Xuyên Không, Ta Kết Duyên Cùng Tổ Tiên
-
Chương 47: Làm từ thiện!!!
Lý Triển Phong dẫn cô xuyên qua 1 hành lang dài rồi đưa cô đến 1 căn phòng, mở cửa đi vào cùng hắn. Nhìn thấy nhiều bài vị đang được thờ lòng cô xao động không thôi.
- Chồng à, ta muốn thắp nén hương cho họ. Cô giựt nhẹ tay áo hắn nói.
Hắn mỉm cười đi đến đốt hương đưa cho cô. Cô rất nghiêm túc quỳ xuống bái lạy, không còn vẻ ham chơi thường ngày, đây là tận sâu trong lòng cô mong muốn sẽ thắp 1 nén hương cho cha mẹ chồng của mình, người đã sinh ra hắn mà hắn là người được sinh ra để dành cho cô.
Lý Triển Phong nhìn cô thành tâm như vậy mà tâm tình cũng tốt hơn.
- Được rồi, ta đưa nàng đi chơi, đi thôi. Hắn đỡ cô đứng dậy ôm eo rời đi.
Thế là ngày hôm đó, hắn và cô chỉ có 2 người dạo khắp nơi, phong cảnh- người đều đẹp làm cho lòng người càng si mê.
- - - - - - - -
Ngày hôm sau. Bọn họ đi vào trong thành, gặp nha huyện là người nổi tiếng thanh liêm chính trực ở nơi nơi.
- Xin hỏi 2 vị là ai lại muốn gặp ta? Vị quan huyện đi ra đại sảnh liền hỏi theo lễ. Nhìn thấy 2 người đẹp trong tranh có tùy tùng ở sau thì nghĩ chắc là bậc danh gia.
- Ông chính là Trần Chương, vị quan thanh liêm ở vùng này. Lý Triển Phong hỏi cho có lệ, vì đã thấy được tâm hắn như thế nào.
- Phải, là tại hạ. Không biết 2 vị là? Trần Chương đáp lễ nói.
- Tại hạ là Lý Triển Phong, chủ thượng của Hiên Phong Các. Lý Triển Phong đạm mạc nói.
Trần Chương nghe xong kinh ngạc mở to mắt nhìn hắn, rồi nhìn sang cô. Vậy đây là vị phu nhân bệnh tật trong truyền thuyết đó sao? Tuy Trần Chương là quan nhưng cũng thường xuyên đến mấy quán trọ để nghe kể chuyện giang hồ như thế nào.
- Không biết 2 vị đến đây là có việc gì? Ở đây không có thuốc cho 2 vị chữa bệnh cho phu nhân đâu ạ. Trần Chương mở miệng sau khi biết mình hơi thất thố nhìn chằm chằm vào họ.
- Không ngờ ông cũng nghe lời giang hồ đồn đại? yên tâm, lần này chúng tôi đến đây là có việc khác. Lý Triển Phong nói rồi ra hiệu cho Hiên Triết đưa 1 xấp ngân phiếu ra trước mặt Trần Chương.
- Đây là. . . ? Nghi hoặc đến ấp úng không nói ra lời.
- Đây là ngân lượng dành tặng cho dân bị lũ lụt ở phía nam, chúng tôi là vì sự nhờ vả của hoàng đế các người nên đưa số ngân lượng này đến đây. Lý Triển Phong rất bình thản nói.
- Tại sao hoàng thượng lại đưa cho các người chuyển, vậy số ngân lượng đã bị mất khi vận chuyển đến đây là sao? Trần Chương càng nghi hoặc hơn.
- Số ngân lượng đó quả thật là mất sau lại được lấy lại, mà hoàng thượng vì sợ bị mất lần nữa nên nhờ chúng tôi bí mật chuyển đến đây. Lúc này cô mới lên tiếng.
- Không thể nào, chẳng phải Tể Tướng đã nói giữa đường gặp cướp rồi bị cướp mất hết ngân lượng sao? . Trần Chương nghi hoặc cao giọng thêm vài phần.
- Phì. . . thật là chết cười mất. Cô cười to lên, mất đi hìn tượng tốn công tạo hồi nãy. - Ta nói ông này, lão già đó nói như thế nào? Giữa đường gặp cướp bị cướp hết ngân lượng sao? Ông tin sao?
- Ta thật ra không tin, nhưng hoàng thượng cũng nói là bị mất nên ta mới tin lời nói đó thôi. Nghĩ cũng thấy lạ, Tể Tướng nói là bị cướp nhưng lại không nói số binh lính bị chết là bao nhiêu. Ta đã từng phân tích ra thử vẫn thấy có điểm đáng ngờ. Trần Chương tặc lưỡi sờ cằm nói.
Cô và hắn liếc mắt nhìn nhau, rất hiểu ý liền gật nhẹ đầu. Người đàn ông này có thể dùng.
- Vậy ta cũng không giấu ông nữa, chắc ông nhìn ra cái này chứ. Cô nói rồi lấy ra 1 miếng vàng có khắc hình rồng.
- Tại sao phu nhân đây lại có nó? Trần Chương kinh ngạc không thôi. - Đây là ấn tín của hoàng gia.
- Đây là hoàng thượng ban cho ta, bảo ta đến gặp ông rồi đưa số ngân lượng đó cho ông, ông sẽ biết dùng nó như thế nào. Cô ngữ khí đạm mạc nói. - Còn cái lệnh bài này là để làm chứng cho lời nói của ta.
- Ta đã biết. Trần Chương nhận xấp ngân lượng đó mà lòng vui vì dân chúng ở nơi này.
- Vậy ngày mai ông sẽ phân phát cho người dân có đúng không? Ta cũng muốn tới đó. Cô lại nói tiếp.
- Được, ta còn thắc mắc muốn hỏi, có phải là do Tể Tướng nuốt quốc khố không? Trần Chương hỏi ra thắc mắc của mình.
- Ông biết được thì thế nào, ông sẽ làm gì? Lý Triển Phong lúc này mới nói.
- Ta muốn biết, nếu phải ta nhất định sẽ tìm ra chứng cứ phạm tội của Tể Tướng tâu lên hoàng thượng trị tội kẻ phạm quốc. Trần Chương nói giọng chắc nịch.
Cô và hắn nhìn nhau trao đổi trong 0. 1s liền nói với Trần Chương.
- Đúng, là ông ta. Còn nữa, hy vọng ông sẽ không nói ra là hoàng thượng làm việc này cho dân chúng, đến tai của lão già đó càng phiền phức hơn.
- Tại sao lại không nói, dân chúng sẽ không hiểu tâm ý của hoàng thượng. Trần Chương càng nghi hoặc hơn.
- Ta còn chưa nói hết, ông hãy nói là do Công chúa Lăng triều thay mặt hoàng thượng giúp dân chúng. Cô đạm mạc nói xong cùng mọi người quay đi ra ngoài.
Trần Chương nghe xong kinh ngạc mở to mắt nhìn cô đang được Lý Triển Phong ôm eo rời đi.
- Chồng à, ta muốn thắp nén hương cho họ. Cô giựt nhẹ tay áo hắn nói.
Hắn mỉm cười đi đến đốt hương đưa cho cô. Cô rất nghiêm túc quỳ xuống bái lạy, không còn vẻ ham chơi thường ngày, đây là tận sâu trong lòng cô mong muốn sẽ thắp 1 nén hương cho cha mẹ chồng của mình, người đã sinh ra hắn mà hắn là người được sinh ra để dành cho cô.
Lý Triển Phong nhìn cô thành tâm như vậy mà tâm tình cũng tốt hơn.
- Được rồi, ta đưa nàng đi chơi, đi thôi. Hắn đỡ cô đứng dậy ôm eo rời đi.
Thế là ngày hôm đó, hắn và cô chỉ có 2 người dạo khắp nơi, phong cảnh- người đều đẹp làm cho lòng người càng si mê.
- - - - - - - -
Ngày hôm sau. Bọn họ đi vào trong thành, gặp nha huyện là người nổi tiếng thanh liêm chính trực ở nơi nơi.
- Xin hỏi 2 vị là ai lại muốn gặp ta? Vị quan huyện đi ra đại sảnh liền hỏi theo lễ. Nhìn thấy 2 người đẹp trong tranh có tùy tùng ở sau thì nghĩ chắc là bậc danh gia.
- Ông chính là Trần Chương, vị quan thanh liêm ở vùng này. Lý Triển Phong hỏi cho có lệ, vì đã thấy được tâm hắn như thế nào.
- Phải, là tại hạ. Không biết 2 vị là? Trần Chương đáp lễ nói.
- Tại hạ là Lý Triển Phong, chủ thượng của Hiên Phong Các. Lý Triển Phong đạm mạc nói.
Trần Chương nghe xong kinh ngạc mở to mắt nhìn hắn, rồi nhìn sang cô. Vậy đây là vị phu nhân bệnh tật trong truyền thuyết đó sao? Tuy Trần Chương là quan nhưng cũng thường xuyên đến mấy quán trọ để nghe kể chuyện giang hồ như thế nào.
- Không biết 2 vị đến đây là có việc gì? Ở đây không có thuốc cho 2 vị chữa bệnh cho phu nhân đâu ạ. Trần Chương mở miệng sau khi biết mình hơi thất thố nhìn chằm chằm vào họ.
- Không ngờ ông cũng nghe lời giang hồ đồn đại? yên tâm, lần này chúng tôi đến đây là có việc khác. Lý Triển Phong nói rồi ra hiệu cho Hiên Triết đưa 1 xấp ngân phiếu ra trước mặt Trần Chương.
- Đây là. . . ? Nghi hoặc đến ấp úng không nói ra lời.
- Đây là ngân lượng dành tặng cho dân bị lũ lụt ở phía nam, chúng tôi là vì sự nhờ vả của hoàng đế các người nên đưa số ngân lượng này đến đây. Lý Triển Phong rất bình thản nói.
- Tại sao hoàng thượng lại đưa cho các người chuyển, vậy số ngân lượng đã bị mất khi vận chuyển đến đây là sao? Trần Chương càng nghi hoặc hơn.
- Số ngân lượng đó quả thật là mất sau lại được lấy lại, mà hoàng thượng vì sợ bị mất lần nữa nên nhờ chúng tôi bí mật chuyển đến đây. Lúc này cô mới lên tiếng.
- Không thể nào, chẳng phải Tể Tướng đã nói giữa đường gặp cướp rồi bị cướp mất hết ngân lượng sao? . Trần Chương nghi hoặc cao giọng thêm vài phần.
- Phì. . . thật là chết cười mất. Cô cười to lên, mất đi hìn tượng tốn công tạo hồi nãy. - Ta nói ông này, lão già đó nói như thế nào? Giữa đường gặp cướp bị cướp hết ngân lượng sao? Ông tin sao?
- Ta thật ra không tin, nhưng hoàng thượng cũng nói là bị mất nên ta mới tin lời nói đó thôi. Nghĩ cũng thấy lạ, Tể Tướng nói là bị cướp nhưng lại không nói số binh lính bị chết là bao nhiêu. Ta đã từng phân tích ra thử vẫn thấy có điểm đáng ngờ. Trần Chương tặc lưỡi sờ cằm nói.
Cô và hắn liếc mắt nhìn nhau, rất hiểu ý liền gật nhẹ đầu. Người đàn ông này có thể dùng.
- Vậy ta cũng không giấu ông nữa, chắc ông nhìn ra cái này chứ. Cô nói rồi lấy ra 1 miếng vàng có khắc hình rồng.
- Tại sao phu nhân đây lại có nó? Trần Chương kinh ngạc không thôi. - Đây là ấn tín của hoàng gia.
- Đây là hoàng thượng ban cho ta, bảo ta đến gặp ông rồi đưa số ngân lượng đó cho ông, ông sẽ biết dùng nó như thế nào. Cô ngữ khí đạm mạc nói. - Còn cái lệnh bài này là để làm chứng cho lời nói của ta.
- Ta đã biết. Trần Chương nhận xấp ngân lượng đó mà lòng vui vì dân chúng ở nơi này.
- Vậy ngày mai ông sẽ phân phát cho người dân có đúng không? Ta cũng muốn tới đó. Cô lại nói tiếp.
- Được, ta còn thắc mắc muốn hỏi, có phải là do Tể Tướng nuốt quốc khố không? Trần Chương hỏi ra thắc mắc của mình.
- Ông biết được thì thế nào, ông sẽ làm gì? Lý Triển Phong lúc này mới nói.
- Ta muốn biết, nếu phải ta nhất định sẽ tìm ra chứng cứ phạm tội của Tể Tướng tâu lên hoàng thượng trị tội kẻ phạm quốc. Trần Chương nói giọng chắc nịch.
Cô và hắn nhìn nhau trao đổi trong 0. 1s liền nói với Trần Chương.
- Đúng, là ông ta. Còn nữa, hy vọng ông sẽ không nói ra là hoàng thượng làm việc này cho dân chúng, đến tai của lão già đó càng phiền phức hơn.
- Tại sao lại không nói, dân chúng sẽ không hiểu tâm ý của hoàng thượng. Trần Chương càng nghi hoặc hơn.
- Ta còn chưa nói hết, ông hãy nói là do Công chúa Lăng triều thay mặt hoàng thượng giúp dân chúng. Cô đạm mạc nói xong cùng mọi người quay đi ra ngoài.
Trần Chương nghe xong kinh ngạc mở to mắt nhìn cô đang được Lý Triển Phong ôm eo rời đi.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook