Xuyên Không Ta Trở Thành Trân Bảo Phá Án
-
C17: Chương 17
“Tôi chỉ học theo cô thôi, cô đã chủ động gây chuyện, chịu không nổi thì cũng phải chịu.”
“Lúc này cũng chỉ có nhiêu đó đã không chịu nổi rồi? Còn nữa, có người nói họ hàng nhà cô, Tạ đại cô nhận tiền của người ta, mượn danh xem bói để làm việc cho người ta, ép nhà người ta vợ con ly tán, suýt nữa còn ép c.h.ế.t người ta, cô biết không?”
Lâm Linh vừa nói xong câu này, tiếng xì xào bàn tán xung quanh lập tức lớn hơn, ai cũng biết mợ của Phùng Tư Thi là một bà đồng, thần thần bí bí, loại người này ai cũng kiêng dè không dám xúc phạm. Cũng không ai dám chọc Phùng Tư Thi, chỉ sợ chọc vào nhân vật không nói rõ ràng được.
Nhưng Lâm Linh ở lớp 8 lại dám, cô thậm chí còn dám nói xấu Tạ đại cô, thật là dũng cảm!
Lượng thông tin trong lời nói của Lâm Linh không nhỏ, nếu Tạ đại cô mượn cơ hội xem bói để làm điều xấu là thật, học sinh sẽ cảm thấy người này thật xấu xa. Vượt quá sức tưởng tượng và ranh giới đạo đức của họ.
Bọn họ nhìn Phùng Tư Thi bằng ánh mắt phức tạp, Phùng Tư Thi tức giận, định túm lấy Lâm Linh.
Con người Hồ Dương trọng nghĩa, cùng bàn với Lâm Linh mấy ngày, tiếp xúc giữa hai người cũng không tệ, lại là cùng lớp, tất nhiên cậu ta phải che chở cho bạn của mình. Cậu ta vừa mới dẫn đầu tiến lên, mấy người lớp 8 đi theo cũng ngăn Phùng Tư Thi, không cho cô ta động vào Lâm Linh. Phùng Tư Thi túm không được người, tức giận hét lên: “Mày nói bậy bạ, mợ tao không phải loại người như vậy. Nếu mày lại nói bậy nữa xem tao có xé miệng mày ra hay không?”
Lâm Linh muốn chính là hiệu quả này, từ xưa đến nay cô không phải là người thích chịu thiệt thòi, có thù oán có thể báo thì lập tức báo. Cô cũng không phải là loại người tốt gì, dù người khác nói cô không buông tha cho người ta, cô cũng không sao, chỉ là không muốn oan ức chính mình.
Phùng Tư Thi sốt ruột, trái lại Lâm Linh không vội vàng, tiếp tục nói một cách từ tốn: "Ai cũng có miệng, cô có thể tung tin đồn về người khác thì người khác không thể làm được sao? Cho quan phóng hỏa không cho dân đốt đèn?"
"Chuyện tôi nói hôm nay, cô có thể coi là bịa đặt, nhưng cũng không hẳn là hoàn toàn sai, thật giả lẫn lộn, tự cô suy ngẫm. Có làm chuyện trái lương tâm hay không, chính các người tự biết."
Rốt cuộc những lời cô nói có mấy phần thật mấy phần giả thì không ai có thể nói rõ, nhưng những người xung quanh cũng đã tin ít nhiều.
Phùng Tư Thi chưa bao giờ gặp phải đối thủ như vậy, lồng n.g.ự.c cô ta phập phồng, nhìn thấy Lâm Giảo ở bên cạnh, cô ta mới nghĩ ra lời phản bác: "Lâm Giảo, nhìn em gái của cô đi, cẩn thận kẻo gần cô ta lại xui xẻo đấy."
Lâm Giảo tức giận phản bác: "Cô nói bậy bạ gì thế, chính cô mới xui xẻo ấy."
Cô ấy không biết cãi nhau, nhìn Lâm Linh miệng lưỡi nhanh nhẹn, nói cho Phùng Tư Thi tức giận đến mức phát điên, trong lòng cô ấy vô cùng hâm mộ
“Lúc này cũng chỉ có nhiêu đó đã không chịu nổi rồi? Còn nữa, có người nói họ hàng nhà cô, Tạ đại cô nhận tiền của người ta, mượn danh xem bói để làm việc cho người ta, ép nhà người ta vợ con ly tán, suýt nữa còn ép c.h.ế.t người ta, cô biết không?”
Lâm Linh vừa nói xong câu này, tiếng xì xào bàn tán xung quanh lập tức lớn hơn, ai cũng biết mợ của Phùng Tư Thi là một bà đồng, thần thần bí bí, loại người này ai cũng kiêng dè không dám xúc phạm. Cũng không ai dám chọc Phùng Tư Thi, chỉ sợ chọc vào nhân vật không nói rõ ràng được.
Nhưng Lâm Linh ở lớp 8 lại dám, cô thậm chí còn dám nói xấu Tạ đại cô, thật là dũng cảm!
Lượng thông tin trong lời nói của Lâm Linh không nhỏ, nếu Tạ đại cô mượn cơ hội xem bói để làm điều xấu là thật, học sinh sẽ cảm thấy người này thật xấu xa. Vượt quá sức tưởng tượng và ranh giới đạo đức của họ.
Bọn họ nhìn Phùng Tư Thi bằng ánh mắt phức tạp, Phùng Tư Thi tức giận, định túm lấy Lâm Linh.
Con người Hồ Dương trọng nghĩa, cùng bàn với Lâm Linh mấy ngày, tiếp xúc giữa hai người cũng không tệ, lại là cùng lớp, tất nhiên cậu ta phải che chở cho bạn của mình. Cậu ta vừa mới dẫn đầu tiến lên, mấy người lớp 8 đi theo cũng ngăn Phùng Tư Thi, không cho cô ta động vào Lâm Linh. Phùng Tư Thi túm không được người, tức giận hét lên: “Mày nói bậy bạ, mợ tao không phải loại người như vậy. Nếu mày lại nói bậy nữa xem tao có xé miệng mày ra hay không?”
Lâm Linh muốn chính là hiệu quả này, từ xưa đến nay cô không phải là người thích chịu thiệt thòi, có thù oán có thể báo thì lập tức báo. Cô cũng không phải là loại người tốt gì, dù người khác nói cô không buông tha cho người ta, cô cũng không sao, chỉ là không muốn oan ức chính mình.
Phùng Tư Thi sốt ruột, trái lại Lâm Linh không vội vàng, tiếp tục nói một cách từ tốn: "Ai cũng có miệng, cô có thể tung tin đồn về người khác thì người khác không thể làm được sao? Cho quan phóng hỏa không cho dân đốt đèn?"
"Chuyện tôi nói hôm nay, cô có thể coi là bịa đặt, nhưng cũng không hẳn là hoàn toàn sai, thật giả lẫn lộn, tự cô suy ngẫm. Có làm chuyện trái lương tâm hay không, chính các người tự biết."
Rốt cuộc những lời cô nói có mấy phần thật mấy phần giả thì không ai có thể nói rõ, nhưng những người xung quanh cũng đã tin ít nhiều.
Phùng Tư Thi chưa bao giờ gặp phải đối thủ như vậy, lồng n.g.ự.c cô ta phập phồng, nhìn thấy Lâm Giảo ở bên cạnh, cô ta mới nghĩ ra lời phản bác: "Lâm Giảo, nhìn em gái của cô đi, cẩn thận kẻo gần cô ta lại xui xẻo đấy."
Lâm Giảo tức giận phản bác: "Cô nói bậy bạ gì thế, chính cô mới xui xẻo ấy."
Cô ấy không biết cãi nhau, nhìn Lâm Linh miệng lưỡi nhanh nhẹn, nói cho Phùng Tư Thi tức giận đến mức phát điên, trong lòng cô ấy vô cùng hâm mộ
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook