La Chiêu cười nói: "Tiểu Lâm đang học lớp 12, sang năm mới thành niên, hiện tại cô ấy vẫn đang ở phòng máy vi tính hỗ trợ đội cảnh sát chúng tôi thụ lý vụ án, nếu kiểm sát viên Hạ có hứng thú, không bằng đi đến xem thử. Có một số việc, nghe người ta nói không bằng tận mắt nhìn thấy."

Kiểm sát viên Hạ đã xem xong hồ sơ vụ án của Tiêu Tuấn Phu, vì vẫn chưa bắt được nghi phạm nên nội dung hồ sơ không nhiều, chủ yếu là kết quả khám nghiệm hiện trường. Hiện tại ông ấy không có nhiều việc phải làm, trong lòng cũng có một chút tò mò, liền đồng ý.

La Chiêu dẫn kiểm sát viên Hạ xuống lầu, đi đến cửa phòng máy vi tính, nhẹ nhàng đẩy cánh cửa hé mở.

Lúc này trong phòng máy vi tính không chỉ có Lý Nhuệ và Lâm Linh, mà còn có hai cảnh sát trẻ tuổi. Hai cảnh sát đó cúi người đứng sau Lý Nhuệ, trong tiếng ồn ào của quạt máy tính, mắt họ đều nhìn chằm chằm vào màn hình.

Nghe tiếng bước chân, hai cảnh sát quay đầu lại, nhìn thấy La Chiêu.

Lý Nhuệ cũng quay đầu lại, La Chiêu thấy Lâm Linh vẫn tập trung vào màn hình máy tính, liền nhỏ giọng hỏi Lý Nhuệ: "Thế nào, làm được không?"


Lý Nhuệ tiện tay đưa cho anh ấy một tờ giấy, trên giấy có một cái tên: "Ngưu Vượng Tài."

Anh ta nói với La Chiêu: "Cái này làm được một lúc rồi, dấu vân tay trên bao t.h.u.ố.c lá của vụ án phóng hỏa liên hoàn là của Ngưu Vượng Tài."

Ngưu Vượng Tài?

La Chiêu đã suy nghĩ rất nhiều về vụ án này, vì vậy anh y biết rất rõ về những nghi phạm trọng điểm trong vụ án.

Ngưu Vượng Tài này khoảng 35 tuổi, kiếm sống bằng nghề nông. Thỉnh thoảng, ông ta cũng làm thêm vài công việc lặt vặt, nhưng không phải là người siêng năng, làm việc ba ngày đánh cá, hai ngày phơi nắng. Ông ta còn có tật nghiện rượu, uống say thường đánh vợ để giải tỏa. Mấy năm trước vợ ông ta không thể chịu đựng được nữa nên đã ly hôn với ông ta, còn mang theo con cái. Bây giờ Ngưu Vượng Tài sống một mình.

Nếu là ông ta, cũng có thể coi là có động cơ gây án. Bởi vì nhà người khác đều là vợ con ấm cúng, trong nhà ít nhiều cũng có chút tiền tiết kiệm. Chỉ có ông ta cô đơn lẻ bóng, còn kiếm được hai tiêu ba, trong túi luôn không có tiền dư. Lâu ngày, ông ta có khả năng không nhỏ nảy sinh tâm lý ghen ghét người khác.

La Chiêu có chút phấn khích, anh ấy nghĩ, nếu thực sự tìm được hung thủ, vậy tám vụ án phóng hỏa này sẽ được phá án cùng một lúc, mối nguy tiềm ẩn của thôn Nguyệt Tuyền cũng sẽ được loại bỏ.

Không những thế, việc phá án của họ đều có thể được tính điểm, mỗi vụ án sẽ được tính điểm riêng, cộng lại không phải là một con số nhỏ. Lúc đó, thứ hạng trên bảng xếp hạng chiến lực toàn thành phố chắc chắn sẽ lại tiến thêm một bậc.

Anh ấy lập tức nói: "Tôi liên lạc với đồn cảnh sát bên thôn Nguyệt Tuyền, để họ bắt người trước." Nhưng Lý Nhuệ lại nói: "Đội trưởng, không cần bắt người nữa. Hôm kia Ngưu Vượng Tài vừa bị tạm giữ, vẫn đang giam giữ."

Lý do bắt giữ là do đánh bạc, chơi khá lớn.

La Chiêu nghĩ, vậy thì tốt quá, trực tiếp cho người đưa Ngưu Vượng Tài đến thẩm vấn là được.


Giang Sơn vẫn chưa về, đội 1 cũng không có mấy người, La Chiêu liền phái hai thanh niên trong phòng vi tính đi, để họ đến đồn cảnh sát bên thôn Nguyệt Tuyền để đưa người về.

Hai cảnh sát trẻ tuổi lập tức mang theo thủ tục đi, còn về phía kiểm sát viên Hạ, thì lặng lẽ bước lên vài bước, đứng sau Lý Nhuệ, nhìn vào hình dạng vân tay đang thay đổi chậm chạp trên màn hình máy tính.

La Chiêu cũng không nói gì, càng không làm phiền Lâm Linh đang bận rộn thao tác, nhẹ nhàng hỏi Lý Nhuệ: "Tiểu Lâm lại đang làm vân tay nào?"

Lý Nhuệ nói với anh ấy: "Là vân tay vụ cướp bệnh viện tháng trước."

La Chiêu "Ồ" một tiếng, tỏ vẻ đã biết.

Tháng trước, trên cầu vượt đối diện Bệnh viện Nhân dân số 2 thành phố đã xảy ra một vụ cướp, nạn nhân là một phụ nữ nông thôn. Lần này cô ấy vào thành phố đến bệnh viện số 2 để đưa con đi khám bệnh, bị cướp mất số tiền vay mượn để cứu mạng con. Đứa trẻ bị bệnh tim, cần phải phẫu thuật sớm.

Lúc người phụ nữ phát hiện mất tiền, đã xảy ra xô xát với đối phương, và giật lấy thanh sắt mà đối phương cầm trên tay. Tất nhiên đầu cô ấy cũng bị thương, bị thanh sắt đánh trúng.


Lúc đó chuyện này rất ầm ĩ, có cán bộ quần chúng của một số cơ quan còn phát động quyên góp từ thiện cho người phụ nữ này, để con trai cô ấy có thể kịp thời phẫu thuật.

Nhưng vụ án vẫn chưa được phá, vì nghi phạm gây án đeo khẩu trang và mũ, vành mũ che rất thấp. Ngay cả khi có nhân chứng xung quanh, cũng không ai nhìn rõ mặt hắn. Về phần chiều cao và cân nặng của người đó, đều khá phổ biến, không có nhiều giá trị tham khảo.

Sau đó, cảnh sát đã lấy được dấu vân tay trên thanh sắt mà người phụ nữ giật được, vì thanh sắt có hình dạng trụ tròn dài, lúc các ngón tay dùng lực ấn mạnh đã khiến cho các đường vân và rãnh bị biến dạng nghiêm trọng, nên một số dấu vân tay thu được vẫn luôn không có tác dụng phá án.

Trong tiếng ồn ào hỗn loạn, những ngón tay thon dài của thiếu nữ gõ bàn phím một cách thành thạo, đôi mắt vẫn nhìn chằm chằm vào màn hình. Kiểm sát viên Hạ ở bên cạnh có thể nhìn thấy mặt bên của cô, trông đặc biệt tĩnh lặng.

Mặc dù chất tóc của cô không được tốt lắm, hơi thô ráp, bộ dạng cũng gầy yếu, nhưng dáng vẻ tĩnh lặng và nghiêm túc của cô lại có một ma lực không thể nói thành lời, giống như những sợi băng lạnh buốt, thấm vào lòng người, khiến những người xung quanh cô cũng không khỏi trở nên yên lặng.

Kiểm sát viên Hạ có con gái, con gái ông ấy bằng tuổi Lâm Linh, học ở trường cấp ba tốt nhất toàn thành phố, học cũng rất giỏi.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương