Chương 20:
Chương 20
Giản Nhân Nhân nằm trên giường, vốn là định nghĩ xem kế hoạch tiếp sau đây sẽ thế nào, chỉ là chưa nghĩ được bao lâu đã ngủ thiếp đi.
Thẩm Tây Thừa trả lời email xong thì đến phòng ngủ. Thấy Giản Nhân Nhân đang nép mình nằm trên giường, anh nhẹ nhàng đi đến bên cửa sổ, kéo rèm lại.
Căn phòng ngủ bỗng nhiên tối đi, thời tiết ở Đế Đô khô hanh, trong phòng có chuẩn bị sẵn máy tạo ẩm, anh mở nó lên rồi rời khỏi phòng, đóng cửa cẩn thận. Điện thoại đã rung lên mấy lần, đều là tin nhắn mẹ anh gửi đến.
Anh lần lượt mở ra đọc.
[Tây Thừa, con đưa Nhân Nhân đi đâu rồi?]
[ Tây Thừa, con đừng làm những chuyện khiến bản thân mình phải hối hận, mẹ biết là con muốn có đứa con này.]
[ Những chuyện sau đó không cần con phải bận tâm, bố mẹ sẽ xử lí được. Con nói cho mẹ biết, bây giờ các con đang ở đâu?]
Anh nghĩ một lát, để điện thoại ở chế độ im lặng, không hề trả lời lại tin nhắn.
Phía bệnh viện anh cũng đã liên lạc rồi, Thẩm Tây Thừa nhớ ra trong tủ lạnh cũng không có đồ ăn gì liền cầm chìa khoá xe đi ra ngoài. Gần đây có trung tâm mua sắm, Thẩm Tây Thừa mặc một bộ trang phục thoải mái, một tay đẩy xe mua hàng. Tuy bây giờ đang là giờ đi làm nhưng người đến siêu thị mua sắm cũng không ít.
Mua mấy hộp sữa tươi, còn có mấy chai khoáng. Nghĩ đến buổi tối có thể cô sẽ thấy đói, Thẩm Tây Thừa còn mua thêm một ít mỳ, trứng, cả thịt cho bữa trưa. Các gia vị cần dùng trong bếp anh cũng mua đủ cả.
Vốn là định mua hoa quả ở trong siêu thị, nhưng anh lại kịp nhớ ra là ngay cạnh siêu thị có cửa hàng nước quả, thế là chuẩn bị đẩy xe ra thanh toán luôn.
Thực ra đến giờ thì Thẩm Tây Thừa không còn hiểu những cô gái hai mươi mấy tuổi đầu thích thứ gì nữa. Mà có lẽ là anh chưa bao giờ hiểu. Nhưng anh biết, rất nhiều người thích ăn đồ ăn vặt. Anh liền đến chỗ khu đồ ăn vặt, lại lấy điện thoại ra lên mạng tra một hồi, vừa tra vừa chọn đồ ăn, mua đầy cả một xe.
Trong lúc thanh toán, đứng xếp hàng trước anh là một người phụ nữ có bế theo con nhỏ, cái đầu nhỏ xinh của đứa bé đang dựa vào vai mẹ nó, xem ra mới chỉ có hơn một tuổi thôi.
Khuôn mặt của đứa nhỏ bụ bẫm, có vẻ như nó đang rất tò mò nhìn anh.
Trên thế giới này thích cười nhất có lẽ là các bạn nhỏ. Đứa trẻ này nhìn Thẩm Tây Thừa rồi nhoẻn miệng cười, để lộ ra mấy cái răng cửa trắng tinh. Trước ngực bé có đeo một cái yếm dãi, trông vô cùng đáng yêu.
Thẩm Tây Thừa cũng cười lại với cậu bé.
Lúc Giản Nhân Nhân tỉnh dậy cũng đã sắp giữa trưa rồi. Cô phát hiện rèm cửa đã được kéo lại, máy tạo ẩm cũng được bật lên thì biết ngay là Thẩm Tây Thừa đã làm những việc này. Cô đi dép vào rồi bước ra khỏi phòng, Thẩm Tây Thừa đang bày thức ăn, nhìn thấy cô liền nói: 
- Lúc nãy tôi bảo người mang đồ ăn trưa qua đây. Em rửa tay là có thể ăn ngay được rồi.
Mối quan hệ của họ nằm giữa ranh giới người lạ và bạn bè, nhưng lại có một đứa con chung. Trên thực tế, họ cũng nói chuyện với nhau chưa được nhiều.
Giản Nhân Nhân lặng lẽ đi rửa tay rồi đến bên bàn ăn. Hai món mặn, một món chay, một bát canh, dinh dưỡng rất cân đối. Bên cạnh còn đặt một đĩa hoa quả đã cắt sẵn.
Hai người đều không nói câu nào, cơ bản là cả bữa cơm chẳng có trao đổi gì.
Lúc sắp ăn cơm xong, Giản Nhân Nhân lấy hết can đảm nói: 
- Tôi muốn ngày mai hoặc ngày kia sẽ đi làm phẫu thuật. Bởi vì bộ phim mà tôi sắp tham gia không bao lâu nữa là khai máy rồi. Tôi không muốn bị lỡ thời gian.
- Được.
Thẩm Tây Thừa im lặng một hồi rồi đáp: 
- Lúc nào thì em gia nhập đoàn phim ?
- Khoảng giữa tháng sau.
Bây giờ đã là ngày hai mươi rồi, Thẩm Tây Thừa lại nói: 
- Bác sĩ nói tốt nhất là nghỉ ngơi trong vòng một tháng. Có cần tôi ra mặt hoãn lại thời gian khai máy không?
Bây giờ Giản Nhân Nhân cũng không phải là kẻ khờ nữa. Cô biết chỉ cần hoãn lại một ngày khai máy, chi phí phát sinh của đoàn làm phim sẽ rất lớn. Hơn nữa đoàn phim và diễn viên cũng đã kí hợp đồng, đối với những nghệ sĩ ngôi sao mà nói, hoãn một ngày là mất một ngày kiếm tiền. Tất nhiên cô cũng biết là Thẩm Tây Thừa hoàn toàn có khả năng gánh vác được số thiệt hại này.
Giản Nhân Nhân cũng đã tra ở trên mạng thông tin phụ nữ phá thai cần phải được nghỉ ngơi cho tốt. Tất nhiên cô sẽ không vì một bộ phim mà lấy sức khoẻ của mình ra làm trò đùa, thế nên cô cũng không từ chối ngay lời đề nghị của Thẩm Tây Thừa mà nói: 
- Để xem tình hình đã, nếu như tôi hồi phục tốt thì không cần làm phiền anh. Nhưng nếu như thực sự cần thiết thì cũng không cần phải hoãn ngày khai máy. Tôi gia nhập đoàn làm phim muộn chút là được.
- Được. 
Thẩm Tây Thừa gật đầu đồng ý.
Hai người bàn bạc một hồi, quyết định buổi sáng ngày kia sẽ đến bệnh viện làm phẫu thuật.
Giản Nhân Nhân nghĩ đến sau ngày kia là có thể khôi phục lại cuộc sống yên bình vốn có, tất nhiên là cô cảm thấy vui mừng. Nhưng đồng thời nghĩ đến phải rời xa sinh linh nhỏ bé trong bụng này, cô lại cảm thấy như có nỗi niềm không nói ra được thành lời, có lẽ đây chính là bản năng.
Nhưng cũng còn may thời gian cô mang thai không dài. Nếu như đến tận lúc đứa bé thành hình, phải dùng cách thức đau đớn nhất để làm hại đứa bé, cô sẽ không dễ dàng mà quyết đoán được như bây giờ.
Thẩm Tây Thừa ở đây đến chiều, cho đến khi cùng Giản nhân Nhân ăn xong bữa tối anh mới rời đi.
Giản Nhân Nhân đã ngủ cả buổi sáng, buổi trưa cũng lại nằm nghỉ một lát, nên giờ cũng chưa thấy buồn ngủ. Cô liền nằm dài trên sô pha xem ti vi, nghịch điện thoại.
Trên truyền hình đang phát chương trình giải trí, cô lười biếng nằm trên ghế vừa xem weibo vừa chat trên weixin. Vừa lúc đang chuẩn bị đi ngủ thì bỗng nhiên xuất hiện một tin nhắn khiến cô tỉnh cả người.
[Nhân Nhân, Lưu Mộng từ Đế Đô trở về tham dự hôn lễ của anh trai cô ta. Chúng tớ cũng có tổ chức họp lớp, cô ta rêu rao khắp nơi là cậu ở Đế Đô làm tiểu tam cho ông chủ lớn, phu nhân của ông chủ còn tìm đến tận nơi nữa.]
Người gửi tin nhắn đến là Từ Tình, bạn cùng quê của chủ thân xác này, hai bên có quan hệ không tồi. Sau khi tốt nghiệp, Từ Tình ở lại quê nhà, xin vào một cơ quan nhà nước. Tuy là tiền lương không cao nhưng bố mẹ đều rất hài lòng.
Từ Tình không phải là kẻ thích đơm điều đặt chuyện. Điều khiến Giản Nhân Nhân bất ngờ chính là người cô ấy tới, Lưu Mộng. Trong kí ức của nguyên chủ thì Lưu Mộng này từ thời học sinh đã không vừa mắt với cô về mọi mặt. So về nhan sắc không nổi thì đi so về thành tích. Nếu như thi thố mà vượt qua được nguyên chủ, cô ta sẽ được thể vênh váo mà chế giễu chủ cũ là khuôn mặt xinh đẹp nhưng bộ não lại vô dụng. Nhưng nếu như thi không lại với nguyên chủ thì lại càng thêm ganh ghét tức tối.
Mâu thuẫn giữa hai nữ sinh chính là vì một nam sinh. Lưu Mộng thích anh chàng lớp trưởng, mà anh này lại thích nguyên chủ. Tuy là nguyên chủ không hề có tình cảm gì với cậu lớp trưởng ấy, cũng không chấp nhận lời tỏ tình của cậu ta, thế nhưng Lưu Mộng vẫn cứ nhìn cô không vừa mắt.
Chỉ là sao Lưu Mộng lại biết là vợ của tổng giám đốc Trần đến tìm cô?
Theo như cô được biết, Lưu Mộng không hề sống ở khu đó.
Không phải là cái cô Lưu Mộng này theo dõi nhất cử nhất động của cô ở khắp nơi đấy chứ? Nếu đúng là như vậy thì quả là đáng sợ.
Giản Nhân Nhân vẫn chưa trả lời lại, Từ Tình lại gửi tin nhắn đến nữa, : 
[Nhân Nhân, nơi này chỉ rộng có chừng đó. Hơn nữa cậu cũng biết, bố mẹ của các thành viên trong nhóm cùng lớp này của chúng ta có quen biết nhau từ trước. Thầy Giản nghiêm khắc với cậu như vậy, thầy mà biết được tin đồn thất thiệt này có lẽ sẽ không chịu nổi. Nếu như có thể được, tốt nhất cậu nên giải thích trước cho bố mẹ nghe. Tớ biết cậu không dễ dàng gì mới có được cơ hội đến Đế Đô phát triển sự nghiệp, bố mẹ cậu cũng không dễ dàng gật đầu để cậu ra đi như vậy.]
Thị trấn thì nhỏ, cha mẹ của đám bạn học gần như quen biết nhau hết. Lại thêm chuyện bố của nguyên chủ là giáo viên, cơ hội gặp mặt các vị phụ huynh lại càng cao. Mấy tin đồn nhảm này nếu như truyền ra ngoài, bố Giản nhất định sẽ biết đến chuyện.
Ông Giản và bà Giản đều là những người sống thành thực, biết điều. Trong kí ức của chủ cũ, hai ngượi họ đều rất nghiêm khắc với cô. Thậm chí khi vào đại học rồi, họ vẫn còn quản thúc cô, không cho cô yêu đương gì. Đợi sau khi tốt nghiệp đại học, họ không còn cấm đoán chuyện yêu đương nữa, nhưng đối tượng hẹn hò phải được sự đồng ý của họ. Vậy nên mới nói lúc đó có được sự đồng ý của hai người thật gian khổ biết bao.
Người dân ở cái nơi nhỏ bé đó nghe không nổi mấy tin đồn thất thiệt, chứ đừng nói đến người rất coi trọng thanh danh của con gái như ông Giản.
Giản Nhân Nhân vốn là muốn gọi điện về cho gia đình. Nhưng lại nhớ ra giờ này đã muộn, nói không chừng hai người họ đã ngủ say rồi. Nên cô quyết định sáng ngày mai sẽ gọi điện giải thích tường tận chuyện này.
Sáng sớm ngày hôm sau, Giản Nhân Nhân bị đánh thức bởi tiếng chuông điện thoại. Cô mơ mơ màng màng với lấy chiếc di động trên đầu giường, mắt nhắm mắt mở. Khi nhìn thấy trên điện thoại hiển thị người gọi là mẹ, cô mới giật mình bật dậy.
Sớm như vậy đã gọi điện thoại? Sao cô lại có dự cảm không lành thế này?
Cô bấm nút nhận điện thoại nói : 
- Mẹ, sao sớm thế này mẹ đã gọi cho con. Có phải ở nhà xảy ra chuyện gì không?
Thời gian này mỗi tuần cô đều gọi điện về nhà, mới đầu còn thấy lạ lẫm, chứ đến bây giờ cũng đã thành quen rồi.
Đầu dây bên kia có vẻ ồn ào, mẹ Giản lớn tiếng nói bằng giọng địa phương:
- Nhân Nhân, bố mẹ đang trên xe buýt, gần đến chỗ con ở rồi. Con mau qua đây đón mẹ và bố con đi.
Giản Nhân Nhân vẫn chưa hết ngơ ngác, thì đầu dây bên kia đã cúp máy.
Cô nhanh chóng lấy lại tinh thần, cầm điện thoại gọi ngay cho Trần Bội. Chỉ có điều, không hiểu vì sao điện thoại của Trần Bội vẫn luôn không liên lạc được. Đêm qua cô và Trần Bội vẫn còn tán gẫu với nhau rất lâu. Giản Nhân Nhân lập tức mở lại lịch sử liên lạc với Trần Bội, tin nhắn cuối cô ấy bảo đến nhà chị họ ở mấy ngày. Cô buồn bực vò đầu.
Vậy thì, bây giờ cô phải nhanh chóng đi gặp bố mẹ của Giản Nhân Nhân, trong thân phận con gái của hai ông bà.
+ "
-------oOo-------

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương