Nếu đêm đó không có người cứu ta thì ta đã bỏ mạng nơi đáy giếng rồi, càng không thể có Lâm Ngữ Nguyệt. Cho nên mấy kẻ muốn hại Lâm Ngữ Nguyệt chắc chắn là cho rằng Lâm Ngữ Nguyệt đã chết rồi, chỉ là không biết sự xuất hiện của nam tử hôm nay liệu có làm thay đổi suy nghĩ này không.

Nếu ta đã mang danh người đã chết, vậy càng tốt ta có thể biến mất khỏi hoàng cung.

“ Nguyệt phi nương nương cát tường.”

“ Được rồi, ngồi đi, ngươi cũng biết ta không để ý mấy chuyện này.”

Tiểu La Tử lưỡng lự chần chừ nửa ngày, nhưng trước sự kiên trì của Lâm Ngữ Nguyệt, cũng đành thỏa hiệp ngồi xuống.

“ Thật là làm nô tài tổn thọ.” Tiểu La Tử bặm môi, ngữ khí đậm mùi uất ức trông giống như cô dâu nhỏ bị bắt nạt.

Nhìn dáng vẻ của Tiểu La Tử, Lâm Ngữ Nguyệt không nhịn được chọc ghẹo: “Tiểu La Tử, ngươi xem mặt ngươi kìa trắng nõn, lại còn hồng hồng, da dẻ mịn màng.” Vừa nói Lâm Ngữ Nguyệt vừa vươn tay nhéo nhéo mặt Tiểu La Tử.

Tiểu La Tử bị dọa đến mức lập tức quỳ xuống đất, Lâm Ngữ Nguyệt cũng cảm thấy bản thân đùa dai, nghĩ đến Tiểu La Tử là thái giám, vốn dĩ là người khuyết tật, càng nghĩ càng cảm thấy bản thân không đúng, liền lập tức xin lỗi.

“Nếu ngươi không đứng dậy ta cũng sẽ quỳ cùng ngươi.”

Nhìn điệu bộ của Lâm Ngữ Nguyệt, Tiểu La Tử cũng đành thỏa hiệp đứng lên, nhưng không dám ngồi cạnh Lâm Ngữ Nguyệt nữa.

Lâm Ngữ Nguyệt nghĩ đến tình huống vừa rồi cũng không dám miễn cưỡng Tiểu La Tử ngồi xuống, nếu hắn đã thích đứng thì đứng thôi.

“Nhưng mà nương nương, người cần bản đồ để làm gì?”

“Đừng quản, chỉ là ta muốn thôi. Bây giờ ngươi vẽ cho ta một bản.” nói rồi Lâm Ngữ Nguyệt liền để bút, mực, giấy, nghiên trước mặt Tiểu La Tử.

“Được rồi.” Lâm Ngữ Nguyệt cầm bản đồ lên tràn đầy vui mừng, nhìn lướt qua tổng thể một lượt. Cuối cùng dừng mắt ở một nơi “Tàng Bảo Các?”

Quay đầu, Lâm Ngữ Nguyệt hỏi Tiểu La Tử: “Nơi đó có rất nhiều bảo bối đúng không?”

Nghe xong lời của Tiểu La Tử, Lâm Ngữ Nguyệt đột nhiên cốc đầu một cái, tự nghĩ, mình ngu chết mất, Tàng Bảo Các không để bảo bối thì để cái gì.

Vừa nghĩ Lâm Ngữ Nguyệt vừa bước lên phía trước một bước, gật gật đầu thỏa mãn.

Để Tiểu La Tử lui xuống, Lâm Ngữ Nguyệt bắt đầu lên kế hoạch cho bước tiếp theo, trong đầu đột nhiên hiện ra hình ảnh nam tử tay đeo nhẫn bạch ngọc, cùng câu nói của hắn “ đừng quên, nàng chỉ có thời gian ba tháng.”

Lâm Ngữ Nguyệt khoát khoát tay, mặc kệ nam tử kia có ý gì, ông trời dã cho ta cơ hội này, ta nhất định nắm bắt thật tốt, tuyệt đối không lãng phí.

Qua mấy ngày thăm dò và tìm hiểu, Lâm Ngữ Nguyệt về cơ bản đã nắm rõ được thời gian nghỉ ngơi và làm việc của các hậu về hoàng cung, đặc biệt là ở Tàng Bảo Các.

Lâm Ngữ Nguyệt định mang vài món bảo bối, sau đó rong ruổi ngao du thiên hạ. Đêm nay nàng còn đặc biệt nhòe Tiểu La Tử mượn cho bộ y phục thái giám, cho thuận tiện hành sự.

Trong một tháng này, nàng không ngừng rèn luyện, mặc dù không thể bằng lúc trước nhưng thân thể cũng hồi phục được bảy tám phần, quan trọng nhất là não không có bị hư.

Tàng Bảo Các nằm ở phía sau Dưỡng Tâm Điện, ở giữa có một đường nhỏ trực tiếp nối liền hai nơi. Tuy nhiên vì Dưỡng Tâm Điện là nơi hoàng thượng ở nên xung quanh được canh phòng rất nghiêm ngặt, có điều chỉ cần vào được đây thì về cơ bản những canh phòng kia buông lỏng đi không ít, sau đó tiếp tục qua con đường nhỏ là có thể lấy được bảo bối rồi.

Nghĩ đến hình ảnh núi vàng núi bạc, Lâm Ngữ Nguyệt tự giác đưa tay áo lên lau nước bọt. 

Quả nhiên cải trang thành thái giám làm việc thuận tiện hơn nhiều, một đường thông suốt không bị cản trở. Dựa vào bản đồ Tiểu La Tử vẽ, Lâm Ngữ Nguyệt đi đến cửa bên Dưỡng Tâm Điện, hàng đêm vào thời gian này, sẽ có đoàn xe chuyên chở phân từ đây đi ra, lúc đó chỉ cần trà trộn vào đoàn thái giám đó là được rồi.

Lâm Ngữ Nguyệt dẫu sao cũng đã trải qua huấn luyện ở kiếp trước, làm những việc ngụy trang như vậy, không làm khó được nàng.

Lặng lẽ rời khỏi đoàn thái giám, Lâm Ngữ Nguyệt đột nhiên dừng bước chân.

Chết rồi! phía trước có người, lại còn đang nhìn mình. Mặc dù Lâm Ngữ Nguyệt tim đã loạn, nhưng ngoài mặt lại rất bình tĩnh.

“ Đứng lại, ngươi là ai?” người đó đến gần, ngón tay chỉ vào Lâm Ngữ Nguyệt hỏi.

Lâm Ngữ Nguyệt biết nếu nàng không nói gì, nhất định sẽ bị cho là thích khách, xem trang phục thì người kia hẳn là một thái giám, có điều chất lương y phục lại cao cấp hơn Tiểu La Tử mấy lần, vừa nhìn đã biết không phải thái giám bình thường.

“ ta là…” Lâm Ngữ Nguyệt nhất thời không tìm được câu trả lời thích hợp, kéo dài âm lượng, nắm tay trong tay áo đã chuẩn bị sẵn, ngắm đúng chỗ hiểm, trong lúc quan trọng có thể một chiêu đoạt mạng.

Vị công công không có gì đáng trách, có trách chỉ trách hắn vận may không tốt, Lâm Ngữ Nguyệt thầm nhủ trong lòng, ánh mắt trở nên sắc nhọn.

“ Lý công công” một thái giám từ xa vừa chạy đến vừa hét, âm thanh có chút gấp gáp, “ hoàng thượng tìm người.”

Lý công công cũng không phải ngọn đèn cạn dầu, cũng không định cứ thế buông tha cho Lâm Ngữ Nguyệt, mà chỉ vào nàng nói “ ngươi, đi theo ta.”

Lâm Ngữ Nguyệt, không thể tin được, quan sát Tàng Bảo Các phía sau, lại ngoảnh ra nhìn bốn phía xung quanh, trong cái rừng nhỏ này bao gồm cả nàng cũng chỉ có ba người, mà hai thái giám kia vừa nhìn đã biết là sức trói gà không chặt, giống hệt Tiểu La Tử.

Trong chớp nhoáng, Lâm Ngữ Nguyệt cong mình, nhặt hai viên đá to bằng quả trứng gà, hướng hai công công mà ném.

Đừng có trách ta, mức độ này chỉ làm các ngươi hôn mê chút thôi, tỉnh lại là không sao rồi.

Rất tốt. Lâm Ngữ Nguyệt đắc ý gật gật đầu, xem ra cũng không có không quen tay.

“vù”

Không tốt!

Lý công công xoay chuyển thân mình, trong không khí một trăm tám mươi độ tránh được viên đá, lại một chân hướng Lâm Ngữ Nguyệt đá tới, lực đạo mạnh hơn vừa rồi rất nhiều, tư thế một chiêu đoạt mạng.

Đột nhiên gặp được cao thủ, cảm giác thật sự không tốt chút nào, đặc biệt là lúc vẫn chưa hoàn toàn hòa hợp được với thân thể này.

Lâm Ngữ Nguyệt nghiêng người, mặc dù không bị đá đụng trúng, nhưng cũng bị mất thăng bằng, ngã trên mặt đất.

Lý công thuận thế tăng tốc tiếp cận, hai tay bóp chặt cổ Lâm Ngữ Nguyệt. Lâm Ngữ Nguyệt chớp mắt rơi vào thế nguy hiểm.

“ thả ta ra.” Lâm Ngữ Nguyệt khó khăn lắm mới thốt ra được ba từ này, mặt bị kìm nén đến đỏ bừng.

Lý công công ánh mắt tràn đầy sát khí, lực đạo tay cũng mạnh lên, hung hăng nói: “ Nói, ngươi là ai, ai phái ngươi tới.”

Cảm giác được cái chết đang đến gần, thân thể cũng chảng còn bao nhiêu sức lực, Lâm Ngữ Nguyệt đành phải khó khăn nhả ra vài chữ: “Ta là Lâm Ngữ Nguyệt.”

Lý công ánh mắt dịu đi một chút, hỏi lại: “ Nguyệt phi nương nương?”

Nói rồi, Lâm Ngữ Nguyệt cảm thấy cổ họng được thả ra, theo phản xạ ho khan vài tiếng.

“ Nô tài thỉnh an Nguyệt phi nương nương, Nguyệt phi nương nương cát tường.” Lý công công lại quay trở về ngũ khí âm nhu.

Lâm Ngữ Nguyệt vỗ vỗ cổ, nhẹ nhàng từ mặt đất đứng lên, không khách khí nhìn Lý công công.

“ Nương nương, vừa rồi nô tài đắc tội, có điều đây đêm khuya vắng vẻ, nương nương cải trang thái giám xuất hiện ở đây là vì?”

Lâm Ngữ Nguyệt phản ứng cấp tốc, nắm chắc đặc điểm lúc trước của Lâm Ngữ Nguyệt, tưởng tượng Lâm Ngữ Nguyệt nên có ngữ khí như thế nào nói: “ Cẩu nô tài, bản cung muốn mặc gì thì mặc, đến đây tất nhiên là tìm hoàng thượng rồi.”

Lý công công cong eo, nghiêng đầu hướng Lâm Ngữ Nguyệt một lạy.

“ Nương nương mời đi theo nô tài.”

Mặc dừ trực giác mách bảo Lâm Ngữ Nguyệt Lý công công không đơn giản, nhưng vẫn cứng đầu đi theo hắn. Thuận tiên xem xem vị hoàng thượng mà Lâm Ngữ Nguyệt vừa khóc vừa gào đòi gả cho khuynh thành đến nhường nào.

Cuối cùng cũng dừng lại, Lý công công quay đầu đánh giá Lâm Ngữ Nguyệt, rồi xoay người cung kính có thừa nói với người bên trong. “ Hoàng thượng, Nguyệt phi nương nương đến thỉnh an người.”

Người bên trong không đáp, Lý công công thuận thế mở cửa, đưa mắt ám chỉ Lâm Ngữ Nguyệt đi vào.”

Lâm Ngữ Nguyệt cũng mang theo thái độ không quan tâm đi vào, vào bên trong mới phát hiện đây lại không phải là cửa phòng, đây chỉ xem như là một cái hành lang.

Khó trách không nghe thấy gì, một người cũng không có.

Đi sâu vài trong hơn chục mét, lại là một cánh cửa, Lâm Ngữ Nguyệt thấp thoáng nghe được bên trong có tiếng nữ nhân, mà không phải chỉ có một, dựa gần vào cửa cong ngửi thấy mùi rượu.

Đang lúc Lâm Ngữ Nguyệt do dự có nên vào không thì cánh cửa lại mở ra.

Đập vào mắt là một cái bể nước, mùi rượu chính là từ trong bể nước, mà ở vị trí giữa bể rượu là một nam nhân, mái tóc đen dài rũ xuống, mang theo một tia ngông cuồng, chỉ thấy hắn thân hình vạm vỡ, màu da ánh đồng, đường nét ngũ quan sắc sảo, giống như tượng đài Hy Lạp, ánh mắt lộ ra vẻ cuồng dã bất câu (cuồng nhiệt, hoang dã, không câu lệ), vô cùng tà mị.

Xung quanh hắn đều là những nữ nhân thiếu vải, có người chỉ còn lại cái yếm và tiết khố, bọn họ ngọ ngoạy thân mình, để lộ ra đường cong, thập phần mê hoặc.

Khi tầm mắt của Lâm Ngữ Nguyệt dừng trên nam nhân kia, hắn liền điều chỉnh tư thế ngồi, gian tà nhìn Lâm Ngữ Nguyệt.

Đây có lẽ là hoàng thượng Bắc Thần Lăng, vậy ta bây giờ có nên quỳ xuống, Lâm Ngữ Nguyệt thầm nghĩ.

Dù sao đây cũng là lần đầu tiên Lâm Ngữ Nguyệt gặp mặt sinh vật hoàng thượng, nội tâm cũng có chút kích động.

Hoàng thượng này nhan sắc không tồi, nếu có thể mang trở về hiện đại, nói không chừng kiếm được không ít.

Chỉ cần nghĩ đến tiền, Lâm Ngữ Nguyệt càng nghĩ càng kích động, trên thuận thế lộ ra biểu cảm tương ứng.

Bắc Thần Lăng nhìn thấy Lâm Ngữ Nguyệt cười đến đắc ý, không rõ nguyên nhân, có chút không hài lòng, một tách trà liền hướng Lâm Ngữ Nguyệt ném xuống.

Lâm Ngữ Nguyệt phản ứng cũng nhanh, lập tức nghiêng người, nhưng mặt đất quá trơn, không giữ được thăng bằng, cả người rơi xuống bể rượu.

Nuốt vào vài ngum rượu, Lâm Ngữ Nguyệt xoay thân mình, phi ra khỏi mặt nước, lập tức ho khan.

Lâm Ngữ Nguyệt còn chưa bình thường trở lại, dư quang nơi khóe mắt chạp phải một đôi hài, là màu vàng, lại còn đan xen những sợi tơ bằng vàng, liền biết là ai.

“ ái phi của trẫm, sao nàng gấp thế.” Ngữ khí trầm thấp, không lên không xuống, nhưng cũng nghe được tia giễu cợt.

Lâm Ngữ Nguyệt không hề vui mừng, ngẩng đầu lên trợn mắt.

Bắc Thần Lăng cũng không ngờ rằng ánh mắt nhìn mình của Lâm Ngữ Nguyệt lại có thể trở lên hung dữ như vậy, vốn định đuổi nàng đi, lại đột nhiên cảm thấy thú vị. Nghe nói một tháng trước, bị hoàng quý phi dùng tư hình, vốn cho rằng sẽ không bao giờ gặp lại con người đáng ghét này nữa, nhưng mà mấy ngày gần đây lại nghe nói con người chán ghét này còn sống, đêm nay còn giả thái giám đột nhập Dưỡng Tâm Điện.

“ ái phi, thật thú vị, vì muốn thu hút sự chú ý của trẫm liền cải trang thành thái giám.”

Nghe ngữ khí bằng bằng vô lễ của Bắc Thần Lăng, Lâm Ngữ Nguyệt có chút tức giận, ánh mắt nhìn hắn lại thêm hung dữ.

Nhìn không quen ánh mắt của Lâm Ngữ Nguyệt, Bắc Thần Lăng định làm Lâm Ngữ Nguyệt nhục nhã một chút, như vậy mới bõ tức.

“ các ngươi mau giúp ái phi của trẫm cởi bỏ y phục, giúp thỏa mãn tâm nguyện đó giờ muốn hỏi thăm trẫm của ái phi."

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương