Bên chiến trường.

Thiên Kê, Nhân Xà, Thao Thiết ba con hung thú sau một hồi bạo phát hung uy, mắt lộ hung quang nhìn về phía La Sinh, Trịnh Phàm, Tiêu Hình dường như muốn nuốt chửng bọn họ.

Sáu vị Hoá Thần đại năng đang trên thế lao tới cũng chậm lại, biểu tình cười trên nỗi đau của người khác.

Thế nhưng chưa đầy ba hơi thở, sắc mặt bọn họ trở nên cứng ngắc, phía trước ba vị Thái thượng hộ pháp không hề kinh hoảng trước hung uy, bọn họ điềm nhiên niệm pháp quyết.

Bỗng nhiên ba con hung thú đột nhiên gào rống lên lăn lộn, nhãn tình đầy sợ hãi.

Lục Huy thấy vậy cũng khẽ mỉm cười, thứ ta tế luyện ra sao lại bỏ mặc nó tự do làm càn?
Sau một hồi niệm chú, ba con hung thú cùng gào rống lên, Thiên Kê thân hình phóng đại lớn như một toà nhà, đôi cánh khi vung vẩy nhấc lên từng trận cuồng phong, vuốt dài sắc bén, cho dù chỉ nhìn thôi cũng cảm giác da thịt bị cắt xé.

Nhân Xà thân hình cấp tốc khuyếch đại, chẳng mấy chốc đã dài tới 10 trượng, đầu của nó cũng không phải đầu rắn bình thường mà là đầu rắn mặt người, khuôn mặt này có bộ dáng gần giống nữ tử nhưng vô cùng âm lệ, có lẽ do vừa nãy ăn phải trái đắng nên khuôn mặt như đang khóc.

Còn Thao Thiết hình dạng lại vô cùng kì dị, đầu như hổ, mình như kì lân, móng như báo, toàn thân trải đầy vảy ngược như vảy rồng, đặc biệt là chiếc miệng vô cùng lớn, răng nanh rậm rạp sắc nhọn, nếu để ý kĩ còn sẽ thấy sâu trong cuống họng còn có một lỗ đen nhỏ hình thành vòng xoáy, bất kì vật gì khi vào miệng nó đều bị hút vào vòng xoáy này- Thiên phú thần thông Thôn phệ.

Lục Huy đối với cái này lại có chút ngoài ý muốn, vốn dĩ Thái Âm Kỳ chỉ có thể tạo nên hình dạng và một số thần thông nhỏ của hung thú, nhưng không ngờ qua tay của Tiểu Thanh Trúc lại có thể khắc hoạ cả thiên phú thần thông.

Bây giờ xem ra chỉ cần đúc thành công nhục thể bọn chúng sẽ là sinh mệnh chân chính a!
Như vậy Tiểu Thanh Trúc sẽ càng thêm an toàn.


Ba đại hung thú sau khi biến hoá ngay lập tức lao về phía Hoá Thần đại năng của Thượng Nguyên Tông và Huyền Lam Đạo Quán.

Sáu người bọn họ không có một người là Hoá Thần đỉnh phong, tối cao hai vị tông chủ mới là Hoá Thần hậu kì.

Tuy bọn họ có ưu thế về số lượng nhưng chất lượng lại cách biệt quá xa, sáu người đau khổ trèo chống nhưng tình thế càng lúc càng khó khăn.

Nhân Xà thân hình tuy dài nhưng vô cùng linh hoạt, nó khẽ lắc mình lợi dụng đặc tính cơ thể triệt tiêu Thái Cực Chưởng của Huyền Lam Đạo Nhân, chưởng ấn đánh vào trên người nó vốn là Thái Cực viên mãn Âm Dương luôn chuyển nhưng sau một cái lắc mình của Nhân Xà, đồ án lại dần dần tan rã, không tạo nên tính tổn thương gì, nó còn thỉnh thoảng phun một ngụm kịch độc khiến sáu người vô cùng chật vật.

Mà Thiên Kê cùng Thao Thiết càng là đơn giản.

Cái trước dùng mỏ, vuốt, cánh đập đám người túi bụi, cái sau thì mặc kệ thần thông gì đánh tới đều một ngụm nuốt hết, thi thoảng lại há miệng hút một cái khiến mấy vị Hoá Thần sơ kì vội vàng vận công chống đỡ.

— QUẢNG CÁO —
Tràng cảnh này có chút khôi hài khiến cả hai phe đều dừng chiến đấu, há hốc mồm quan sát.

Biểu cảm của hai bên cũng trái người hoàn toàn.

Thiên Ma Giáo thì nhảy cẫng hoan hô, hồng quang đầy mặt, còn chính đạo đại quân thì sắc mặt khó coi, trong lòng vô cùng lo lắng.

Sĩ khí dâng cao, Thiên Ma Giáo chúng đệ tử mắt nhìn về phía chính đạo đệ tử càng như nhìn đồ ăn một dạng, có người còn hô lớn:
" Các điểm tích lũy đừng chạy, bàn gia ta tới đây?"
" A đúng, điểm tích lũy ngươi đứng yên cái coi! "

" Tên kia ngươi tránh ra, cái điểm này là của ta!"
" Ngươi cút a, cái điểm này ta giành được là của ta!"
Một tràng bạo phát mà ra, chính đạo đệ tử chỉ có thể tức mà không biết làm gì, sĩ khí sa sút khiến chiến lực cũng ảm đạm chỉ có thể đau khổ chèo chống.

Trong đám đại quân tán tu, Hứa Phàm thấy tình cảnh của đám chính đạo cấp cao như vậy nụ cười càng phát ra nồng đậm, nhưng hắn rất nhanh thu liễm, lại giả bộ hoảng sợ, vô tình đi ngang qua một đám tán tu nhỏ lẻ, thấp giọng lầm bầm:
" Thiên Ma Giáo phen này thắng chắc, bọn họ nói không lạm sát vô tội có lẽ sẽ giữ lời a! Ta chuồn trước, giữ được cái mạng mới là quan trọng!"
Rồi hắn lại vô tình giật mình khi thấy có người nhìn, cười trừ rồi dần dần lùi lại.

Đám tán tu thấy vậy cũng đánh nhịp lui lại, lời truyền trước đó có lẽ là thật a, thêm nữa có người lùi trước, chỉ cần đổ lỗi cho tên đó lôi kéo không phải là xong sao?
Rất nhanh người này lùi người kia lùi, cuối cùng những người thấy người khác lùi mà mình không lùi thì cũng bắt trước lùi ( các đh thấy đoạn rap này chất k ^-^).

Dần dà chính đạo tán tu cũng không còn một mống.

Tán tu nguyên bản vốn dĩ chỉ là để đối phó đệ tử cấp của Thiên Ma Giáo, nhưng chính đạo không ngờ tới Thiên Ma Giáo lại không theo sáo lộ ăn bài, vừa gặp mặt đã là cấp cao đại chiến.

Nhìn toàn bộ chiến trường, tâm của hai vị tông chủ đều lạnh.

— QUẢNG CÁO —
Bọn họ bây giờ ở vào thế yếu tuyệt đối, các đệ tử đều sĩ khí sa sút, người bị thương người bị giết, các vị đệ tử Kim Đan Nguyên Anh không chỉ phải giao thủ với đệ tử cùng giai của Thiên Ma Giáo mà còn thi thoảng bị phi chu của bọn chúng thả ra công kích Nguyên Anh kỳ khiến tình thế vốn đã rét vì tuyết lại lạnh vì sương, lộ ra vô cùng chật vật.

Bọn họ cũng không ngờ phi chu Thiên Ma Giáo lại lợi hại tới vậy, nhìn về phía phi chu hành cung của mình! Ài!
Sáu người cũng không có suy nghĩ thời gian, Huyền Lam Đạo Nhân chỉ hơi khẽ phân thần đã bị Nhân Xà lợi dụng cơ hội, một chiếc đuôi thô to như sắt thép khẽ quất một cái vào sau lưng khiến đạo bào rách toạc, lộ ra da thịt rướm máu.


Huyền Lam Đạo Nhân trong lòng kinh hãi, phải biết đạo bào của hắn được dệt từ thân của Thanh Liên ngàn năm(*), không chỉ có tác dụng tĩnh tâm ngưng thần của Thanh Liên mà về mặt phòng ngự cũng thuộc hạng nhất, thế mà bây giờ bị một quật đã bị hư hại, nếu đòn đó trực tiếp đánh vào da thịt thì! hậu quả cũng không dám nghĩ!
Mà lúc này mới chỉ có 3 vị Thái thượng hộ pháp của Thiên Ma Giáo hiện thân, còn Thiên Ma từ đầu tới cuối vẫn chưa xuất hiện.

Ma đạo chi nhân vô cùng âm hiểm, nếu hắn rình mò ở một bên rồi đợi thời cơ cho ta một nhát chí mạng chẳng phải mệnh của bản quán chủ sẽ ô hô sao? Không, ta không thể ngồi chờ chết!
Xem ra đành phải làm phiền mấy vị lão tổ rồi!
Huyền Lam Đạo Nhân khẽ liếc mắt về phía Hạo Phong, thấy tình cảnh của hắn cũng không tốt, người trước vội vàng truyền âm.

Hạo Phong sau khi nghe được sắc mặt có chút do dự, nhưng rất nhanh thực tại tàn khốc đã khiến hắn vứt do dự đó ra đằng sau đầu.

Khẽ gật đầu ra hiệu với Huyền Lam Đạo Nhân, hai người ăn ý dốc toàn lực cùng đánh ra tuyệt kĩ mạnh nhất: Thái Cực Chưởng, Kim Phách Đao Trảm.

Hai thần thông này cũng không phải thần thông đơn thuần ngưng tụ từ linh lực mà đều được phối hợp với bản mệnh pháp bảo phát ra.

Bản mệnh pháp bảo được tạo ra, tế luyện bằng chính tinh huyết, ngày đêm dùng thần hồn tẩm bổ trong thể nội, bởi vậy uy lực mạnh mẽ, cùng chủ nhân tâm thần tương thông nhân khí hợp nhất, càng đề cao chiến lực lên một bậc thang.

Thế nhưng nó cũng có tai hại, vì là tâm thần tương thông nên một khi bản mệnh pháp bảo bị thương tổn cũng sẽ phản hồi gây ảnh hưởng đến chủ nhân.

Cho nên nó chỉ thường được dùng trong những trận chiến có linh lực không cách biệt quá xa hoặc đảm bảo vũ khí của đối phương không gây hư tổn cho bản mệnh pháp bảo.

Mà bây giờ tuy ba con hung thú uy lực mạnh mẽ nhưng không đến nỗi trong thời gian ngắn có thể gây pháp bảo hư hại.

Hạo Phong và Huyền Lam Đạo Nhân đều có tâm lý liều một phen, nếu có thể gây thương tổn thì tốt, còn nếu không được chỉ có thể xin sự giúp đỡ từ lão tổ.

Hai người dồn hết toàn bộ linh lực vào trong pháp bảo, chỉ chừa lại một thành đề phòng biến cố, Huyền Lam Đạo Nhân là một đôi hắc quyền sáo, Hạo Phong là một thanh Kim Đao, linh lực ồ ạt tuôn ra khiến hai pháp bảo rung động.


— QUẢNG CÁO —
Một đạo khí lưu như ẩn như hiện khuếch tán ra chung quanh rồi nhanh chóng biến mất.

Trong nháy mắt hai thân ảnh dùng một tốc độ không gì sánh được lao thẳng đến Thao Thiết và Nhân Xà.

Chưởng ấn cắt ngang không khí nhanh như thiểm điện, tạo thành một đám tàn ảnh phía sau, cuối cùng hội tụ lại một chỗ tạo thành Thái Cực đồ án mang theo lực lượng cuồng bạo bổ về phía Nhân Xà.

Thế nhưng Nhân Xà lại quấn tròn thân thể như một ụ đất, thân hình hư ảo không có thực thể nhưng lại tỏ ra vô cùng cứng rắn, chưởng ấn khủng bố như vậy tuy hất văng nó ra xa nhưng trong quá trình đó thân thể cũng từ từ duỗi lỏng, triệt tiêu kình lực khiến thân thể chỉ có vị trí tiếp xúc là bị thương khá nặng, những nơi khác chỉ hơi trầy ra tróc vảy.

Phanh Phanh Phanh.

Âm thanh bạo liệt vang lên, lực lượng mạnh mẽ trong nháy mắt khuếch tán.

Một đám đao quang hình thành, tốc độ của Hạo Phong cũng cực kỳ nhanh chóng, đao quang cắt ngang không gian rồi chắn ngang thân Thao Thiết.

Đao quang đánh xuống, khí thế của đao quang trong nháy mắt bành trướng, giống như rồng bay trên trời trong nháy mắt phá hủy vòng xoáy do sức hút của Thao Thiết tạo thành.

Đao quang không có tán đi mà chỉ hơi đình trệ một chút rồi lập tức xẹt qua không gian, tạo thành một hình vòng cung trong không gian mang theo một cỗ kình phong bén nhọn bắn về phía đầu Thao Thiết.

Hung thú cũng không kinh hoảng, chỉ thấy vòng xoáy trong cổ họng nó từ từ biến lớn, cuối cùng hiện ra bên ngoài miệng rộng, từ bên ngoài nhìn vào không thấy đầu của Thao Thiết đâu mà thay vào đó là một hắc động, lực hút trong nháy mắt bạo tăng gấp ngàn lần, đao quang vừa chạm vào đã bị hút không còn một mảnh.

Có thể nói so với Nhân Xà nó càng thêm nhẹ nhõm nhưng nếu để ý kĩ có thể thấy thân thể nó càng thêm hư ảo, có vẻ tiêu hao quá độ.

Đám người thấy vậy đều dâng lên nội tâm vô lực, như thế này làm sao đánh a!.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương