Xuyên Không Thành Đại Minh Tinh
-
Chương 40
Bác gái cho dù phản kháng thế nào, nhưng khi phải đối diện với quyền uy của ông nội cũng không dám khiêu khích gì thêm.
Cứ như vậy, thằng nhóc đó bị giữ ở lại. Lúc cả nhà bác gái chuẩn bị ra về, nó khóc đến cào xé ruột gan.
Đợi khi cả nhà bác gái đã về hết, Thẩm Danh Thắng đứng chặn ngay trước mặt nó, Thẩm Mặc lúc này nhìn ông tỏ vẻ khiếp sợ, lí nha lí nhí nói:
- Cháu...cháu không muốn ở lại đây.
Thẩm Danh Thắng định đưa tay ra sờ đầu nó ai ngờ lại khiến thằng bé sợ hãi lùi về sau hai bước.
- Ta không cần biết trước đây cháu ở nhà tác oai tác quái ra sao, nhưng bây giờ cháu đang ở nhà ta, cháu phải biết điều một chút. Nếu biểu hiện tốt thì hai hôm nữa ta sẽ cho cháu về nhà, nhưng chỉ cần quấy phá một chút ta vẫn sẽ giữ cháu lại đây.
Thẩm Danh Thắng cười tít mắt nhìn thằng bé.
Có thể do thằng bé ý thức được nơi đây không phải là nhà nó nên Thẩm Mặc không dám gào toáng lên nữa. Nó cũng ý thức được, những người có thể đứng ra bảo vệ nó đã đi cả rồi, cho dù là cả cụ nội cũng không bênh nó.
Giản Nhân Nhân đều đã nhìn thấy tất cả sự việc, không nhịn được mà tặng một cái “like” cho bố chồng tương lai.
Thẩm Danh Thắng nói không cho nó ăn cơm, quả thực là ông đã làm như vậy.
Còn về việc bố chồng dạy dỗ thằng cháu ngỗ nghịch này thế nào, Giản Nhân Nhân không rõ. Chỉ là trong lúc cô chuẩn bị ra về thì ông bố chồng vốn rất ít khi nói chuyện với cô bỗng nhiên lại chủ động gọi cô lại.
- Nhân Nhân...
Khuôn mặt Danh Thắng có chút khó xử, có lẽ là ông không biết nên mở lời với con dâu thế nào.
- Con đừng có nghĩ linh tinh gì cả, cứ tập trung dưỡng thai cho tốt. Ta bảo đảm với con, cho dù là con trai hay con gái, cả nhà chúng ta đều sẽ coi nó như bảo bối của Thẩm gia, chúng ta sẽ không có mấy suy nghĩ tiêu cực như vậy đâu.
Giản Nhân Nhân hơi lúng túng :
- Dạ, con biết rồi.
Thẩm Danh Thắng cúi đầu xuống nhìn Thẩm Mặc, hắng giọng một cái:
- Còn không mau xin lỗi thím đi, còn đứng ngây ra đó làm gì.
Vỏ quýt dày có móng tay nhọn, Thẩm Mặc ở nhà rất ngang ngược, nhưng lúc này đứng trước mặt Thẩm Danh Thắng chỉ biết đứng ngây ra như phỗng, tỏ vẻ đáng thương nói với Giản Nhân Nhân:
- Con xin lỗi thím.
- Thím đã tha lỗi cho con rồi.
Giản Nhân Nhân miễn cưỡng cười với Thẩm Mặc một cái, tuy cô rất bực mình với thằng nhóc này nhưng dù gì cô cũng là người lớn, bên ngoài không nên tỏ thái độ nhiều, hơn nữa, bố chồng tương lai cũng đã trút giận giúp cô rồi.
- Được rồi, các con về đi.
Giản Nhân Nhân quay đầu lại nhìn thằng bé một cái, nó đang đứng co ro cúm rúm trước mặt Thẩm Danh Thắng, bỗng nhiên cô lại thấy thật tội nghiệp cho thằng bé.
Trên đường trở về nhà, Giản Nhân Nhân vẫn cứ nghĩ đến chuyện xảy ra hôm nay trên bàn ăn.
Cô lại quay sang nhìn Thẩm Tây Thừa đang chuyên tâm lái xe, chợt nghĩ: “Chả trách sao Thẩm Danh Thắng lại đoạt được quyền hành như vậy, từ cách nuôi dạy con cái đã có thể nhìn ra rồi!”
- Lúc còn nhỏ, chú cũng nghiêm khắc với anh như vậy à?
Hiện tại cô và Thẩm Tây Thừa vẫn chưa chính thức làm hôn lễ, vậy nên vẫn giữ cách xưng hô xã giao như vậy.
Thẩm Tây Thừa gật đầu:
- Ừ, lúc nhỏ nếu tôi mà cũng ngỗ ngược như Thẩm Mặc, bố sẽ dùng roi da để đánh tôi. Trước đây tôi nhìn thấy ông cũng như là chuột nhìn thấy mèo vậy.
Giản Nhân Nhân không kìm được tò mò mà tiếp tục hỏi anh:
- Vậy sau này anh cũng sẽ giáo dục con như vậy à?
- Không.
Thẩm Tây Thừa lắc đầu, chậm rãi đáp:
- Chúng ta sẽ không nuôi dạy con theo cách như vậy.
- Thực ra ngày hôm nay em cũng thấy rất vui. Mặc dù đã sớm nhắc đến chuyện bình đẳng nam nữ, nhưng xã hội bây giờ vẫn còn hiện tượng này. Điều này em không thể chấp nhận được, hôm nay nghe những lời mà bác gái và Tiểu Mặc nói em không vui chút nào. Bởi vì phận là phụ nữ, chúng em đã sống không dễ dàng rồi, tại sao trong mắt người khác phụ nữ chúng em lại thấp kém hơn đàn ông? Bởi vậy, em hy vọng, khi em sinh đứa bé này ra thì xã hội này có thể thực hiện được quyền bình đẳng đúng nghĩa của nó.
Giản Nhân Nhân cũng không biết tại sao mình lại nói những lời này với Thẩm Tây Thừa, có lẽ là do bộc phát mà ra, cô cũng tin là Thẩm Tây Thừa có thể hiểu được cho cô.
- Bởi vậy nên em rất vui, cho dù là rất nhiều người cho rằng trai tốt hơn gái nhưng anh thì không như vậy, người nhà anh cũng không nghĩ như vậy. Những điều này đối với em mà nói là đã đủ rồi! Em cũng cảm thấy vui mừng thay cho đứa trẻ mà em sắp sinh ra được lớn lên trong một gia đình như vậy.
Sau khi nói xong, cô lại cười đùa một cái:
- Nói đến chủ đề này cứ như là đang đi họp vậy, thật nghiêm túc.
- Bây giờ vẫn còn sớm, em có muốn đi dạo một vòng không?
Đúng lúc đi ngang qua một trung tâm thương mại, Thẩm Tây Thừa quay đầu sang hỏi cô.
Anh rất nhanh đổi chủ đề, Giản Nhân Nhân cũng thấy là mình vừa nãy biểu hiện như đang đi sinh hoạt Đảng vậy, lại còn phát ra một tràng diễn thuyết không ngớt, bản thân cô cũng cảm thấy ngượng ngập nên lúc này liền đáp lại ngay:
- Được, em cũng muốn đi dạo mua vài thứ đồ.
Có lẽ lúc nãy Thẩm Tây Thừa cũng thấy cô thật nghiêm túc, thật vô vị rồi.
Hai người họ bàn về bình đẳng nam nữ, đến chính cô cũng cảm thấy ngượng thay.
Sau khi đã đỗ xe xong, họ bước vào thang máy bên trong trung tâm thương mại. Giản Nhân Nhân và Thẩm Tây Thừa không hẹn mà cùng nhau đi vào cửa hàng bán đồ trẻ sơ sinh.
Vật dùng nào cũng là bản mini, những bộ quần áo ngày thường khi đã được thu nhỏ lại cũng trở nên đáng yêu vô cùng.
Giản Nhân Nhân thứ gì cũng muốn mua, cứ nghĩ đến qua mấy tháng nữa, đứa bé đã có thể mặc vừa mấy bộ quần áo nhỏ xinh này cô lại không dừng được.
Trong lúc cô đang chọn mấy đôi tất cho em bé thì Thẩm Tây Thừa lại ghé vào tai cô, tỉnh bơ nói:
- Đến mấy cửa hàng như này tôi lại cảm thấy có chút không công bằng.
Giản Nhân Nhân cảm nhận được hơi ấm bên tai, quay đầu lại, cứ thế hai khuôn mặt họ như dán vào nhau.
Khoảng cách là rất gần, Giản Nhân Nhân như thấy được cả ánh sáng trong cặp kính của anh.
Giản Nhân Nhân cố giả bộ bình tĩnh:
- Có gì không công bằng?
Thẩm Tây Thừa trong phút chốc có một cảm giác khó gọi tên, anh đứng thẳng người lại, đưa tay đẩy cặp kính từ mũi lên, từ tốn nói:
- Trong cửa hàng này, quần áo của bé gái nhiều hơn bé trai, hơn nữa quần áo của bé gái còn đẹp hơn so với bé trai nhiều, như vậy có gọi là công bằng không?
- Hình như là vậy.
Giản Nhân Nhân cũng đã phát hiện ra vấn đề này
- Nhưng con trai vốn dĩ cũng không cần quá coi trọng hình thức.
Thẩm Tây Thừa không nói không rằng, bỗng nhiên đưa ngón tay ra chọc vào bụng cô một cái.
Từ trước tới giờ anh chưa hề có một động tác nào là quá thân mật với cô.
Cũng có lúc Giản Nhân Nhân thấy hoài nghi, một Thẩm Tây Thừa luôn rất lạnh lùng và điềm tĩnh khi đối mặt với mọi sự việc như vậy có thật là con người của tối hôm đó không?
- Mẹ con hình như cũng cảm thấy con trai với con gái không giống nhau thì phải.
Thẩm Tây Thừa gập người xuống khẽ thì thầm bằng chất giọng trầm ấm với cái bụng vẫn còn chưa hiện rõ của cô, cách thể hiện như vậy cô chưa thấy ở anh bao giờ.
- Mẹ con thấy là con gái mới nên để ý đến ngoại hình, con trai thì không nên, đợi con ra đời rồi chúng ta sẽ cùng nhau phê bình mẹ.
Giản Nhân Nhân có chút lúng túng.
- Ý của em không phải như vậy.
Giản Nhân Nhân ra sức giải thích.
Thẩm Tây Thừa lấy từ trên giá xuống một thứ đồ chơi bằng len đặt vào trong giỏ.
- Cũng may mà giờ em bé vẫn chưa nghe được.
Giản Nhân Nhân: “....”
Bởi vậy anh đưa cô đến đây thực ra là có mục đích cả?
Hai người họ mua được cả đống đồ, nhưng trên thực tế phải vài tháng nữa em bé mới ra đời cơ...
Bọn họ giống như nóng lòng không đợi được nữa rồi.
Trên đường ra bãi đỗ xe, người trong trung tâm mua sắm rất đông, Thẩm Tây Thừa đặt tay lên vai cô, bảo vệ cô một cách rất tự nhiên.
Giản Nhân Nhân đứng trong thang máy, Thẩm Tây Thừa cũng cứ thế vòng tay ôm lấy cô, không để người khác có cơ hội đụng vào người. Trong thang máy có rất nhiều người đứng chen chúc nhau, cô ngẩng đầu lên còn suýt chạm phải cằm của anh.
Trước đây cô cũng từng mơ mộng, lúc đi thang máy hay tàu điện ngầm, được bạn trai vòng tay ôm lấy người mình, cứ như thể ôm cả đất trời vậy, chắc chắn sẽ rất lãng mạn.
Hai người họ xuống tầng hầm, thang máy mới dừng ở tầng một đã có rất đông người cứ thế ra ra vào vào, có người va phải Thẩm Tây Thừa khiến anh khẽ động ép sát vào Giản Nhân Nhân hơn.
Giản Nhân Nhân vô thức nắm lấy áo anh, ngẩng đầu lên nhìn anh, ai ngờ được Thẩm Tây Thừa dứt khoát cầm tay cô đặt vào trong túi áo anh.
- Tay của em rất lạnh.
Thẩm Tây Thừa hiếm khi mở lời giải thích.
- Dạ...
Túi áo của anh có ấm hay không cô không biết, nhưng bàn tay của anh có chút thô ráp, nắm chặt lấy tay cô đem lại cho cô cảm giác thật ấm áp.
Ra khỏi thang máy, anh vẫn chưa bỏ tay ra mà còn cầm tay cô rất tự nhiên đi về phía bãi đỗ xe.
Giản Nhân Nhân cứ thế bị anh dắt đi, nét mặt tràn đầy kinh ngạc.
Buổi tối, Giản Nhân Nhân nằm trên giường, tự nhiên lại cảm thấy khó ngủ. Cô không biết Thẩm Tây Thừa đang nằm ở phòng kế bên trong lòng đang nghĩ gì, sao tự nhiên lại nắm lấy tay cô.
Ở một căn phòng khác, Thẩm Tây Thừa cũng chưa ngủ, anh vừa mới tắm xong đang ngồi ở bên giường, một tay lau tóc một tay cầm điện thoại.
Trên weixin có mấy tin nhắn đều là của anh họ gửi đến.
“Tây Thừa, anh đã nghe mẹ nói rồi, anh thay mặt Tiểu Mặc xin lỗi chú. Nó không hiểu chuyện, mẹ anh ngày thường lại nuông chiều nó quá, chú yên tâm, anh nhất định sẽ nghiêm khắc dạy dỗ nó.”
“Còn nữa Tây Thừa, chuyện du thuyền lần trước anh nói với chú, khi nào chú có thể cho anh mượn, anh định là tuần sau sẽ dùng.”
Thực ra mối quan hệ giữa anh và anh họ cũng rất tốt, lúc trước anh họ cũng đã nhắc qua với anh chuyện này, anh cũng đã đồng ý rồi.
Chỉ là.....
Thẩm Tây Thừa vứt cái khăn lau qua một bên, rất nhanh gửi lại một tin nhắn: “Bây giờ em không cho anh mượn được.”
Bên kia cũng lập tức hồi đáp lại: “Sao vậy, chú cần dùng à?”
Thẩm Tây Thừa: “Không phải em dùng, em tặng cho người khác rồi.”
Anh họ: “....! Tặng cho người khác ?”
Thẩm Tây Thừa: “Ừ.”
Anh họ: “Ai vậy? Vợ chú à? Vậy anh mượn cô ấy.”
Anh ta tuy chưa gặp Nhân Nhân được mấy lần nhưng anh nhận thấy cô em vợ này rất tốt, rất biết nghe lời, mượn chiếc du thuyền này chắc cũng không vấn đề gì.
Thẩm Tây Thừa: “Không phải.”
Anh họ: “Tiên sư, vậy chú có thể tặng cho ai được? Chẳng lẽ là...”
Thẩm Tây Thừa: “Đứa con sau này của em.”
Anh họ: “....”
Vậy nên anh muốn mượn cũng không mượn được, là cái ý này phải không?
Anh họ uất ức nhưng cũng chỉ đành chịu thôi, ai bảo thằng con trai anh gây hoạ chứ?
Anh họ và Thẩm Tây Thừa từ nhỏ lớn lên cùng nhau, tính cách của cậu em này anh cũng hiểu phần nào. Ngoài mặt thì tỏ vẻ bàng quan, thờ ơ nhưng kỳ thực bên trong thì lại mưu mô thủ đoạn bao che khuyết điểm, còn thủ đoạn bao che hơn cả Thẩm Danh Thắng nữa.
Cứ như vậy, thằng nhóc đó bị giữ ở lại. Lúc cả nhà bác gái chuẩn bị ra về, nó khóc đến cào xé ruột gan.
Đợi khi cả nhà bác gái đã về hết, Thẩm Danh Thắng đứng chặn ngay trước mặt nó, Thẩm Mặc lúc này nhìn ông tỏ vẻ khiếp sợ, lí nha lí nhí nói:
- Cháu...cháu không muốn ở lại đây.
Thẩm Danh Thắng định đưa tay ra sờ đầu nó ai ngờ lại khiến thằng bé sợ hãi lùi về sau hai bước.
- Ta không cần biết trước đây cháu ở nhà tác oai tác quái ra sao, nhưng bây giờ cháu đang ở nhà ta, cháu phải biết điều một chút. Nếu biểu hiện tốt thì hai hôm nữa ta sẽ cho cháu về nhà, nhưng chỉ cần quấy phá một chút ta vẫn sẽ giữ cháu lại đây.
Thẩm Danh Thắng cười tít mắt nhìn thằng bé.
Có thể do thằng bé ý thức được nơi đây không phải là nhà nó nên Thẩm Mặc không dám gào toáng lên nữa. Nó cũng ý thức được, những người có thể đứng ra bảo vệ nó đã đi cả rồi, cho dù là cả cụ nội cũng không bênh nó.
Giản Nhân Nhân đều đã nhìn thấy tất cả sự việc, không nhịn được mà tặng một cái “like” cho bố chồng tương lai.
Thẩm Danh Thắng nói không cho nó ăn cơm, quả thực là ông đã làm như vậy.
Còn về việc bố chồng dạy dỗ thằng cháu ngỗ nghịch này thế nào, Giản Nhân Nhân không rõ. Chỉ là trong lúc cô chuẩn bị ra về thì ông bố chồng vốn rất ít khi nói chuyện với cô bỗng nhiên lại chủ động gọi cô lại.
- Nhân Nhân...
Khuôn mặt Danh Thắng có chút khó xử, có lẽ là ông không biết nên mở lời với con dâu thế nào.
- Con đừng có nghĩ linh tinh gì cả, cứ tập trung dưỡng thai cho tốt. Ta bảo đảm với con, cho dù là con trai hay con gái, cả nhà chúng ta đều sẽ coi nó như bảo bối của Thẩm gia, chúng ta sẽ không có mấy suy nghĩ tiêu cực như vậy đâu.
Giản Nhân Nhân hơi lúng túng :
- Dạ, con biết rồi.
Thẩm Danh Thắng cúi đầu xuống nhìn Thẩm Mặc, hắng giọng một cái:
- Còn không mau xin lỗi thím đi, còn đứng ngây ra đó làm gì.
Vỏ quýt dày có móng tay nhọn, Thẩm Mặc ở nhà rất ngang ngược, nhưng lúc này đứng trước mặt Thẩm Danh Thắng chỉ biết đứng ngây ra như phỗng, tỏ vẻ đáng thương nói với Giản Nhân Nhân:
- Con xin lỗi thím.
- Thím đã tha lỗi cho con rồi.
Giản Nhân Nhân miễn cưỡng cười với Thẩm Mặc một cái, tuy cô rất bực mình với thằng nhóc này nhưng dù gì cô cũng là người lớn, bên ngoài không nên tỏ thái độ nhiều, hơn nữa, bố chồng tương lai cũng đã trút giận giúp cô rồi.
- Được rồi, các con về đi.
Giản Nhân Nhân quay đầu lại nhìn thằng bé một cái, nó đang đứng co ro cúm rúm trước mặt Thẩm Danh Thắng, bỗng nhiên cô lại thấy thật tội nghiệp cho thằng bé.
Trên đường trở về nhà, Giản Nhân Nhân vẫn cứ nghĩ đến chuyện xảy ra hôm nay trên bàn ăn.
Cô lại quay sang nhìn Thẩm Tây Thừa đang chuyên tâm lái xe, chợt nghĩ: “Chả trách sao Thẩm Danh Thắng lại đoạt được quyền hành như vậy, từ cách nuôi dạy con cái đã có thể nhìn ra rồi!”
- Lúc còn nhỏ, chú cũng nghiêm khắc với anh như vậy à?
Hiện tại cô và Thẩm Tây Thừa vẫn chưa chính thức làm hôn lễ, vậy nên vẫn giữ cách xưng hô xã giao như vậy.
Thẩm Tây Thừa gật đầu:
- Ừ, lúc nhỏ nếu tôi mà cũng ngỗ ngược như Thẩm Mặc, bố sẽ dùng roi da để đánh tôi. Trước đây tôi nhìn thấy ông cũng như là chuột nhìn thấy mèo vậy.
Giản Nhân Nhân không kìm được tò mò mà tiếp tục hỏi anh:
- Vậy sau này anh cũng sẽ giáo dục con như vậy à?
- Không.
Thẩm Tây Thừa lắc đầu, chậm rãi đáp:
- Chúng ta sẽ không nuôi dạy con theo cách như vậy.
- Thực ra ngày hôm nay em cũng thấy rất vui. Mặc dù đã sớm nhắc đến chuyện bình đẳng nam nữ, nhưng xã hội bây giờ vẫn còn hiện tượng này. Điều này em không thể chấp nhận được, hôm nay nghe những lời mà bác gái và Tiểu Mặc nói em không vui chút nào. Bởi vì phận là phụ nữ, chúng em đã sống không dễ dàng rồi, tại sao trong mắt người khác phụ nữ chúng em lại thấp kém hơn đàn ông? Bởi vậy, em hy vọng, khi em sinh đứa bé này ra thì xã hội này có thể thực hiện được quyền bình đẳng đúng nghĩa của nó.
Giản Nhân Nhân cũng không biết tại sao mình lại nói những lời này với Thẩm Tây Thừa, có lẽ là do bộc phát mà ra, cô cũng tin là Thẩm Tây Thừa có thể hiểu được cho cô.
- Bởi vậy nên em rất vui, cho dù là rất nhiều người cho rằng trai tốt hơn gái nhưng anh thì không như vậy, người nhà anh cũng không nghĩ như vậy. Những điều này đối với em mà nói là đã đủ rồi! Em cũng cảm thấy vui mừng thay cho đứa trẻ mà em sắp sinh ra được lớn lên trong một gia đình như vậy.
Sau khi nói xong, cô lại cười đùa một cái:
- Nói đến chủ đề này cứ như là đang đi họp vậy, thật nghiêm túc.
- Bây giờ vẫn còn sớm, em có muốn đi dạo một vòng không?
Đúng lúc đi ngang qua một trung tâm thương mại, Thẩm Tây Thừa quay đầu sang hỏi cô.
Anh rất nhanh đổi chủ đề, Giản Nhân Nhân cũng thấy là mình vừa nãy biểu hiện như đang đi sinh hoạt Đảng vậy, lại còn phát ra một tràng diễn thuyết không ngớt, bản thân cô cũng cảm thấy ngượng ngập nên lúc này liền đáp lại ngay:
- Được, em cũng muốn đi dạo mua vài thứ đồ.
Có lẽ lúc nãy Thẩm Tây Thừa cũng thấy cô thật nghiêm túc, thật vô vị rồi.
Hai người họ bàn về bình đẳng nam nữ, đến chính cô cũng cảm thấy ngượng thay.
Sau khi đã đỗ xe xong, họ bước vào thang máy bên trong trung tâm thương mại. Giản Nhân Nhân và Thẩm Tây Thừa không hẹn mà cùng nhau đi vào cửa hàng bán đồ trẻ sơ sinh.
Vật dùng nào cũng là bản mini, những bộ quần áo ngày thường khi đã được thu nhỏ lại cũng trở nên đáng yêu vô cùng.
Giản Nhân Nhân thứ gì cũng muốn mua, cứ nghĩ đến qua mấy tháng nữa, đứa bé đã có thể mặc vừa mấy bộ quần áo nhỏ xinh này cô lại không dừng được.
Trong lúc cô đang chọn mấy đôi tất cho em bé thì Thẩm Tây Thừa lại ghé vào tai cô, tỉnh bơ nói:
- Đến mấy cửa hàng như này tôi lại cảm thấy có chút không công bằng.
Giản Nhân Nhân cảm nhận được hơi ấm bên tai, quay đầu lại, cứ thế hai khuôn mặt họ như dán vào nhau.
Khoảng cách là rất gần, Giản Nhân Nhân như thấy được cả ánh sáng trong cặp kính của anh.
Giản Nhân Nhân cố giả bộ bình tĩnh:
- Có gì không công bằng?
Thẩm Tây Thừa trong phút chốc có một cảm giác khó gọi tên, anh đứng thẳng người lại, đưa tay đẩy cặp kính từ mũi lên, từ tốn nói:
- Trong cửa hàng này, quần áo của bé gái nhiều hơn bé trai, hơn nữa quần áo của bé gái còn đẹp hơn so với bé trai nhiều, như vậy có gọi là công bằng không?
- Hình như là vậy.
Giản Nhân Nhân cũng đã phát hiện ra vấn đề này
- Nhưng con trai vốn dĩ cũng không cần quá coi trọng hình thức.
Thẩm Tây Thừa không nói không rằng, bỗng nhiên đưa ngón tay ra chọc vào bụng cô một cái.
Từ trước tới giờ anh chưa hề có một động tác nào là quá thân mật với cô.
Cũng có lúc Giản Nhân Nhân thấy hoài nghi, một Thẩm Tây Thừa luôn rất lạnh lùng và điềm tĩnh khi đối mặt với mọi sự việc như vậy có thật là con người của tối hôm đó không?
- Mẹ con hình như cũng cảm thấy con trai với con gái không giống nhau thì phải.
Thẩm Tây Thừa gập người xuống khẽ thì thầm bằng chất giọng trầm ấm với cái bụng vẫn còn chưa hiện rõ của cô, cách thể hiện như vậy cô chưa thấy ở anh bao giờ.
- Mẹ con thấy là con gái mới nên để ý đến ngoại hình, con trai thì không nên, đợi con ra đời rồi chúng ta sẽ cùng nhau phê bình mẹ.
Giản Nhân Nhân có chút lúng túng.
- Ý của em không phải như vậy.
Giản Nhân Nhân ra sức giải thích.
Thẩm Tây Thừa lấy từ trên giá xuống một thứ đồ chơi bằng len đặt vào trong giỏ.
- Cũng may mà giờ em bé vẫn chưa nghe được.
Giản Nhân Nhân: “....”
Bởi vậy anh đưa cô đến đây thực ra là có mục đích cả?
Hai người họ mua được cả đống đồ, nhưng trên thực tế phải vài tháng nữa em bé mới ra đời cơ...
Bọn họ giống như nóng lòng không đợi được nữa rồi.
Trên đường ra bãi đỗ xe, người trong trung tâm mua sắm rất đông, Thẩm Tây Thừa đặt tay lên vai cô, bảo vệ cô một cách rất tự nhiên.
Giản Nhân Nhân đứng trong thang máy, Thẩm Tây Thừa cũng cứ thế vòng tay ôm lấy cô, không để người khác có cơ hội đụng vào người. Trong thang máy có rất nhiều người đứng chen chúc nhau, cô ngẩng đầu lên còn suýt chạm phải cằm của anh.
Trước đây cô cũng từng mơ mộng, lúc đi thang máy hay tàu điện ngầm, được bạn trai vòng tay ôm lấy người mình, cứ như thể ôm cả đất trời vậy, chắc chắn sẽ rất lãng mạn.
Hai người họ xuống tầng hầm, thang máy mới dừng ở tầng một đã có rất đông người cứ thế ra ra vào vào, có người va phải Thẩm Tây Thừa khiến anh khẽ động ép sát vào Giản Nhân Nhân hơn.
Giản Nhân Nhân vô thức nắm lấy áo anh, ngẩng đầu lên nhìn anh, ai ngờ được Thẩm Tây Thừa dứt khoát cầm tay cô đặt vào trong túi áo anh.
- Tay của em rất lạnh.
Thẩm Tây Thừa hiếm khi mở lời giải thích.
- Dạ...
Túi áo của anh có ấm hay không cô không biết, nhưng bàn tay của anh có chút thô ráp, nắm chặt lấy tay cô đem lại cho cô cảm giác thật ấm áp.
Ra khỏi thang máy, anh vẫn chưa bỏ tay ra mà còn cầm tay cô rất tự nhiên đi về phía bãi đỗ xe.
Giản Nhân Nhân cứ thế bị anh dắt đi, nét mặt tràn đầy kinh ngạc.
Buổi tối, Giản Nhân Nhân nằm trên giường, tự nhiên lại cảm thấy khó ngủ. Cô không biết Thẩm Tây Thừa đang nằm ở phòng kế bên trong lòng đang nghĩ gì, sao tự nhiên lại nắm lấy tay cô.
Ở một căn phòng khác, Thẩm Tây Thừa cũng chưa ngủ, anh vừa mới tắm xong đang ngồi ở bên giường, một tay lau tóc một tay cầm điện thoại.
Trên weixin có mấy tin nhắn đều là của anh họ gửi đến.
“Tây Thừa, anh đã nghe mẹ nói rồi, anh thay mặt Tiểu Mặc xin lỗi chú. Nó không hiểu chuyện, mẹ anh ngày thường lại nuông chiều nó quá, chú yên tâm, anh nhất định sẽ nghiêm khắc dạy dỗ nó.”
“Còn nữa Tây Thừa, chuyện du thuyền lần trước anh nói với chú, khi nào chú có thể cho anh mượn, anh định là tuần sau sẽ dùng.”
Thực ra mối quan hệ giữa anh và anh họ cũng rất tốt, lúc trước anh họ cũng đã nhắc qua với anh chuyện này, anh cũng đã đồng ý rồi.
Chỉ là.....
Thẩm Tây Thừa vứt cái khăn lau qua một bên, rất nhanh gửi lại một tin nhắn: “Bây giờ em không cho anh mượn được.”
Bên kia cũng lập tức hồi đáp lại: “Sao vậy, chú cần dùng à?”
Thẩm Tây Thừa: “Không phải em dùng, em tặng cho người khác rồi.”
Anh họ: “....! Tặng cho người khác ?”
Thẩm Tây Thừa: “Ừ.”
Anh họ: “Ai vậy? Vợ chú à? Vậy anh mượn cô ấy.”
Anh ta tuy chưa gặp Nhân Nhân được mấy lần nhưng anh nhận thấy cô em vợ này rất tốt, rất biết nghe lời, mượn chiếc du thuyền này chắc cũng không vấn đề gì.
Thẩm Tây Thừa: “Không phải.”
Anh họ: “Tiên sư, vậy chú có thể tặng cho ai được? Chẳng lẽ là...”
Thẩm Tây Thừa: “Đứa con sau này của em.”
Anh họ: “....”
Vậy nên anh muốn mượn cũng không mượn được, là cái ý này phải không?
Anh họ uất ức nhưng cũng chỉ đành chịu thôi, ai bảo thằng con trai anh gây hoạ chứ?
Anh họ và Thẩm Tây Thừa từ nhỏ lớn lên cùng nhau, tính cách của cậu em này anh cũng hiểu phần nào. Ngoài mặt thì tỏ vẻ bàng quan, thờ ơ nhưng kỳ thực bên trong thì lại mưu mô thủ đoạn bao che khuyết điểm, còn thủ đoạn bao che hơn cả Thẩm Danh Thắng nữa.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook