnh lại, chỉ lo đi thẳng đến viện của tôi.
Chuyện này… Không thể nào? Hắn hắn hắn hắn, chẳng lẽ hắn muốn nhân lúc cha con họ Nhạc không ở đây mà coi tôi là việc để làm? Hu hu hu, ông trời ơi! Thế này thì phải làm sao! Tôi là lần đầu tiên, tôi không có kinh nghiệm, tôi không quen ban ngày, tôi còn chưa chuẩn bị tốt tâm lý, sinh lý, vật lý, hóa học! Quan trọng nhất là… tôi không muốn nảy sinh bất kỳ quan hệ gì với hắn!
Cõi lòng tôi tràn ngập tâm tình kinh hoàng và xấu hổ, vội vã thấp giọng kêu lên: “Vũ ca ca… không được… chúng ta không thể…”
Điền U Vũ kéo tôi vào thẳng phòng ngủ, móc ra một bộ quần áo từ trong cái túi da bên hông ném vào lòng tôi, tay còn nhéo chóp mũi tôi, nói: “Đoán mò cái gì thế hả nha đầu? Thay bộ quần áo này vào, ta chờ muội ở bên ngoài”. Nói rồi quay lưng đi.
Hả? Chẳng lẽ là tôi lo lắng quá? Tôi mở thứ vừa đỡ được ra, là một bộ nam trang màu da trời. Tên điên này lại phát bệnh gì nữa không biết. Sao tôi phải thay nam trang chứ? Tôi mở cửa đi ra ngoài, vừa ló mặt ra đã bị Điền U Vũ đẩy vào. Hắn nói: “Bảo muội thay thì cứ thay, đừng có hỏi nhiều! Ta đếm đến mười, nếu muội còn không chịu thay thì ta sẽ vào thay cho muội! Một! Hai!…”
Ngươi! Ngươi! Biết đếm thì giỏi lắm à? Có giỏi ngươi so tài tiếng Anh với ta xem nào! Khoe khoang cái gì chứ?
Vội vàng hấp tấp thay quần áo, hơi dài hơi rộng, nhưng cũng miễn cưỡng mặc được. Bước ra khỏi phòng ngủ, tôi vung tay áo dài sợ sệt nói: “Vũ ca ca… muốn làm gì thế?”
Điền U Vũ nở nụ cười nhìn tôi một lượt từ trên xuống dưới, đột nhiên kéo tôi quay vào phòng, ấn tôi ngồi xuống trước bàn trang điểm, nói: “Tóc cũng phải búi lại mới giống”. Vừa nói vừa tháo tóc tôi xuống, bàn tay lôi trái kéo phải, kéo đến mức da đầu tôi đau điếng, mà tóc búi xong cũng lộn xộn chả ra hình thù gì.
“Vũ ca ca, muội tự làm”. Tôi không nhịn được nữa, đẩy tay hắn ra, bắt đầu xõa tóc, chải cẩn thận thắt kiểu đuôi ngựa, sau đó buộc một dải lụa cho thật chắc.
“Rất khá. Bàn tay Linh Ca vẫn khéo như thế”. Điền U Vũ vuốt búi tóc mềm mại của tôi, nhân tiện còn không cẩn thận kéo một vài sợi rơi xuống.
Tôi giận đến trợn mắt, vội tránh bàn tay gây chuyện kia ra, nhẹ hỏi: “Vũ ca ca, rốt cuộc là vì sao Linh Ca phải mặc nam trang?”
“Dẫn muội đi chơi”, Điền U Vũ kéo tôi ra ngoài.
“Đi, đi đâu chơi?” Tôi nghi hoặc hỏi.
“Ngoại ô, cưỡi ngựa”, Điền U Vũ ngoảnh lại cười với tôi.
Cưỡi, cưỡi ngựa? Trời ạ, ngươi tha cho ta đi! Đời này ngoại trừ xe đạp thì ta không dám cưỡi cái gì hết!
Tôi tóm vội lấy khung cửa, cầu khẩn nói: “Vũ ca ca… hôm nay không được, hôm nay Linh Ca không thoải mái, không cưỡi được ngựa…”
“Không thoải mái?” Điền U Vũ quay người lại sán đến gần, giương khuôn mặt như cười như không ra, nói: “Lúc nãy muội chạy cũng hăng hái lắm mà, không thấy có gì bất tiện cả, chắc là cưỡi ngựa cũng không sao đâu!” Vừa nói vừa một mực lôi tôi ra khỏi phủ.
Tôi hoảng hốt, gắng hết sức bình sinh níu bước hắn lại nhưng chẳng có tác dụng, bị hắn lôi xềnh xệch ra ngoài. Bên cây ngô đồng ngoài phủ có một con ngựa cao lớn. Thứ này tôi đã nhìn mãi trên ti vi, nhưng thực tế thì, lưng của nó cao đến cổ tôi, cộng thêm toàn thân mập mạp khỏe mạnh, thật sự làm tôi sợ gần chết.
Tôi có chứng sợ hãi động vật cao lớn: voi lớn, ngựa lớn, tinh tinh lớn, nam nhân cao lớn… Tóm lại vừa trông thấy là tôi nhũn cả chân. Chẳng bao giờ đến sở thú, nếu có đi thì cũng chỉ xem mấy động vật quái thai như rắn hai đầu, trâu năm chân mà thôi.
Điền U Vũ định bế tôi lên ngựa, tôi sợ đến hồn bay phách lạc, bất chấp tất cả tóm lấy cổ tay hắn, thảm thương nói: “Vũ ca ca… muội, muội sợ… có thể không cưỡi được không?”
Điền U Vũ nheo mắt nhìn tôi, nói: “Chẳng lẽ muội quên rồi… Ba năm trước lúc ta sắp đi, muội một mực bắt ta hứa lúc về dạy muội cưỡi ngựa… Không nhớ hả?”
Chuyện, chuyện này… Nhạc Linh Ca = rắn hai đầu + trâu năm chân.
Thật khó tưởng tượng! Thật khó tin! Nhạc Linh Ca nhát gan kia muốn học cưỡi ngựa?! Không thể nào… Người như nàng sao có thể thích loại vận động mạnh như thế? Người thích cưỡi ngựa ngoại trừ Đường Tăng ra thì là những kẻ trâu bò, có chỗ nào hấp dẫn Nhạc Linh Ca cơ chứ?
Trừ, trừ phi… Không phải chứ? Không thể nào? Không thể đâu! Chẳng lẽ… Nhạc Linh Ca thích Điền U Vũ? Bởi vì từng một lần Mạnh Như Ý hại nàng tụt váy bị Điền U Vũ nhìn thấy, cho nên theo truyền thống bảo thủ, nàng bèn nhận định Điền U Vũ là phu quân, dần dần thích hắn, bất chấp nguy hiểm học cưỡi ngựa để lấy lòng hắn?
Vậy… Điền U Vũ hẳn là hiểu được tấm lòng của Nhạc Linh Ca… Thế thì, tấm lòng của hắn dành cho nàng rốt cuộc có mấy phần là thật?
Ai… Thật phiền phức. Nhạc Linh Ca chân chính không còn nữa, nhưng nếu Điền U Vũ cũng thích nàng thì kẻ giả mạo là tôi đây… phải làm sao mới bù đắp được cho cảm tình của đôi tình nhân số khổ này?
Tôi ở thế giới cổ đại này cuối cùng cũng đón được mùa thu vàng rực rỡ đầu tiên. Trời cao mây nhạt, phong đỏ, quế thơm, làm cả người khoan khoái vô cùng.
… Điều duy nhất làm tôi không thoải mái lắm là Điền Tâm Nhan. Kể từ sau khi thoát khỏi ám ảnh tâm lý thì cứ ba ngày hai bữa lại chạy đến nhà tôi, bên ngoài thì tỏ ra là sợ tôi cô đơn, nhưng thực chất là vì Nhạc Thanh Âm. Bị nàng làm phiền đến phát bực, hôm ấy nhân dịp Nhạc Thanh Âm không có nhà, tôi bèn nói với Nhạc Minh Giảo: “Phụ thân, Linh Ca thấy Tâm Nhan tỷ tỷ hình như có ý với ca ca. Phụ thân hỏi ca ca xem, nếu ca ca cũng có ý đó thì mau lập hôn ước, từ giờ Linh Ca cũng có thêm một tẩu tẩu làm bạn”.
Nhạc Minh Giảo vuốt râu cười nói: “Ha ha, Linh Ca nhà ta trưởng thành rồi, biết quan tâm người thân cơ đấy! Được, để cha hỏi ca ca con xem, nếu trong năm nay có thể lo xong chuyện chung thân của hai đứa thì cha cũng bớt đi một mối bận tâm!”
“Cha…” Tôi phụng phịu kéo tay áo Nhạc Minh Giảo lắc qua lắc lại, cúi đầu vờ e thẹn nói: “Chẳng phải Linh Ca đã nói rồi ư… Linh Ca không lấy chồng, Linh Ca muốn ở với phụ thân và ca ca mãi mãi…”
“Nha đầu này, vẫn còn ngốc nghếch”, Nhạc Minh Giảo cười cười xoa đầu tôi, “Trai lớn lấy vợ, gái lớn gả chồng, có cô nương nào cả đời ở với cha mẹ đâu?”
Cha à, ngài đừng chỉ nói mà không làm đấy nhé! Nếu muốn mau chóng gả con đi thì cũng phải có chút thành ý, tìm mấy vị thiếu gia nhà giàu đến cho con chọn đấy!
Kết quả Nhạc Minh Giảo vẫn mất tăm mất tích như cũ, mà Nhạc Thanh Âm thì đi sớm về muộn đến hơn một tuần không thấy mặt đâu. Nhạc Thanh Âm được nghỉ còn chịu ở nhà, chứ Nhạc Minh Giảo mười ngày nghỉ thì chín ngày đi làm. Cho dù tôi không phải con ruột của ông, nhưng trạng thái ham việc không ăn không ngủ của ông thật sự làm tôi đau lòng khôn nguôi… Lỡ như ngã bệnh thì chuyện thành thân của tôi chẳng phải lại càng không có tiến triển gì ư?
Hôm nay là ngày nghỉ của Nhạc Thanh Âm. Vì tiết trời rất đẹp nên hai chúng tôi bèn ăn điểm tâm bên bàn đá trong vườn hoa. Từ sau vụ tên tử tù bỏ trốn giết người, quan hệ giữa tôi và Nhạc Thanh Âm có chút biến hóa. Anh ta đối với tôi đã giảm bớt cảm giác xa cách lúc trước, rất ít khi bày ra vẻ huynh trưởng. Trò chuyện tuy cũng ít đi, nhưng khi ở cạnh thì tự nhiên hơn nhiều, càng ngày càng không giống với kiểu muội muội phải coi huynh là trời, tôn kính vâng theo mà một gia đình cổ đại nên có, ngược lại thì giống với anh em trong gia đình hiện đại hơn, hại tôi một lần suýt nữa thì buông lơi cảnh giác, cùng anh ta làm “huynh muội thuận hòa”. Nghĩ tới nghĩ lui, vẫn cẩn thận thì hơn. Nhạc ca ca tâm tư khó dò, lòng dạ khôn lường, không chừng lại có phương pháp thăm dò mới, tóm lại… tôi còn chưa đi lấy chồng thì còn phải phòng bị.
Ăn xong điểm tâm, chầm chậm theo sau anh ta đi dạo trong vườn. Một làn gió mát thổi qua, những cây hoa quế đung đưa, vô vàn cánh hoa trắng nho nhỏ ngọt thơm bay lả tả, rơi đầy trên áo và tóc. Chúng tôi không hẹn mà cùng dừng bước, lẳng lặng tắm làn mưa hoa. Đang lúc tinh thần sảng khoái, chợt nghe thấy tiếng nha hoàn truyền lời báo: “Thiếu gia, tiểu thư, Điền tiểu thư đến, đang tới đây rồi”.
“Biết rồi”, Nhạc Thanh Âm bình thản nói.
Lòng tôi ai oán. Cứ hôm nào Nhạc Thanh Âm được nghỉ là Điền Tâm Nhan sẽ đến Nhạc phủ cả ngày. Sớm biết thế này thì lúc nãy tôi cũng không ăn cơm nhà, trốn ra ngoài mới phải.
Tôi không kìm được lòng mà nhìn về gương mặt “lam nhan họa thủy”* trước mắt. Kẻ đầu sỏ làm Điền Tâm Nhan tiểu thư suốt ngày đến nhà làm phiền ấy lúc này đang đứng ung dung chắp tay sau lưng. Hừ, anh ta đương nhiên là không gấp gáp gì rồi. Điền Tâm Nhan đến đây để cuốn lấy anh ta mà. Chỉ khổ cho cái thân tôi bị đem ra làm bia ngụy trang, lần nào cũng phải lên tinh thần ứng phó, mệt nhọc vô cùng.
*Lam nhan họa thủy: “biến tấu” từ câu hồng nhan họa thủy với ý “hồng nhan” chỉ nữ, “lam nhan” chỉ nam.
Đưa tay nhặt mấy cánh hoa quế dính trên tóc Nhạc Thanh Âm rồi đứng sang bên cạnh, chỉ chốc lát đã thấy Điền Tâm Nhan theo nha hoàn dẫn đường đi tới. Vừa liếc thấy Nhạc Thanh Âm, mặt đã đỏ bừng lên, e thẹn hành lễ, nói: “Thanh Âm ca ca”.
… Ừm? Tôi đâu? Tôi đâu? Một người sống sờ sờ đứng đây mà không thấy sao? Đồ trọng sắc khinh bạn!
“Tâm Nhan muội muội”, Nhạc Thanh Âm nhẹ gật đầu.
“Tâm Nhan tỷ tỷ…” Tôi nhẹ giọng gọi nàng, xấu xa nói: “Hôm nay tỷ tới tìm ca ca à?”
Mặt Điền Tâm Nhan càng đỏ, cố gắng tỏ ra tự nhiên nói: “Hôm nay tỷ đến tìm cả hai. Lúc nãy Hạ viên ngoại ở phường La Hầu có gửi thiếp, mời con cái của các quan ngũ phẩm trở lên trong kinh đến phủ. Hôm nay ca ca tỷ không được nghỉ, chỉ có mình tỷ đi. Tỷ nghĩ là hai người cũng được mời nên đến đây đi cùng”.
Có vẻ kỳ lạ nhỉ? Chỉ là một viên ngoại thôi, sao lại có mặt mũi lớn đến mức mời con cái toàn bộ quan ngủ phẩm trở lên đến nhà? Lòng dù nghi ngờ nhưng lại không tiện hỏi, vừa hay Điền Tâm Nhan sợ Nhạc Thanh Âm không chịu đi, vội giải thích: “Hạ viên ngoại là anh vợ của đương triều Cố Thái sư, phàm là người làm quan trong kinh thành thì đều nể mặt ông ấy ba phần. Mặc dù là dân thường, không tiện mời các quan viên đến vì sợ bị nghi kết bè kết đảng, nhưng mời gia quyến của họ thì rất bình thường. Nếu không đi chỉ e sẽ sinh hiềm khích, cho nên Tâm Nhan nghĩ tới nghĩ lui, thấy là cứ nể mặt Hạ viên ngoại thì hơn. Không biết Thanh Âm ca ca nghĩ thế nào?”
Ồ… Thì ra là thế. Ông anh vợ của Thái sư đúng là nhọc lòng, trên danh nghĩa thì mời người đến chơi, nhưng thực chất là lôi kéo giúp em rể, thông qua gia quyến của các quan viên mà nhắn nhủ đến họ chút ít ám hiệu… Làm con nhà quan cũng cực khổ ra phết.
Nhìn vẻ thờ ơ của Điền Tâm Nhan, xem ra là không mong tôi làm cái bóng đèn, à không, cây nến đi cùng, để có thể ở cạnh Nhạc Thanh Âm cả ngày… Ha ha, cũng tốt, hôm nay tâm tình bản cô nương không tệ, tác thành cho ngươi vậy.
“Tâm Nhan tỷ tỷ”, tôi nhẹ nói, “Không đúng dịp rồi… Hôm nay Linh Ca không được thoải mái lắm, không tiện ra ngoài, để ca ca đi cùng tỷ được không?”
Tôi lại nghe thấy tiếng hoan hô vang dội trong lòng Điền Tâm Nhan. Nàng kìm nén vẻ vui mừng, giả vờ nhíu mày, quan tâm hỏi: “Không thoải mái ư? Bị bệnh à? Đã uống thuốc chưa?”
Tôi lắc đầu cười nói: “Không cần uống thuốc, nghỉ ngơi một lát là được. Tỷ tỷ đừng chậm trễ nữa, đến muộn thì không hay”. Vừa nói vừa liếc sang Nhạc Thanh Âm đứng bên cạnh.
Nhạc Thanh Âm nhìn tôi nói: “Muội không thoải mái thế nào?”
Ôi… Ca ca ngốc của tôi! Tôi đang tạo cơ hội cho anh ở bên mỹ nhân đấy! Cho dù anh không thích người ta… nhưng dù gì thì người ta cũng tự nhào vào lòng rồi, cứ tiện thể chiếm chút lợi cũng tốt mà!
Tôi cúi đầu nhẹ giọng nói: “Linh Ca… hơi đau bụng”.
Lời vừa dứt, Nhạc Thanh Âm bèn kéo tay tôi qua, ngón tay thon dài đặt trên cổ tay tôi. Hự, quên mất anh ta là pháp y rồi. Mặc dù “bệnh nhân” của anh ta về cơ bản đều là thi thể, nhưng cũng rất tinh thông bệnh của người sống.
Xem mạch chốc lát, anh ta bình giọng nói: “Ngoại trừ hơi thiếu khí huyết thì cũng không có gì cả, khó chịu ở đâu?”
Ây ây, đại ca à, anh đúng là không hiểu phong tình… Cứ hỏi mãi làm gì!
Tôi tỏ vẻ nhẽo nhẹt kéo kéo tay áo anh ta, nhỏ giọng nói: “Ca ca… là… là chuyện của con gái mà…”
May mà chuyện này đối với thầy thuốc cũng không có gì lúng túng cả. Nhạc Thanh Âm chỉ liếc tôi một cái rồi không hỏi thêm nữa, nói: “Nếu vậy thì muội cứ ở nhà nghỉ ngơi, ta và Tâm Nhan đến Hạ phủ một chuyến”.
Hoan hô! Tôi chỉ chờ câu này của anh thôi! Mau mau mang cái cô tiểu thư phiền phức này đi. Mắt không thấy, tâm không phiền. Tôi được giải thoát rồi!
Điền Tâm Nhan cũng chỉ đợi có thế, vui ra mặt, nói: “Linh Ca muội muội nghỉ ngơi cho tốt nhé, lúc về tỷ lại thăm muội”.
Hả? Cô lại về Nhạc phủ? Về nhà luôn đi chứ… Chết tôi mất.
Đưa mắt nhìn hai người đi khỏi, lòng tôi thoải mái vô cùng. Hôm nay quả là một ngày đẹp trời vui vẻ. Dặn Hồng Lý mang ít điểm tâm mới mua đến vườn hoa, pha một ấm trà hoa cúc. Hôm nay bản cô nương phải tận sức hưởng thụ ánh thu mới được. Mùa thu… các cô gái cổ đại sẽ làm những gì nhỉ?… Ồ, kệ đi. Núi không có hổ, khỉ xưng vương. Cả phủ hôm nay chỉ có một mình tôi là chủ, được hầu hạ tận tình.
Vừa ngồi lên xích đu trong vườn hoa, thích thú đung đưa một lát, chợt thấy nha hoàn truyền lời đến bẩm: “Tiểu thư, Điền công tử đến, đang tới đây rồi”.
“Bảo ta và ca ca ra ngoài rồi!” Tôi cuống quýt nói.
Khó khăn lắm mới đuổi được Điền Tâm Nhan đi, giờ Điền U Vũ lại tới. Người nhà họ Điền sao mà đáng ghét thế? Không phải Điền Tâm Nhan nói hôm nay hắn không được nghỉ sao? Chẳng lẽ hai huynh muội nhà này phân chia đối tượng ra để… tiêu diệt?
Không kịp suy nghĩ, tôi nhấc váy chạy thẳng đến nơi Nhạc Minh Giảo ở. Nơi đó là an toàn nhất, Điền U Vũ dù có điên đến mức nào cũng sẽ không dám tìm tới. Không chạy thì không biết, giờ chạy rồi mới phát hiện ra tôi rất sợ tên họ Điền đó. Kiểu người nắng mưa thất thường như thế làm người ta khó mà nắm bắt, lại thêm từ mấy năm trước hắn đã có thói quen không ngược đãi Nhạc Linh Ca thì cả người khó chịu, cho nên cái kẻ nhập vào khổ chủ là tôi đây phải liên tục chịu khổ. Phản kháng thì bị nghi ngờ, mà tôi lại không có thần công chịu đựng của Nhạc Linh Ca… Ai, chỉ đành trốn, trốn không được thì… tự nhận xui xẻo, chịu hành hạ chứ sao.
Tôi tuyệt đối không cam lòng bị hành hạ, cho nên chạy thục mạng đi náu. Chạy chạy chạy, bỗng nhiên cảm thấy cả người bay lên. Tôi giơ tay che nắng ngoảnh ra sau nhìn, Điền U Vũ đang cười xấu xa tóm lấy eo tôi nhấc cả người lên.
“Vũ ca ca…” Tôi lập tức ỉu xìu, như một con thỏ bị người ta xách lên, cụp tai không dám động đậy.
“Linh Ca vội vội vàng vàng làm gì vậy?” Điền U Vũ đặt tôi xuống, tay giữ chặt đầu tôi, kéo tôi lại nhìn vào hắn.
“Linh Ca nghe nói Vũ ca ca tới, cho nên vội vàng đi lấy trà ngon tiếp đãi”, tôi gượng cười nói.
“Ồ… Trà ở trong viện của Nhạc bá phụ cơ à?” Điền U Vũ học theo tôi, lấy tay che nắng nhìn quanh quanh nơi ở của Nhạc Minh Giảo.
“Vũ ca ca hôm nay không phải đi làm à?” Tôi chuyển chủ đề.
“Có”. Điền U Vũ đáp dứt khoát.
“Thế?” Tôi hỏi.
“Muội chính là việc cần làm”, Điền U Vũ nhếch môi mỏng, nụ cười xấu xa hiện ra.
“Vũ ca ca lại đem Linh Ca ra làm trò cười”. Tôi cúi đầu sẵng giọng nói.
“Hôm nay ta không đem muội ra làm trò cười, mà là dẫn muội cùng đi vui vẻ”. Điền U Vũ vừa nói vừa kéo tôi đi.
“Vũ ca ca… muốn đi đâu vậy?” Tôi bối rối hỏi.
“Đến phòng ngủ của muội”, Điền U Vũ không ngoảnh lại, chỉ lo đi thẳng đến viện của tôi.
Chuyện này… Không thể nào? Hắn hắn hắn hắn, chẳng lẽ hắn muốn nhân lúc cha con họ Nhạc không ở đây mà coi tôi là việc để làm? Hu hu hu, ông trời ơi! Thế này thì phải làm sao! Tôi là lần đầu tiên, tôi không có kinh nghiệm, tôi không quen ban ngày, tôi còn chưa chuẩn bị tốt tâm lý, sinh lý, vật lý, hóa học! Quan trọng nhất là… tôi không muốn nảy sinh bất kỳ quan hệ gì với hắn!
Cõi lòng tôi tràn ngập tâm tình kinh hoàng và xấu hổ, vội vã thấp giọng kêu lên: “Vũ ca ca… không được… chúng ta không thể…”
Điền U Vũ kéo tôi vào thẳng phòng ngủ, móc ra một bộ quần áo từ trong cái túi da bên hông ném vào lòng tôi, tay còn nhéo chóp mũi tôi, nói: “Đoán mò cái gì thế hả nha đầu? Thay bộ quần áo này vào, ta chờ muội ở bên ngoài”. Nói rồi quay lưng đi.
Hả? Chẳng lẽ là tôi lo lắng quá? Tôi mở thứ vừa đỡ được ra, là một bộ nam trang màu da trời. Tên điên này lại phát bệnh gì nữa không biết. Sao tôi phải thay nam trang chứ? Tôi mở cửa đi ra ngoài, vừa ló mặt ra đã bị Điền U Vũ đẩy vào. Hắn nói: “Bảo muội thay thì cứ thay, đừng có hỏi nhiều! Ta đếm đến mười, nếu muội còn không chịu thay thì ta sẽ vào thay cho muội! Một! Hai!…”
Ngươi! Ngươi! Biết đếm thì giỏi lắm à? Có giỏi ngươi so tài tiếng Anh với ta xem nào! Khoe khoang cái gì chứ?
Vội vàng hấp tấp thay quần áo, hơi dài hơi rộng, nhưng cũng miễn cưỡng mặc được. Bước ra khỏi phòng ngủ, tôi vung tay áo dài sợ sệt nói: “Vũ ca ca… muốn làm gì thế?”
Điền U Vũ nở nụ cười nhìn tôi một lượt từ trên xuống dưới, đột nhiên kéo tôi quay vào phòng, ấn tôi ngồi xuống trước bàn trang điểm, nói: “Tóc cũng phải búi lại mới giống”. Vừa nói vừa tháo tóc tôi xuống, bàn tay lôi trái kéo phải, kéo đến mức da đầu tôi đau điếng, mà tóc búi xong cũng lộn xộn chả ra hình thù gì.
“Vũ ca ca, muội tự làm”. Tôi không nhịn được nữa, đẩy tay hắn ra, bắt đầu xõa tóc, chải cẩn thận thắt kiểu đuôi ngựa, sau đó buộc một dải lụa cho thật chắc.
“Rất khá. Bàn tay Linh Ca vẫn khéo như thế”. Điền U Vũ vuốt búi tóc mềm mại của tôi, nhân tiện còn không cẩn thận kéo một vài sợi rơi xuống.
Tôi giận đến trợn mắt, vội tránh bàn tay gây chuyện kia ra, nhẹ hỏi: “Vũ ca ca, rốt cuộc là vì sao Linh Ca phải mặc nam trang?”
“Dẫn muội đi chơi”, Điền U Vũ kéo tôi ra ngoài.
“Đi, đi đâu chơi?” Tôi nghi hoặc hỏi.
“Ngoại ô, cưỡi ngựa”, Điền U Vũ ngoảnh lại cười với tôi.
Cưỡi, cưỡi ngựa? Trời ạ, ngươi tha cho ta đi! Đời này ngoại trừ xe đạp thì ta không dám cưỡi cái gì hết!
Tôi tóm vội lấy khung cửa, cầu khẩn nói: “Vũ ca ca… hôm nay không được, hôm nay Linh Ca không thoải mái, không cưỡi được ngựa…”
“Không thoải mái?” Điền U Vũ quay người lại sán đến gần, giương khuôn mặt như cười như không ra, nói: “Lúc nãy muội chạy cũng hăng hái lắm mà, không thấy có gì bất tiện cả, chắc là cưỡi ngựa cũng không sao đâu!” Vừa nói vừa một mực lôi tôi ra khỏi phủ.
Tôi hoảng hốt, gắng hết sức bình sinh níu bước hắn lại nhưng chẳng có tác dụng, bị hắn lôi xềnh xệch ra ngoài. Bên cây ngô đồng ngoài phủ có một con ngựa cao lớn. Thứ này tôi đã nhìn mãi trên ti vi, nhưng thực tế thì, lưng của nó cao đến cổ tôi, cộng thêm toàn thân mập mạp khỏe mạnh, thật sự làm tôi sợ gần chết.
Tôi có chứng sợ hãi động vật cao lớn: voi lớn, ngựa lớn, tinh tinh lớn, nam nhân cao lớn… Tóm lại vừa trông thấy là tôi nhũn cả chân. Chẳng bao giờ đến sở thú, nếu có đi thì cũng chỉ xem mấy động vật quái thai như rắn hai đầu, trâu năm chân mà thôi.
Điền U Vũ định bế tôi lên ngựa, tôi sợ đến hồn bay phách lạc, bất chấp tất cả tóm lấy cổ tay hắn, thảm thương nói: “Vũ ca ca… muội, muội sợ… có thể không cưỡi được không?”
Điền U Vũ nheo mắt nhìn tôi, nói: “Chẳng lẽ muội quên rồi… Ba năm trước lúc ta sắp đi, muội một mực bắt ta hứa lúc về dạy muội cưỡi ngựa… Không nhớ hả?”
Chuyện, chuyện này… Nhạc Linh Ca = rắn hai đầu + trâu năm chân.
Thật khó tưởng tượng! Thật khó tin! Nhạc Linh Ca nhát gan kia muốn học cưỡi ngựa?! Không thể nào… Người như nàng sao có thể thích loại vận động mạnh như thế? Người thích cưỡi ngựa ngoại trừ Đường Tăng ra thì là những kẻ trâu bò, có chỗ nào hấp dẫn Nhạc Linh Ca cơ chứ?
Trừ, trừ phi… Không phải chứ? Không thể nào? Không thể đâu! Chẳng lẽ… Nhạc Linh Ca thích Điền U Vũ? Bởi vì từng một lần Mạnh Như Ý hại nàng tụt váy bị Điền U Vũ nhìn thấy, cho nên theo truyền thống bảo thủ, nàng bèn nhận định Điền U Vũ là phu quân, dần dần thích hắn, bất chấp nguy hiểm học cưỡi ngựa để lấy lòng hắn?
Vậy… Điền U Vũ hẳn là hiểu được tấm lòng của Nhạc Linh Ca… Thế thì, tấm lòng của hắn dành cho nàng rốt cuộc có mấy phần là thật?
Ai… Thật phiền phức. Nhạc Linh Ca chân chính không còn nữa, nhưng nếu Điền U Vũ cũng thích nàng thì kẻ giả mạo là tôi đây… phải làm sao mới bù đắp được cho cảm tình của đôi tình nhân số khổ này?
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook